Cánh tay thon dài đem Bạch Băng ôm chặt lại, đôi môi cũng bị Xích Liên Triệt hung hăn cắn.

Bạch Băng kêu đau nhưng đều bị người nam nhân tà mị bên cạnh toàn bộ nuốt hết, đôi môi mở rộng liền bị hắn tiến quân thần tốc vào lãnh địa của nàng không chút kiêng kị.

Mang theo lực lượng bá đạo cùng trừng phạt.

Hôn? đây thật không khác gì một dã thú cuồng nhiệt khi gặp được con mồi, đồng thời cũng mang theo ý tứ cảnh cáo.

Xích Liên Triệt vì trừng phạt nàng mà hung hăng cắn xe, trằn trọc mút vào.

Thoáng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà đau lòng, đây chính là tiểu vương phi năm đó của hắn, chính là người năm đó liều chết xông vào bên trong bụng ma thú, cùng hắn sống chết không rời, nàng là tiểu vương phi của hắn!

Hắn hận nàng không nói lời nào mà đã rời đi, hận nàng không tin tưởng hắn, nhưng hắn lại yêu nàng thật sâu.

Sáu năm, trong sáu năm hắn thương nhớ nàng, khiến hắn trở nên tàn nhẫn khát máu, phảng phất như chỉ có máu tươi mới có thể làm cho hắn quên đi bớt một phần đau đớn này.

Bạch Băng không chút nào phản kháng, nàng chờ đợi ngày có thể được gắp hắn... giống như lúc này đây, khi giờ khắc gặp được nhau này, từ từ khi hơi thở cuồng nhiệt của hắn bao phủ ở trong nụ hôn trừng phạt cùng cảnh cáo, rồi theo từng mùi vị triền miên xâm nhập.

Tiểu Kim mở to mắt nhìn hai người, bên miệng chảy hai dòng nước dãi....

'chao ôi' cái đuôi của Tiểu Kim vểnh lên, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, người gây ra họa kia thì tức giận thè lưỡi 'ngươi muốn chết à'

'Nhìn lén chủ nhân, cẩn thận chủ nhân đem ngươi lột da rút gân' nó thật không hiểu sao đầu óc của Tiểu Kim cứ lơ mơ như vậy ạ, ánh mắt như hạt đậu cứ nhìn chằm chằm quan sát, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, rồi bị chết ra sao cũng không biết. Nếu muốn coi thì cũng phải cần thận, ít ra cũng phải như nó, đưa móng vuốt lên mà len lén nhìn chứ.

'Ta chính là muốn bị lột da đấy thì sao' Tiểu Kim nghiêng đầu tiếp tục thưởng thức.

'Ngươi.........ta cũng lười phải trông nom ngươi' Tiểu Bạch trợn trắng mắt, nàng đúng là loại tiểu ma thú chỉ có thể dùng một chữ để hình dung -- tiện!

Mãi cho tới lúc không thể hô hấp, hai người mới từ từ tách ra. Đây cũng là lần đầu tiên hai người triền miên hôn lâu như vậy..........

Hai người nhìn nhau thật lâu, trong ánh mắt là nồng đậm thâm tình, cơ hồ không có gì có thể ngăn cách, không cách nào có thể khống ché, giống như núi lửa nóng bỏng nhiệt tình dâng trào.

Gió thổi tới mang theo chút càm giác nóng bỏng hừng hực tản ra.

Thân thể Xích Liên Triệt đột nhiên run lên, mặc dù không có động tĩnh gì lớn, ngay cả Xích Liên Triệt cũng không có phản ứng gì mà nhìn Bạch Băng.

Nhưng mà Bạch Băng vẫn cảm thấy được, hắn đang cố gắng cứng rắn chống đỡ thân thể.

Đưa tay nắm lên bàn tay hắn, thử dò xét mạch môn, nàng cảm giác được rất loạn. Mấy luồng khí không nên tồn tại lại xuất hiện mạnh mẽ đâm vào trong thân thể của hắn. Hơi thở rõ ràng không ổn định, mạch tượng hỗn loạn, hơi thở bất thường.

'rầm' một tiếng, một luồng hơi thở lạnh lẽo đánh văng bàn tay Bạch Băng ra.

Trên tay nàng đột nhiên kết thành một tầng băng mỏng, Bạch Băng mở to mắt nhìn chằm chằm, làm sao có thể như vậy. Băng Liên Chi Đế! Trong cơ thể hắn có Băng Liên Chi Đế.

Chân mày Bạch Băng nhíu chặt lại, Băng Liên Chi Đế là thứ chí hàn nhất trong thiên hạ, đồng thời cũng là vật hiếm có trong đại lục này, vì cả đại lục chỉ có ba cây Băng Liên Chi Đế mà thôi.

Bởi vì tính hàn quá mạnh mẽ, nên không ai dám sử dụng, trong lời đồn đãi, ngay cả thần tiên cũng không chắc có thể chống lại được hàn khí của Băng Đế Chi Liên.

Hắn rốt cuộc có bao nhiêu nghị lực mà chịu đựng được Băng Đế Chi Liên? Hơn nữa hôm nay lại còn trở nên cường đại như thế này?

Ngước mắt nhìn ánh mắt hút hồn người của Xích Liên Triệt, ẩn sâu bên trong là một hồ nước lặng sâu không thấy đáy. Những năm này hắn phải chịu bao nhiêu đau khổ đểu có được ngày hôm nay, chỉ sợ sự tàn nhẫn đấy còn gấp mười lần so với nàng ạ.

Trong lòng Bạch Băng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Huyết Chú, nhất định là bởi vì Huyết Chú. Huyết Chú nóng như lửa, lúc phát ra cơ hồ có thể thiêu hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng, hơn nữa bj dính Huyết Chú thì thân thể sẽ không thể tu luyện đấu khí, rồi dần dần trở nên suy yếu.

“Ngươi không phải là dùng Băng Đế Chi Liên để áp chế Huyết Chú đấy chứ?” Bạch Băng nhìn chằm chằm cặp mắt thâm trầm kia, lớn tiếng rống giận, đồng thời đem nội lực bị kết băng phá ra.

Băng Đế Chi Liên cùng Huyết Chú đụng nhau, cũng giống như Hỏa tinh đụng Địa Cầu, mặc dù có thể ngắn ngủi chế trụ được Huyết Chú, nhưng đợi đến khi cả hai thứ đồng thời phát tác, thì chẳng khác nào sống không bằng chết!

Một lần so với một lần càng đau đớn hơn, cho đến khi chịu đựng không nổi mà chết.

“Ta nhớ ngươi” Xích Liên Triệt không để ý tới sự giận dữ của Bạch Băng, một đôi tay vuốt ve khuôn mặt nàng, trên môi nở nụ cười. Sáu năm, sau sáu năm trên mặt hắn lại một lần nữa nở nụ cười.

Thanh âm nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn từ tính tràn đầy dịu dàng khiến người nghe như bị lấy đi mất linh hồn.

Ta nhớ ngươi, ta nhớ ngươi, chỉ như vậy thôi nhưng rơi vào tai nàng lại là vô vàn kích động.

Ánh mắt Bạch Băng đỏ hoe, nàng làm sao lại không nhớ hắn chứ. Sáu năm, nỗi nhớ tựa như thủy triều cuồn cuộn, tuy cũng có chút ít tức giận, nhưng nhiều hơn lại là sự dày vò đau đớn.

“Ngươi có nhớ ta hay không.......” Vẻ mặt mê hoặc lòng người, mang theo giọng nói mê ly, đôi tay đang vuốt ve khuôn mặt Băng Băng cũng trở nên run rẩy.

Ngươi có nhớ ta hay không? Bạch Băng càng thêm chua xót, nàng rất muốn tức giận nói không nhớ, nhưng khi nhìn đến hắn nàng lại không từ bỏ được, nàng không muốn hắn cau mày dù chỉ một chút.

Trên người dính Huyết Chú cộng thêm với hơi thở lạnh lẽo, vô luận có bao nhiêu dược vật để áp chế thì cũng không thể nào chịu đựng nổi. Từ đó cũng đủ hiểu hắn cứng rắn tới mức nào, chỉ nghĩ vậy thôi Bạch Băng đã không biết biểu đạt tâm tình của mình như nào rồi.

Lòng của nàng chưa có lúc nào trở nên đau đớn như vậy.

“Tại sao không để ý tới thương tích của bản thân, tại sao.........” Bạch Băng rống to, hắn đau lòng vì nàng, nhưng hắn có biết hay không là đối với nàng mà nói, sinh mạng của hắn còn quan trọng hơn cả của nàng.

Xích Liên Triệt càng nở nụ cười tươi hơn, đem Bạch Băng ôm vào trong ngực, mặt cọ cọ mái tóc của nàng “Đứa ngốc, ta tại sao lại không nhận ra được ngươi cơ chứ, cho dù ngươi có thay đổi ra sao thì ánh mắt cùng hơi thở của ngươi ta mãi mãi vẫn sẽ không quên”

Hắn chẳng qua là vì tức giận nàng, giận vì nàng không tin tưởng hắn rồi âm thầm rời đi?

Từ lúc tỉnh lại vào sáu năm trước, hắn đồi với lời đồn đại về nàng chưa bao giờ để vào tai nửa câu. Bởi vì hắn đối với Bạch Băng hiểu rất rõ, tựa như nàng chính là bản thân hắn vậy.

Nhưn gmaf sáu năm, sáu năm nàng chưa từng xuất hiện, khiến trái tim của hắn càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không............” Giọng nói Bạch Băng nhỏ xuống, đầu chôn ở ngực của hắn. Nàng không bao giờ cứng rắn nổi với hắn, giống như được hắn bảo vệ thì nàng cũng muốn đi bảo vệ lại hắn.

“ Yên tâm ta không có việc gì” Đầu ngón tay lạnh như băng chạm lên đầu Bạch Băng, trên mặt nở nụ cười rực rỡ.

Bạch Băng sửng sốt mở to hai mắt, trên mặt hắn luôn lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười như thế chẳng khác nào một tòa núi băng bị hòa tan, dần trở nên ấm áp.

“Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi”

Bạch Băng kiên định, nàng sẽ chữa khỏi cho hắn, dù cho Băng Đế Chi Liên có lạnh tới mức nào, hay Huyết Chú nóng bỏng ra sao thì nàng cũng nhất định sẽ tìm được phương pháp chữa trị cho hắn.

Xích Liên Triệt nhẹ nhàng hôn lên trán Bạch Băng, mang theo vô vàn dịu dàng.

Bạch Băng rũ mi mắt, tâm tình dần trở nên vui sướng.

“Khụ khụ.....Phốc” Xích Liên Triệt đột nhiên ho khan, phun ra một ngụm máu tươi bắn lên mặt Bạch Băng.

Cả người hắn trở nên run rẩy, giống như bản thân đang ở trong hầm băng, đôi môi bị đông lạnh tới mức tím bầm.

Hàn độc, Bạch Băng biết là Băng Đế Chi Liên đang phát tác, vội vàng ngồi xếp bằng, hai tay xuất chưởng dùng nội lực đẩy về phía ngực của Xích Liên Triệt.

Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, có ý kháng cự lại nội lực của Bạch Băng. Băng Đế Chi Liên sẽ theo nội lực mà truyền sang người nàng, trong cơ thể nàng không có hơi nóng, chỉ sợ sẽ bị đông lạnh mất.

“Đừng phản kháng nội lực của ta” Bạch Băng càng thêm dùng sức, nàng có thể chống cự được.

Nội lực mạnh mẽ đẩy vào bên trong cơ thể Xích Liên Triệt, trên trán hắn bắt đầu xuất hiện từng giọt mồ hôi, mà khuôn mặt Bạch Băng thì lại tái nhợt, trên mặt hiện lên từng tầng khí lạnh.

Một canh giờ trôi qua, thấy mặt hắn đã có chuyển biến tốt, Bạch Băng mới thu tay trở về.

'tê tê.........” Tiểu Kim vùi ở bên người Bạch Băng, dáng vẻ rất lo lắng.

“Ta không sao” Bạch Băng cười khẽ đứng lên, đôi chân mềm nhũn gần như sắp ngã, nàng cố gắng lắc lư đứng vững lại, sắc mặt đã tái nhợt cùng với mồ hôi đầm đìa toát ra.

Băng Đế Chi Liên hàn khí thật lợi hại, nàng chẳng qua chỉ là mới đến gần một chút mà đã như vậy, huống chi Xích Liên Triệt......

Lúc này Xích Liên Triệt nhắm chặt hai mắt, cố gắng điều khí ổn định lại hơi thở.

'Chủ nhân, ngươi không thể hao phí nội lực nữa' nếu tiếp tục như vậy thì thân thể của chủ nhân sẽ suy sụp mất.

'Đúng vậy, chủ nhân cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn' Tiểu Bạch vừa nói, tay nhỏ bé cầm viên Thủy Châu đưa cho Bạch Băng.

Nhìn hai con tiểu ma thú như vậy, Bạch Băng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

“Cái này đối với nhân loại không có trợ giúp, cho các ngươi” Thủy Châu có thể giúp ma thú tiến hóa nâng cao thực lực, Tiểu Bạch bây giờ vẫn còn ở trong thời kỳ phát triển, nếu như có thể vượt qua giai đoạn này.... Thủy Châu này chắc có thể giúp đỡ được nó.

'Chủ nhân, ta cũng muốn.........' Tiểu Kim nhìn Thủy Châu trong tay Tiểu Bạch, nó cũng muốn tranh giành. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Bạch Băng nên đành ủy khuất, Bạch Băng cười vui vẻ với Tiểu Kim “Lần sau sẽ tìm thứ tốt hơn cho ngươi, thân thể của ngươi nhỏ như vậy nếu như không tiến hóa, sớm muộn cũng bị ma thú cắn nuốt”

Tiểu Kim nghe vậy thì cũng vui vẻ hơn, bởi vì nàng tuyệt đối tin tưởng lời của Bạch Băng.

'Chủ nhân là tốt nhất' Tiểu Kim cao hứng nhảy đến trên bả vai của Bạch Băng, lẽ lưỡi liếm liếm gương mặt nàng.

Bạch Băng cũng nở nụ cười.

Đột nhiên một luồng hơi thở lạnh như băng khiến Tiểu Kim đang hưng phấn thì dừng lại, cả người trở nên run rẩy.

'Mẹ nó, sẽ không phải là bị cảm rồi chứ' Hít sâu một hơi, đôi mắt nhỏ nhíu lại tiếp tục hướng trên mặt Bạch Băng cọ cọ, chẳng qua là......

Lần này còn chưa kịp chạm vào gương mặt Bạch Băng thì thân thể của Tiểu Kim đã bị quăng lên trên không bay thẳng ra ngoài.

'Ai nha' Tiểu Kim nhất thời bị đau mà hô một tiếng, đầu nhỏ lắc lư, người nào ạ, Lão Tử đánh chết hắn!

Xích Liên Triệt ánh mắt lạnh lẽo như băng, khi Tiểu Kim chạm tới ánh mắt của hắn thì đầu liền rụt lại, hắn nha, nàng hôn chủ nhân của nàng thì sao chứ!

“Trở về liền lột da nấu canh” Thanh âm lạnh lẽo, làm Tiểu Kim vừa run rẩy vừa mở to mắt nhìn Bạch Băng.

Băng Băng đưa ngón tay sờ sờ chân mày, Xích Liên Triệt này sao lại cùng với tiểu ma thú so đo làm gì ạ!

“Triệt bên trong cơ thể người còn có những độc tố khác cũng đang bắt đầu tràn lan. Ở nơi ở của ta có chút thuốc đối với ngươi rất hữu dụng!” Bạch Băng đổi chut đề, nhìn ra trong cơ thể hắn có độc tố tụ tập, nàng muốn quay trở về giúp hắn điều chế thuốc.

“Không được có lần sau” Xích Liên Triệt xoay người, lạnh lùng để lại một câu khiến Tiểu Kim ngẩn ra.

Khóe miệng Bạch Băng nhếch lên, Xích Liên Triệt cái gì cũng thay đổi nhưng chỉ có thói quen này là vẫn mãi không đổi được ạ.

Mặt trăng dần nhô lên cao, không khí cũng mát mẻ hơn.

Bạch Băng đem những dược liệu kiếm được trong sáu năm này lấy ra, sau đó bắt đầu điều chế dược. Xích Liên Triệt thì ngồi ở cái bàn bên cạnh, đôi mắt thì luôn theo dõi bóng dáng chuyển động của Bạch Băng.

Sau hai giờ, Bạch Băng bưng một chén thuốc đen như mực rồi mang tới trước mặt Xích Liên Triệt,

“Đây là thứ gì” Xích Liên Triệt nhíu mày, một mùi vị khó ngửi xông vào mũi.

“Thuốc của ngươi, nhanh uống đi” Bạch Băng lại lần nữa bưng tới bên miệng của Xích Liên Triệt.

Thuốc của hắn? Khuôn mặt lạnh lùng lập tức giật giật mấy cái.

“Ngươi xác định đây là thuốc của ta?” Coi như là thuốc, nhưng mùi vì này rất khó ngửi khiến người ta buồn nôn.

“Đúng vậy” Bạch Băng không chút chần chờ mà đáp lại, suy nghĩ một chút rồi cầm chiếc đũa ở trên bàn khuấy đều rồi mới lại đưa tới “Như vậy là được rồi”

Xích Liên Triệt nhìn động tác của Bạch Băng, khóe miệng lại càng thêm co giật.

“Nhanh uống một chút, cái này có thể giảm được rất nhiều độc tính!” Nàng mất bao nhiêu công sức mới làm ra được, nếu như hắn dám để nó lãng phí thì nàng sẽ không tha cho hắn. Nhìn Xích Liên Triệt ngay cả tay cũng không giơ lên cầm, Bạch Băng nở nụ cười xấu xa: “Chẳng lẽ là ngươi sợ? Đường đường là Lục vương gia của Xích Nguyệt quốc mà lại sợ một chén thuốc”

Mặt Xích Liên Triệt tối đen lại, nhận lấy bát thuốc ngửa cổ một hơi uống vào, mùi vị này............

Hắn ngược lại thật rất bội phục nàng, bao nhiêu công sức làm ra được chén thuốc này, khiên hắn sau khi dùng xong thật muốn ói hết ra ngoài...........

“Đây là thuốc gì vậy?” Xích Liên Triệt nhịn không được hỏi một câu.

“Ta vẫn chưa nghĩ ra được tên gì hay, hơn nữa uống một lần cũng chưa có tác dụng gì nhiều, còn phải uống năm, sáu lần nữa” Bạch Băng bâng quơ trả lời.

Khiến cho mặt mũi Xích Liên Triệt không ngừng biến đổi, năm, sáu lần? Nghĩ đến vừa rồi uống nó vào, trong dạ dày lại quặn lên một trận, hắn hôm nay coi như thua ở trong tay nàng!

Ngày hôm sau, tinh thần phấn chấn, ánh sáng chiếu lên bốn phía, đem cả thế giới trở nên ấm áp hơn. Ánh nắng xuyên qua tán lá cây chiếu xuống, tạo thành từng vệt màu vàng lốm đốm loang lổ.

Mặt trời rực rỡ chói lóa từ trên cao rọi xuống, xua tan đi làn sương mù làm đế đô dần dần hiện ra dưới ánh nắng màu vàng.

Tiếu Nguyệt lâu.

Hai bóng dáng đang ngồi xếp bằng, trên trán đều chảy ra từng giọt mồ hôi, sắc mắt hồng rực như có thể chảy ra máu.

“Hắc Báo, làm sao bây giờ? Có muốn cắt đứt với chủ nhân hay không?” Hắc Hổ dùng ánh mắt hỏi Hắc Báo, bây giờ nhìn tình trạng hai người mà nói, rõ ràng là không tốt.

Hắc Báo cau mày nhẹ nhàng lắc đầu, tính khí của chủ nhân bọn họ rất rõ ràng, mặc dù hắn cũng rất lo lắng, nhưng nhìn qua thì vẫn tạm ổn, trừ trên mặt đỏ lên thì không có chút nào khác thường, ngay cả một chút tái nhợt cũng không có.

Hắc Hổ nhìn chằm chằm Hắc Báo, thấy hắn lắc đầu thì cũng biết là không còn cách nào. Chẳng qua là thay đổi vị trí, không còn đứng ở trước mặt Bạch Băng nữa mà là chuyển tới sau lưng của nàng, ngồi xếp bằng, hai tay vận lực tùy thời sẽ truyền nội lực sang cho chủ nhân.

Sắc mặt Bạch Băng vẫn bình thường, nói đúng ra thì cũng không phải bình thường cho lắm, bởi vì sắc mặt nàng tuy không tái nhợt nhưng lại hồng lên, bắt đầu là nhàn nhạt rồi dần dần lại càng đậm, càng ngày càng đỏ hơn, cho tới giờ giống như màu đỏ của máu.

Xích Liên Triệt mới từ màu đỏ biến thành trắng, càng ngày càng trắng, so với sắc mặt của bốn người ở đây còn trắng hơn gấp đôi.

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy cùng với khuôn mặt đỏ đậm như máu của Bạch Băng như hai màu sắc đối lập nhau vô cùng chói mắt.

Chân mày Hắc Báo càng ngày càng nhăn nhíu chặt hơn, cơ hồ có thể kẹp chết mấy còn ruồi, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Nếu không cắt đứt chỉ sợ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Chủ nhân, dừng lại” Hắc Báo giương mắt, rốt cuộc không nhịn được quát lên. Hắn thật hoài nghi, trên khuôn mặt đỏ như máu của chủ nhân kia có thể hay không rỉ ra, làn da kia nhìn qua đã thấy không khác gì màu đỏ của máu tươi.

“Phốc....” Bạch Băng hay tay chưa kịp thu lại, máu tươi từ trong miệng phun ra.

Xích Liên Triệt vẫn bất động như núi, trong cơ thở hắn đột nhiên có một luông mạch nóng nhảy lên, ở trong lòng hắn đập liên hồi giống như đang đánh trống.

“Chủ nhân!” Hắc Hổ nhanh tay đem nội lực đặt vào đại huyệt ở trên lưng Bạch Băng, từ từ rót vào.

Cùng với lúc Bạch Băng hộc máu, đồng thời ở xung quanh xuất hiện mấy bóng dáng mang theo âm thanh bén nhọn phá vỡ không khí, từ ngoài xông vào nhanh như tia chớp.

Hắc Báo nắm chặt trường kiếm trong tay, từng bước xong lên chắn ở trước người Bạch Băng, vẻ mặt tràn đầy địch ý.

“Chủ tử” Bốn người tới cũng không thèm nhìn vẻ mặt mang theo địch ý của Hắc Báo, mà quỳ gối hướng về phía Xích Liên Triệt, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.

Bạch Băng mở ra ánh mắt lạnh lẽo, nhìn tình huống trước mắt rồi bảo Hắc Báo thu hồi trường kiếm đối với đám người Lôi Hỏa.

Hắc Hổ thu hồi nội lực đứng ở sau lưng Bạch Băng, đồng thời không vui trợn mắt nhìn Xích Liên Triệt., người đàn ông này là ai, tại sao lại bị thương nặng như vậy, làm chủ nhân hao phí rất nhiều nội lực.

Đi theo bên cạnh chủ nhân nhiều năm như vậy, tính tình chủ nhân hắn rất rõ ràng. Nếu không phải là người quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp, chẳng qua là người này rốt cuộc quan trọng tới mức nào.......?

“Một canh giờ sau hắn sẽ tỉnh” Bạch Băng lạnh nhạt nói, Lôi Hỏa, Lôi Tiêu mấy người này nàng cũng không chút nào để ý.

Năm đó đám người này không chút tin tưởng nàng, đã khiến cho nàng đối với bọn họ không còn lòng tin, cho nên muốn để nàng tín nhiệm trở lại là điều rất khó khăn.

Lôi Hỏa liếc mắt nhìn Bạch Băng không có bất cứ cảm xúc gì, không có cảm giác là bởi vì hắn căn bản không nhận ra nàng là Bạch Băng. Mà lúc này Bạch Băng lại cải trang thành nam tử, tướng mạo tuấn mỹ, ai có thể đem nàng liên hệ tới vị vương phi xấu xí của sáu năm trước.

Bảy người ở bên trong phòng không ai nói gì, Bạch Băng ngồi ở thượng vị, hai thiếu niên tuyệt sắc thẳng tắp đứng ở hai bên, một trầm ổn, một lạnh lùng.

Bốn người Lôi Hỏa vẫn như cũ quỳ một chân trên đất, không có bất cứ động tác nào khác.

Một canh giờ trôi qua, Xích Liên Triệt bắt đầu có phản ứng, ánh mắt khẽ chớp động.

“Chủ nhân” Sắc mặt Lôi Hỏa tràn đầy vui mừng.

Xích Liên Triệt mở mắt nhìn lướt qua bốn người đang quỳ trên đất: “Đứng lên đi”

“Chủ tử, thuộc hạ bảo vệ bất lực” Lôi Tiêu cùng bốn người quỳ trên đất tự trách không dám đứng lên.

“Mặc kệ thế nào đi nữa, các ngươi đứng lên đi” Xích Liên Triệt thản nhiên nói, đảo mắt nhìn về phía Bạch Băng, trong mắt nồng đậm nhu tình: “Không cho phép tự tiện vận chuyển nội lực nữa”

Thân thể hắn ra sao hắn tự biết, mỗi lần vận nội lực đều sẽ làm tổn thương tới thân thể của nàng, tiếp tục như vậy thì thân thể của nàng cũng sẽ không chịu đựng nổi.

Bạch Băng nhếch miệng mỉm cười.

Mấy người Lôi Hỏa đều kinh ngạc, hình ảnh vừa rồi hiện lên trong mắt bọn họ là gì ạ? là nhu tình sao? Trong suốt sáu năm qua, chưa lúc nào vương gia của bọn họ xuất hiện vẻ mặt này cả?

Không khỏi đưa mắt nhìn lại về phía Bạch Băng.

“Ta nói rồi, ta sẽ chữa khỏi cho người, thì nhất định sẽ làm được” Bạch Băng giương mắt nhìn Xích Liên Triệt, Huyết Chú cùng với Băng Đế Chi Liên kết hợp, nàng đã tra qua tài liệu, cộng thêm với y thuật của nàng thì nhất định có thể chữa khỏi cho hắn.

“Ngươi thật có thể chữa trị khỏi cho chủ nhân nhà ta?” Lôi Tiêu càng thêm kinh ngạc.

Sáu năm tìm tất cả mọi danh y ở khắp nơi, dược liệu trân quý vô số, nhưng vẫn không thể chữa trị khỏi được bệnh của chủ nhân. Hôm nay nam tử này lại đứng đây khoe khoang khoác lác, thật khiến hắn có mấy phần nghi ngờ.

Bạch Băng nhếch mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng bởi vì những lời chất vấn của hắn mà trở nên bất mãn “Lúc nào thì đến lượt ngươi xen cái miệng vào”

Trả lời bằng giọng nói lạnh như băng, nhất thời khiến Lôi Tiêu không biết nói sao, giương mắt tức giận nhìn về phía Bạch Băng.

Xích Liên Triệt nhìn Bạch Băng, rồi mới từ từ nhìn nhóm người Lôi Tiêu nói: “Nàng chính là vương phi của các ngươi”

Vương phi của các ngươi? Lôi Tiêu đờ người ra, Lôi Hỏa càng thêm sửng sốt, Lôi Minh thì trợn to hai mắt.

Vương phi? Nam tử này lại là Vương phi của bọn hắn, vương gia của bọn họ từ khi nào thì trở nên có hứng thú với nam sắc?