Mọi người ở bên dưới lầu đã chạy đi gần hết, hoặc là chết, mà tất cả những ai đang ở trên lầu hai đều không chút thay đổi, vẫn quan sát tình huống biến hóa ở bên dưới. Thật ra tất cả khách ở trên lầu hai đều là khách quý có thân phận, cho nên dưới tình huống đang diễn ra ở bên dưới mới có thể bình tĩnh như vậy.

Thần Công Liên thấy nam tử dưới đại sảnh thì ánh mắt cũng sáng lên, hiển nhiên hắn cũng đã nhận ra người đó là Xích Liên Triệt! Không nghĩ tới chỉ mới sáu năm không gặp, hắn đã trở nên cường đại như thế, đấu khí trung cấp màu tím, xem ra ngay cả hắn bây giờ cũng không phải là đối thủ rồi.

Đưa tay vén lên rèm che nhìn về người ở căn phòng bên cạnh, không thấy chút phản ứng nào, trên mặt vẫn như cũ không chút thay đổi. Thần Công Liên nhíu mày, chẳng lẽ hắn thật sự là nam nhân? Cũng không phải là Bạch Băng của năm đó?

Bạch Băng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bóng người lạnh lùng phía dưới, trên mặt không chút thay đổi nhưng nội tâm thì đã cuồn cuộn như sóng dữ.

Lầu hai, đột nhiên có một cỗ hơi thở cường đại phát ra, làm cho người ta không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Buông rèm xuống, ánh mắt của một nam tử tuấn mỹ xa lạ nhìn thẳng vào chiếc nhẫn Ám Ma đang ở trên tay Bạch Băng, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ.

Chiếc nhẫn Ám Ma trên tay Bạch Băng chợt lóe, tay nàng chợt run lên, theo bản năng nàng đem tay trái vuốt lên tay phải, trong lòng nổi lên nghi ngờ, mấy ngày gần đây chiếc nhẫn này càng ngày càng không được bình thường!

“Thật là to gan, cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai” Một giong nói hết sức quyến rũ vang lên, bóng dáng Mộc Cầm rơi xuống bên dưới đại sảnh, đối diện với Xích Liên Triệt.

Xích Liên Triệt khóe miệng lạnh lùng cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý tới Mộc Cầm, đôi mắt quét nhanh lên trên lầu hai, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người của nam tử bạch y một giây rồi rời đi tầm mắt.

Tâm Bạch Băng chợt lạnh, hắn đem tầm mắt rời đi, hắn không nhận được ra nàng? Hay là hắn nghĩ rằng năm đó chuyện hắn bị thương là do nàng làm?

Mộc cầm nổi giận, ánh mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, dám không nhìn nàng, chết!

Cả Tiếu Nguyệt lâu hoàn toàn yên tĩnh, gió từ bên ngoài cửa thổi vào bên trong mang theo cả hơi lạnh.

Xích Liên Triệt quét mắt liếc qua, cuối cùng mới rơi vào trên người Mộc Cầm, nở nụ cười càng thêm rét lạnh “ Thủy Châu này, ta muốn “

“Ha ha, ngươi muốn? Nói rất hay, hôm nay Thủy Châu này bán đấu giá, chỉ cần ngươi đấu giá được thì nó sẽ là của ngươi, còn nếu như ngươi có ý đồ quấy rối, thì đừng trách lão nương ta không khách khí” Mộc Cầm cười to đi qua, khẩu khí vô cùng lạnh lẽo.

“Năm trăm ngàn” Xích Liên Triệt lạnh lùng mở miệng.

Mộc Cầm nhất thời trợn to hai mắt, năm trăm ngàn? giá này chỉ có ở trên trời ạ.

Nhưng mà nam tử này một câu đã ra giá năm trăm ngàn, xem ra thân phận cũng không nhỏ. Năm trăm ngàn nói nhẹ nhàng như vậy, xem ra trong hắn cũng có không ít tiền tài, vậy cũng đừng trách nàng công phu sư tử ngoạm.

Vốn là muốn dựa vào Thủy Châu phát ra ánh sáng làm mê hoặc lòng người, để cho mọi người bị khí huyết tăng cao, sau đó tất cả tiền tài kia đều rơi vào túi của nàng. Nhưng hiện giờ xem ra, người trước mắt này mới có thể thỏa mãn lòng tham tiền tài của nàng được.

“Ngươi nói năm trăm ngàn thì là năm trăm ngàn sao? Thủy Châu này là bảo bối của Ám Ma tộc, ta trộm mang nó ra đây cũng đã gặp không ít nguy hiểm, nếu hôm nay chỉ mới năm trăm ngàn mà đã mua được vậy chẳng phải là tiện nghi cho ngươi sao” Mộc cầm bất động dung nhan, trên mặt ra vẻ bình tĩnh, thật giống như không bị năm trăm ngàn này lay động chút nào.

“Một triệu vạn”

Mộc Cầm vừa dứt lời thì âm thanh lạnh như băng lại một lần nữa nói ra ba chữ.

Mộc Cầm kinh ngạc há to mồm, một triệu vạn, nàng chỉ là cò kè mặc cả một chút mà đã tăng lên gấp đôi. Viên Thủy Châu kia tuyệt đối không thể có giá này được, hiện giờ không bán cho người nam nhân này thì chính là kẻ ngu!

Nàng hiển nhiên hiểu được chuyện tốt tới tay thì không thể bỏ lỡ, mặc dù không muốn bỏ qua cho người nam nhân này nhưng mà nàng cũng không ngu ngốc ạ.

“Một triệu vạn, ta đồng ý. Ngươi chỉ cần trả tiền thì viên Thủy Châu này sẽ là của ngươi” Mộc cầm mặt mũi tươi cười, trong lòng cũng vô cùng mừng rỡ.

Xích Liên Triệt ngay cả mắt cũng không nháy lấy một cái, từ trong ngực lấy ra ngân phiếu.

Bạch Băng nhíu mày, hắn muốn viên Thủy Châu này làm gì? Hơn nữa lại còn trả giá cao như vậy! Không phải là bị ngu ngốc rồi đi!

Một triệu vạn cũng đủ để mua ba viên Thủy Châu như thế này, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Bạch “ Đi”

Tiểu Bạch hiểu ý, thân hình nhảy lên rồi rơi xuống bên viên Thủy Châu rồi chạy đi.

Thân ảnh Tiểu Bạch cực kì nhanh nhẹn, thời điểm chạm qua viên Thủy Châu thì móng vuốt nhỏ bé đã giương lên, sau đó viên Thủy Châu liền mất đi ánh sáng.

Mộc cầm vừa muốn nhận lấy một triệu vạn kia, thì Xích Liên Triệt lại rút tay thu lại.

Mộc Cầm nổi giận, mặt mày tối sầm lại, vì cả Tiếu Nguyệt lâu không có ánh sáng của Thủy Châu liền trở nên tối đen một mảnh.

Thần Công Liên vẫn quan sát từng biến hóa của Bạch Băng, không chút nào buông tha dù chỉ là một chút thay đổi nhỏ bé.Xích Liên Triệt sau khi nhìn về phía nàng một giây thì hắn rõ ràng thấy cả hai người đều không có chút phản ứng nào.

Thật sự không phải là Bạch Băng sao? Nếu là Bạch Băng thì Xích Liên Triệt không thể nào không có phản ứng được. Hay chẳng lẽ do nàng thay đổi tướng mạo nên hắn không nhận ra được?

Điều này nghĩ sao cũng không thấy hợp lý, Xích Liên Triệt so với hắn thì phải quen thuộc với Bạch Băng hơn chứ, hắn làm sao lại không cảm giác được?

Chỉ có giải thích duy nhất đó chính là người trước mắt này không phải là Bạch Băng, chẳng qua chỉ là trùng hợp có chút giống nhau. Hơn nữa nàng còn là nam nhân, có hầu kết đầy đủ.... xác định như vậy, Thần Công Liên rời đi tầm mắt, nếu không phải là Bạch Băng thì hắn cũng không có lý do gì mà lại đi để ý nhiều như vậy.

Hiện tại khiến hắn để ý chính là người nam nhân này có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn hay không.

“Đáng chết, người nào, là ai dám ở ngay trước mắt lão nương giả thần giả quỷ” Mộc Cầm kêu to, ngón tay búng tách một tiếng, tất cả ngọn nến đều toàn bộ sáng lên. Sau đó nhìn xuống vị trí Thủy Châu, thì thấy trống không.

Xích Liên Triệt vẫn vẻ mặt lạnh lùng như cũ, từ khi đi vào Tiếu Nguyệt lâu tới giờ cũng chưa từng thay đổi.

Mộc Cầm nhìn xuống cái hộp trống trơn thì nhất thời tức giận, quay đầu nhìn về phía Xích Liên Triệt “Tốt, dám ở trước mặt lão nương mà dở trò lừa bịp”

Đưa tay bắn ra một cây băng châm về phía trước, người nam nhân này đã sớm bố trí kế hoạch, nếu không thì làm sao lại ra giá một triệu vạn để mua viên Thủy châu. Hôm nay tiền không có được, Thủy Châu cũng không thấy, hắn thật nghĩ nàng là người dễ đùa bỡn sao!

Ánh mắt Xích Liên Triệt càng thêm lạnh, hơi thở quanh người toàn bộ tỏa ra ngoài, giống như kiếm rút khỏi vỏ phát ra quang mang chết chóc. Đầu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, băng châm bay qua ghim chặt vào trên cửa sổ, sau đó từ trên cột gỗ bốc lên một làn khói trắng.

“Trả lại Thủy Châu cho ta! Nếu không đừng mơ tưởng có thể từ đây thoát đi ra ngoài” Mộc Cầm giận dữ, muốn chọc nàng thì cũng phải xem xem nàng là ai đã chứ.

Một luồng khí màu đen vây lượn xung quanh Mộc Cầm, ánh mắt Bạch Băng cũng sáng lên. Nàng biết nữ nhân Mộc Cầm này mạnh mẽ, lại không ngờ được nàng ta mạnh tới mức này, cỗ đấu khí cường đại kia tuyệt đối không hề thua nàng nửa phần.

Xích Liên Triệt đột nhiên liếc mắt thoáng nhìn về phía Bạch Băng.

Bạch Băng không biết là hắn cố ý hay là vô ý, cho nên chỉ có thể thấy được khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười vui vẻ. Ánh mắt của hắn so với sáu năm trước đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy dường như trong đó phảng phất có thêm một chút gì đó.....

Ánh mắt kia, nụ cười kia, rất không hợp với nhau, nhưng lại không thể hiểu nổi cho nên tạm thời nàng đành bỏ qua một bên.

Trong gian phòng được bao của Bạch Băng, phía dưới gầm bàn, Tiểu Bạch đang cầm viên Thủy Châu quan sát, đồ tốt ạ, thật là đồ tốt mà!

'Cho ta nhìn một chút' Tiểu Kim thò đầu nhỏ lại gần, ánh mắt cũng sáng lên.

'Hừ' Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, xoay người quay lưng lại với Tiểu Kim, cũng không cho nó nhìn.

'Tiểu Bạch...........Cho ta nhìn một chút được không' Tiểu Kim lại quay đầu bò đến trước mặt Tiểu Bạch một lần nwuax.

Bộ dáng kia thật đúng là đồ tốt rồi, vừa nhìn vừa chảy nước miếng mà nói: 'Cho ta ăn một miếng'

'Hừ, mới vừa rồi chủ nhân bảo 'Đi' tại sao ngươi không đi, bây giờ còn giả bộ đáng thương' Tiểu Bạch trợn trắng mắt.

Ai kêu nàng không thèm động thân đi lấy, không phải hắn nói xấu nàng, nhưng mà cái Tiểu Kim này lười biếng muốn chết. Hơn nữa còn toàn thích không làm mà hưởng, với cả làm nũng chủ nhân.

'Ta nghĩ là chủ nhân bảo ngươi đi, hơn nữa lúc chủ nhân nói 'Đi', ngươi liền tung người ra ngoài, nào có phải bảo tai đi đâu, rõ ràng là ngươi..........' Tiểu Kim nén cười, cố ý dừng lại một chút, vung cái đuôi nhỏ lên ý là nàng cũng muốn đi, chẳng qua là động tác chậm một chút mà thôi.

'Hừ, ngươi dám nói là tay ta tiện (bẩn)?' Mặt Tiểu Bạch tối sầm lại.

'Không có không có, ai nói tay ngươi tiện chứ, ngươi là người tiện! Không, là thú tiện!' Tiểu Kim ở trong lòng cười trộm, ta mắng chết ngươi!

'Ngươi...............Cái Thủy Châu này không có phần của ngươi, nếu ngươi dám đụng một cái thì ta liền đem đầu lưỡi của ngươi'

'Xí, không đụng thì không đụng, ai mà thèm, ngươi tiểu tiện thú!'

'................' Tiểu Bạch im lặng, trong nội tâm lại lần nữa cảnh cáo chính mình, không nên cùng nàng tức giận, nhưng là.................

Là người thì sao có thể không tức giận được! Không đúng, là thú được!

Xích Liên Sơn từ bên gian phong bao đi ra, thấy tình huống bên dưới, rồi khi tầm mắt thấy Xích Liên Triệt thì trong lòng cả kinh. Xích Liên Triệt thế mà lại tới Khương Vân quốc, tốt, tới rất tốt!

“Mộc Cầm cô cô mau giết hắn, hắn chính là Lục vương gia Xích Liên Triệt” Ánh mắt của Xích Liên Sơn đứng ở trên lầu hai nhìn xuống Xích Liên Triệt lộ ra vẻ ác độc. Hôm nay, ta sẽ khiến cho ngươi có đường đến mà không có đường về!

Ánh mắt Mộc cầm cũng trở nên lạnh lẽo “Ngươi chính là Xích Liên Triệt? Thật không nghĩ tới người muốn tìm lại gần ngay trước mặt. Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Nếu như đã tới vậy thì để mạng ở lại!”

Xích Liên Triệt giương mắt liếc nhìn Xích Liên Sơn, trong ánh mắt ẩn giấu cuồn cuộn gió tanh mưa máu, cả người cũng tỏa ra hơi thở cường đại.

Ngay cả Mộc Cầm cũng phải giật mình một cái, người nam nhân này có thực lực như thế nào? Tại sao hơi thở lại cường đại như thế.

Xích Liên Sơn cũng run rẩy, không nghĩ tới hắn lại có thể cường đại như vậy. Năm đó không phải là đã bị dính huyết chú sao? như thế nào còn có thể tu luyện đấu khí?

Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên ánh sáng màu đỏ “Hắn phải chết!”

“Ngươi..........Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta sao? Sáu năm trước không thể thì bây giờ cũng vẫn không thể” Xích Liên Sơn cố che giấy nội tâm đang run rẩy, hất hàm ngạo mạn ra vẻ ngang ngược.

Luồng ánh sáng màu tím xoay quanh thân thể Xích Liên Triệt chợt lóe lên, màu tím bay thẳng về phía Xích Liên Sơn, nhìn luồng đấu khí màu tím kia trong lòng Xích Liên sơn càng thêm căng thẳng, vội vàng lùi về phía sau. Ai ngờ đấu khí màu tím kia lại bay lên cao rồi chia làm hai nửa, cả trước lẫn sau đều đánh thẳng về phía của hắn.

“A.............”Xích Liên Sơn nhất thời kêu to một tiếng, nếu trúng một kích này sợ rằng sẽ mất mạng ạ!

Hai chân không ngừng lui về phía sau, vừa tránh vừa né.

Đấu khí màu tím va chạm vào lan can lầu hai, khiến lan can kia nhất thời vỡ nát làm cho Xích Liên Sơn đang dựa vào lan can thét lên một tiếng kinh hãi, mất đà rơi từ trên lầu hai xuống dưới.

“Phế vật” Xích Liên Triệt hừ lạnh

Mộc Cầm trông thấy vậy thì biến sắc, ngưng tụ quanh thân thể một luồng đấu khí màu đen, càng lúc càng trở nên đen đậm hơn. Rồi bất chợt giơ tay lên tạo thành thế hoa lan chỉ, nhất thời luồng khí màu đen ngưng tụ lại thành một quả cầu thật lớn.

Khí thế kia theo tay nàng chuyển động mấy cái rồi tay nàng run lên xoay ngược lại, khí thế màu đen liền xông thẳng về phía Xích Liên Triệt. “Là khói độc, mau ngưng thở” Bạch Băng hô to một tiếng, khiến thân thể màu đen run lên, ngước mắt nhìn người đang hô to với hắn, nhất thời liền nở một nụ cười.

Thần Công Liên không khỏi lại nhíu mày một lần nữa, dưới tình huống này, Tiếu Nguyệt lâu chẳng khác nào một tòa nhà chết. Hai người đều là cường giả, đột nhiên lại xuất hiện thêm một hơi thở bá đạo khác, nhưng lại vẫn không thấy xuất hiện, rồi lại nhìn ánh mắt phức tạp qua lại giữa hai người Bạch Băng.

Phức tạp này cũng không phải là sự việc phức tạp, mà là ở lòng người. Lòng người luôn luôn phức tạp mà không cách nào đơn giản hóa được.............

Làn khí tức màu đen tràn ngập cả Tiếu Nguyệt lâu, lại một lần nữa khiến mọi ngươi rơi vào bóng tối. Mộc Cầm liền quay người kéo Xích Liên Sơn đang nằm trên đất rồi quay người chay ra cửa sau. Nàng hôm nay ra ngoài không mang theo ma thú, hơn nữa Xích Liên Triệt cũng rất mạnh, nếu như không có ma thú giúp sức sợ rằng nàng không thể thắng được hắn!

“Muốn đi?” Xích Liên Triệt quát lạnh một tiếng, sắc bén như đao, đấu khí quanh thân tung bay, khí thế bức người, bất chợt luồng đấu khí màu tím tiến lên nghênh đón làn khói độc màu đen.

“Đoàng” một tiếng thật lớn vang lên, khói độc càng thêm phát tán nồng nặc, gần như không thể phân ra nổi đâu là màu mực đen đâu là nước.

Mắt thấy Xích Liên Sơn với Mộc Cầm đang muốn chạy trốn, Bạch Băng phi thân bay lên, nhanh chóng đuổi theo hai người. Hôm nay nàng đã nói qua, nàng nhất định phải giết chết Xích Liên Sơn.

Xích Liên Triêt ngày hôm nay so với sáu năm trước đã hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn thay đổi. Cỗ đấu khí cường đại màu tím đó là màu của lãnh ý, cho nên nàng cũng không dám xác đinh là hắn có còn nhớ rõ nàng hay không!

Trong lòng bộc phát vô vàn hận ý, Xích Liên Triệt nếu đã để cho nàng thất vọng, vậy thì nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, tuyệt đối sẽ không!

Hôm nay Xích Liên Sơn cùng với sự mất tích của cha nàng có sự liên quan rất lớn, cho dù không vì Xích Liên Triệt thì nàng cũng sẽ vì cha nàng mà giết hắn!

Bạch Băng chạy ra ngoài thì trong nháy mắt, Hắc Vũ, Hắc Hổ cùng Hắc Báo cũng chạy ngay theo sau ra ngoài.

Ngay cả Thần Công Liên cũng đi theo, Mộc Cầm và Xích Liên Sơn một đường bỏ chạy như điên. Bạch Băng vẫn theo sát không nghỉ, nàng ta dù nhanh cũng không thể nào bằng Bạch Băng được.

“Mộc Cầm cô cô làm sao bây giờ? Nàng ta sắp đuổi kịp rồi” Xích Liên Sơn quay đầu lại nhìn mà cả kinh, tốc độ kia sao có thể nhanh như vậy ạ.

“Không sao, cách hai dặm phía trước có nhân mã của ta ở đấy” Mộc Cầm xách theo Xích Liên Sơn chạy như bay, gió thổi vù vù qua tai.

Tốc độ này so với khoái mã (ngựa tốt) còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã dùng tới tất cả sức lực.

Mộc Cầm nhìn về phía đội nhân mã phía trước hô to một tiếng: “Đem người phía sau ngăn lại”

Nàng cố ý phân phó hơn năm mươi người như vậy để họ chuẩn bị tinh thần, sau đó bóng dáng Mộc Cầm chợt lóe lên, khiến cho những người đó lập tức đem đường đi phá hỏng. Đấu khí từ trong lòng bàn tay phát ra, trực tiếp bắn thẳng về phía Bạch Băng.

Hơn năm mươi người cùng nhau phát ra đấu khí, kết thành một luồng đấu khí to lớn mạnh mẽ như Giao Long màu trắng lao đến bên người Bạch Băng.

Vẻ mặt Bạch Băng không chút sợ hãi, thân hình nhanh chóng né tránh. Trong khi luồng đấu khí chằng chịt kia lao tới thì Bạch Băng dùng tốc độ kinh người lách về phía trước.

Bỗng có một luồng đấu khí nho nhỏ màu vàng muốn ngăn nàng lại, thật không biết tự lượng sức mình. Khi đấu khí màu vàng rơi xuống, tốc độ Bạch Băng lại càng thêm linh hoạt, thân thể giống như quỷ mị khiến đối phương không cách nào khóa được vị trí của nàng.

Bóng người chạy như bay, đôi tay khẽ vung lên một luồng đấu khí màu cam, giống như một trận gió lốc tụ lại.

“A! Đấu khí màu cam, lại là đấu khí màu cam!” Trong đám người thi nhau la hét inh ỏi.

Bọn họ chỉ là đấu khí màu vàng, mà người trước mắt lại là đấu khí màu cam. Thực lực rõ ràng là chênh lệch quá nhiều.

“Không nên hoảng sợ! Chúng ta đông người hơn nên nhất định có thể đối phó được với nàng. Tuyệt đối không thể để cho nàng ta chạy thoát” Tên nam tử đầu lĩnh ngu ngôc nghe được tiếng kêu của mọi người thì liên cao giọng hô to.

Hiện tại cách duy nhất có thể chống lại nàng chính là bọn họ nhiều người hơn. Năm mươi người đối phó với môt người, cứ cho là đấu khí màu cam thì sao, chỉ cần bọn họ cùng xông lên, hắn không tin sẽ không khống chế được!

Chẳng qua là, năm mươi người? Chỉ sợ là có nhiều hơn năm mươi người đi nữa thì Bạch Băng cũng không hề nhíu mày lấy một cái!

'Đoàng' Một tiếng đấu khí màu cam bắn thẳng vào giữa đám người, làm cho thi thể tung bay tán loạn.

Còn không đợi bọn họ kịp tới đây thì bóng dáng màu trắng ở trong tay đã có thêm một cây trường kiếm. Ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã giết chết hơn một nửa số lương nhân mã, hơn nữa lại không gây ra một tiếng kêu la hoặc âm thanh giãy giụa trước khi chết nào, mà tất cả chỉ xảy ra ở trong nháy mắt.

Giết người mà có thể sắc bén như vậy sao?

Bọn hắn ở trong tay nàng chẳng khác nào một món ăn, trường kiếm vừa vung lên, lập tức lấy đi một mạng.

Khuôn mặt Bạch Băng không chút thay đổi, đứng im ở phía trước mặt ba người, ánh mặt lạnh lẽo như băng, cùng với trường kiếm trong tay thật khiến cho người ta kinh hãi.

Một luồng hơi thở rét lạnh bao phủ ở quanh người nàng, so với Tuyết Liên ở trên núi còn phải lạnh hơn mấy phần. Lúc này khí rét ở quanh người Bạch Băng đã tản ra gấp đôi so với trước, gần như làm cho từ tận đáy lòng những người có mặt ở đây càng thêm sợ hãi.

Có lẽ là bởi vì thấy ánh mắt lạnh nhạt của Xích Liên Triệt, cho nên cảm giác của nàng mới trở nên lạnh lẽo như vậy. Cũng vì thế mà lãnh ý của nàng so với quá khứ còn phải lạnh hơn rất nhiều!

Một thân lạnh như băng, nhưng hơi thở lại không khác gì một người đã chết.

Nếu như dáng vẻ nam tử này giống như tiên nhân, thì hơi thở lại lạnh lẽo không khác nào lệ quỷ ở địa ngục, khiến người ta không được tự nhiên.

Nhưng cũng chính cảm giác không thoải mái tự nhiên này, lại làm cho cơ thể của mọi người phải run lên. Địa ngục, tuyệt đối là hơi thở tới từ địa ngục, hơi thở mãnh liệt kia khiến bọn cũng bị ảnh hưởng từ sự giá rét đấy mà bị tổn thương.

Nàng sở hữu một thân đấu khí màu cam, cùng với chiêu thức kiếm pháp cổ quái, rồi lại hơi thở rét lạnh đến từ địa ngục đó...

Cảm giác trong lòng của ba mươi người bây giờ hơi cứng lại, bọn họ hãi, rất sợ!

Cái loại sợ hãi đấy, nó phát ra từ tận đáy lòng, cho dù bất cứ ai cũng không thể chống đỡ nổi.

Đôi mắt lạnh nhạt của Bạch Băng đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến bất cứ kẻ nào ở đây cũng không dám nhìn thẳng. Tay cầm trường kiếm nhẹ nhàng giơ lên, sắc bén mà dứt khoát.

“A............”

“A............”

Mỗi một tiếng vang lên, là lại có một người chết ngã xuống.

Ba mươi người từng bước từng bước ngã xuống, những người còn lại căn bản không thể phát ra nổi một tia khí lực. Bởi vì chỉ một hơi thở kia cũng đủ khiến cho bọn họ sợ hãi, loại hơi thợ này quá đáng sợ!

Hắc Vũ, Hắc Hổ, Hắc Báo vào lúc chạy tới nơi thì nhìn thấy tình cảnh như vậy.... Khiến ngay cả bọn họ cũng phải kinh hãi. Không nghĩ tới thủ đoạn của chủ nhân lại quái dị và đáng sợ như thế.

Sát khí sắc bén như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua. So với hơi thở mà lúc bọn họ trải qua huấn luyện còn mạnh hơn gấp mười lần.

Bọn họ phải trải qua vô số lần sống chết mới có được như ngày hôm nay, nhưng bon họ vẫn chưa từng được chứng kiến cảnh tượng, một người lại có thể phát tán ra hơi thở mà lại đem những người sống sờ sờ thành người chết, chuyện này thật không thể tin nổi!

Bạch Băng liếc thấy còn lại mười người, khóe miệng khẽ nhếch lên nhìn về số tử thi nằm trên mặt đất, nhưng cũng chỉ là một cái nhìn hờ hững thoáng qua, bởi vì nàng đã từng trải qua vô số lần chém giết còn hơn thế nhiều.

Chính vì trải qua nhiều cảnh tượng như vậy, cho nên cũng không có gì khiến nàng phải kinh ngạc. Vì vậy ngoại trừ bĩnh tĩnh ra thì cũng vẫn chỉ là bĩnh tĩnh mà thôi.

Nhưng đằng sau vẻ bình tĩnh này lại là một đôi mắt khiến người ta phải sợ hãi.

Tiếp sau đó mà đến chính là Thần Công Liên, hắn nhìn chằm chằm tất cả cảnh tượng trước mắt mà giật mình. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh kia, thêm một đôi mắt khiến người sợ hãi, vậy chứng minh người bây giờ cùng với nàng năm đó ở bên trong đấu trường săn bắn chính là cùng một người - Bạch Băng.

“Không được để lại một mạng nào” Khóe miệng Bạch Băng khẽ động, toàn thân mang theo sát khí hủy diệt.

“Vâng!” Sau lưng là ba người Hắc Vũ đồng thời lên tiếng trả lời

Bạch Băng nhìn về hướng Mộc Cầm chạy trốn, trái tim đập kịch liệt. Mục tiêu hôm nay của nàng là bọn người Mộc Cầm, chứ không phải là những tiểu lâu la này. Bạch Băng xoay người hướng về phía rừng cây đuổi theo.

Nàng có sát khí cường đại....

Có thủ đoạn tàn nhẫn nhất............

Có vũ khí hiện đại nhất............

Trong người chảy dòng máu lạnh lẽo nhất...........

Cho nhên người như nàng nếu không thể trở thành vương giả, thì còn ai có thể đứng ở đỉnh cao của thế giới?

Mặt trời nắng chói chang, gió thổi từng cơn làm cát bụi bay mù mịt trên mặt đất!

Bạch Băng chạy như bay, tốc độ nhanh như tia chớp.

Tốc độ không khác gì một thanh kiếm sắc bén chợt lóe lên.

Dựa vào khứu giác nhạy bén, chạy không ngừng về phía rừng cây, mười dặm, hai mươi dặm.

Không thấy ai, vẫn không thấy người nào cả, Bạch Băng nhíu mày, rõ ràng là cảm nhận được hơi thở của các nàng, nhưng đuổi theo thì vẫn không thấy một ai.

Hơi thở tồn tại không sai, phương hướng vị trí cũng không sai, vậy rốt cuộc là chỗ nào không đúng. Dựa vào công phu của Mộc Cầm thì trong thời gian ngắn, lại còn phải mang theo cả Xích Liên Sơn thì tuyệt đối không thể nhanh hơn nàng được.

Một đường chạy như điên, cũng đã trôi qua hơn một canh giờ, phía trước lại là con đường chết!

Nhìn vách đá trước mặt, trong lòng nảy sinh ra suy nghĩ, đã đuổi theo lâu như vậy, mà trước mắt lại là vách núi, hơn nữa hơi thở của Mộc Cầm vẫn tồn tại.....

Đây là chuyện gì xảy ra? Đưa mắt nhìn về bốn phía, gió thổi làm bay lá cây tạo nên âm thanh xào xạc, ngoài ra vẫn không thấy có ai.

Chẳng lẽ ở vách đá này có mật đạo?

Bạch Băng vừa suy nghĩ vừa tiến lên từng bước, nếu như mà có người đi xuống phía dưới vách núi thì trên tảng đá nhất định phải để lại dấu vết.

Còn không đợi Bạch Băng kịp xoay người lại 'bá' một đạo âm thanh đã truyền tới. Chỉ kịp nhanh chóng cúi đầu, một luồng đấu khí màu tím đã lao thẳng đến, xẹt qua tóc của nàng làm cho vài sợ tóc đen rơi xuống, theo gió bay đi.

Bạch Băng nhanh chóng xoay người, sau lưng không có ai, vậy đấu khí màu tím? Trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là Xích Liên Triệt?

Không đúng, cho dù Xích Liên Triệt không nhận ra được nàng, thì cũng sẽ không giết nàng. Bởi vì giữa hai người chưa từng kết thù kết oán!

Trừ khi ngoài Xích Liên Triệt còn có người khác có đấu khí màu tím, vừa rồi ở Tiếu Nguyệt lâu có ba luồng hơi thở cường đại, một là Xích Liên Triệt, một là Mộc Cầm, còn lại một người nàng không rõ là ai.

'Lả tả' mấy đạo đấu khí màu tím với khí thế rào rạt lao tới, đấu khí biến ảo nhanh chóng giống như hơn nghìn con Giao Long màu tím mang theo hơi thở mạnh mẽ mà tới.

Bạch Băng trong lòng thầm kêu không tốt, đấu khí cường đại như vậy e là nàng sẽ không chịu nổi, chân từng bước lùi lại về phía sau. Mỗi bước đi lại làm đá vụn bên dưới chân rơi xuống bên đáy vực càng nhiều.

Hiện tại dù nàng có phát ra đấu khí thì cũng không thể chống lại được hơi thở cường đại này.

Bạch Băng tản ra hơi thở lạnh lẽo, bây giờ thì nàng mới hiểu rõ. Thật đáng chết, khó trách nàng một đường đuổi theo hơi thở của Mộc Cầm nhưng lại không phát hiện thấy người, hóa ra là có người cố ý dẫn dụ nàng tới đây!

Chẳng lẽ mục đích của người này chính là nàng?

Trong khoảnh khắc đấu khí cường đại màu tím kia tiến đến gần người Bạch Băng, thì thân hình nàng liền đổ về phía bên cạnh, lăn ngay tại chỗ một vòng.

Đang lúc Bạch Băng lăn lộn một vòng, thì trong nháy mắt các nham thạch vỡ vụn, thi nhau rơi xuống vực.

Bạch Băng chưa kịp đứng vững thì chỗ đá vụn quanh nàng đã ào ào rơi xuống, mà dưới chỗ đá dưới chân Bạch Băng đang đứng cũng 'rắc rắc' một tiếng rồi vỡ ra rơi xuống.

'Bá' Một thanh ám tiễn trong tay áo nhanh chóng bắn ra, cắm ở trên tảng đá bên trên, thân thể của nàng được một sợi dây bạc kéo lại, lắc lư giữa vách đá.

“Ám Ma hệ truyền nhân chân chính, hóa ra lại là phế vật như vậy” Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói nồng đậm khinh bỉ.

Bạch Băng ngẩng đầu, tại ánh mặt trời quá chói chang nên cũng không thấy rõ mặt mũi, mà chỉ nghe thấy âm thanh rất ngạo mạn cùng tà khí.

Ám Ma hệ truyền nhân chân chính? Nghe thấy vậy, Bạch Băng liền nhíu mày, mặc dù nghi ngờ nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Dưới chân vừa di chuyển, trên tay tăng thêm lực, nhanh chóng leo lên.

“Động tác thật ngu ngốc” Giọng nói của nam tử kia lại vang lên, so với sự khinh bỉ lúc nãy còn nặng nề hơn.

Ánh mắt Bạch Băng bắn ra vô số hàn quang, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh hơn.

Hít sâu một hơi, giống như là vừa trải qua trò chơi nhảy dây vậy. Chân dưới đạp lên một khối nham thạch, đột nhiên bật lên đánh thẳng về phía trước, tất cả đều dùng lực bàn chân để đi lên, sau đó nhìn lại mới thấy nham thạch lúc nãy giẫm lên đã xuất hiện mấy vết nứt, điều này chứng tỏ Bạch Băng đã phải dùng khí lực lớn như thế nào.

Bay lên trên không, hai tay phát ra chưởng lực, đấu khí màu cam phá không mà ra. Vào lúc này đạo đấu khí màu cam cao cấp phát ra này cũng không biết là do nàng có vận khí tốt, hay là vận khí kém, mà vào thời điểm này đấu khí của nàng lại thăng cấp!

Đấu khí cao cấp màu cam, giống như một đóa hoa Ánh túc thật lớn, xoay tròn, rồi bất ngờ cấp tốc tiến đánh về phía nam tử kia.

Dưới tình huống này mà lên cấp, khiến nam tử kia hơi giật mình, sau đó khóe miệng vui vẻ nở nụ cười, càng xem thường nàng hơn.

Đầu ngón tay khẽ động, luồng đấu khí màu tím đột nhiên trở lên lớn hơn, so với trước còn mạnh hơn gấp mấy lần, đấu khí màu tím cường đại đánh ra va chạm vào đấu khí màu cam, giống như pháo hoa bắn ra tung tóe. Đấu khí mau cam sau khi đụng vào đấu khí màu tím thì hoàn toàn bị đánh tan, rồi bị bao quanh bởi đấu khí màu tím.

Bạch Băng bay lên trên cao, lộn một vòng rồi hai chân vững vàng đứng trên đỉnh núi, mở to mắt sửng sốt.

Nam tử này một đầu tóc dài chạm hông, được búi đơn giản lên cao một ít còn lại đều tùy ý xõa ở phía sau, mi mắt thật dài rủ xuống như cánh bướm, đôi mắt trong suốt như nước lại ẩn chứa quang mang sắc bén lạnh lẽo, có thể khiến tất cả đều đông lại. Nhưng lại vô cùng xinh đẹp khiến người ta không nỡ dời mắt.

Trên người khoác một chiếc áo bào màu đỏ, hai tay giấu ở bên trong tay áo không lộ ra ngoài, miệng nở một nụ cười đầy tà khí. Ánh mắt ngạo nghễ không mang theo chút giả bộ cố ý nào, khiến cho mọi người không kìm lòng được mà muốn thần phục dưới chân hắn.

Tròng mắt màu đen kia phảng phất như có thể nhìn rõ kiếp trước và kiếp này, đều lạnh lẽo chói mắt, tùy ý híp lại mà nhìn như là vầng trăng rằm, còn khi tùy ý thì lại nghiêm nghị rét buốt.

Sống mũi cao thẳng, gò má mịn màng trắng nõn không chút tỳ vết tựa như một loại ngọc quý được điêu khắc tỉ mỉ mà thành, vô cùng quyến rũ làm mê hoặc lòng người.

Một thân y phục màu đỏ càng hiến hắn thêm tuấn mỹ, xinh đẹp tà tính không khác gì yêu nghiệt.

Không chỉ riêng khuôn mặt hắn phát ra tà tính mê hoặc, mà là cả người hắn đề phát ra hơi thở thần bí cộng thêm giọng nói trầm thấp kết hợp lại tạo nên một sự cuốn hút khó tả.

Thấy nam tử tỏ ra vui vẻ, Bạch Băng mới kịp hiểu ra mà phản ứng kịp, cặp mắt của hắn thật giống như có thể hút lấy linh hồn của nàng, khiến cho cả người nàng có cảm giác như bị nhìn thấu.

Ánh mắt sắc bén của Tây Ma Nguyệt nhìn thấu ý tưởng của nàng, khuôn mặt tuấn mỹ lại nở nụ cười nhàn nhạt vui vẻ “Thì ra ngươi còn là một si nữ”

Bạch Băng nhìn sâu về phía Tây Ma Nguyệt, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi là trợ thủ Mộc Cầm?”

Người nam nhân này giấu giếm rất tốt, nàng dù nghiên cứu tìm tòi thế nào cũng vẫn không thể nhìn thấu được hắn.

“Trợ thủ? Ha ha, ta hình như nhớ là ngươi mới là người muốn giết nàng” Tây Ma Nguyệt cười lạnh một tiếng.

“Phí hết tâm tư dẫn dụ ta tới đây, không phải là trợ thủ của nàng ta thì là cái gì”

Nếu không phải hắn giở trò, thì hôm nay Xích Liên Sơn cũng sẽ không chạy trốn được. Cơ hội lần này bị mất, không biết phải đợi tới bao giờ.

“Chiếc nhẫn Ám Ma!” Tây Ma Nguyệt nhìn về chiếc nhẫn trong tay Bạch Băng mà đôi mắt đỏ ngầu, mà chiếc nhẫn Ám Ma ở trong tay Bạch Băng cũng tự nhiên sáng lên.

Bạch Băng cả kinh, không lẽ mục đích của hắn là chiếc nhẫn Ám Ma này. Mấy ngày vừa rồi chiếc nhẫn vẫn lóe lên tia sáng quái dị, chẳng lẽ chiếc chẫn này đã sớm cảm giấc được hơi thở của người nam nhân này.

“Ngươi là người của Ám Ma tộc” Không phải câu hỏi mà là hoàn toàn khẳng định, vì nếu không phải người của Ám Ma tộc thì chiếc nhẫn căn bản không thể có cảm ứng được.

“Xem ra ngươi cũng không hẳn là ngu ngốc” Tây Ma Nguyệt vung tóc, tay nhẹ nhàng cầm một lọn tóc đưa lên mũi ngửi ngửi. Động tác kia đủ để khiến cho tất cả mọi nữ nhân phải nhảy lầu vì hắn!

Trong lòng Bạch Băng vô cùng khinh bỉ, đúng là yêu tinh!

“Muốn chiếc nhẫn Ám Ma này sao?” Vẻ mặt Bạch Băng lạnh nhạt: “Đừng mơ tưởng!”

Nhẫn Ám Ma này là di vật của mẹ nàng để lại, nàng sao có thể cho đi được. Huống chi chuyện của mẹ nàng cùng Ám Ma tộc nàng còn chưa có điều tra rõ ràng, nên tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.

“Như vậy ngươi chỉ có đường chết mà thôi” Sắc mặt Tây Ma Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng, đôi mắt đỏ đậm chớp động bắn ra một tia sáng màu đỏ, vừa nhanh vừa sắc bén.

Nhanh, quá nhanh.

Thân ảnh của Bạch Băng như quỷ mị chợt lóe, khi ánh sáng đỏ kia lóe lên, chưa đợi Bạch Băng xoay người thì ánh sáng đó đã vòng một vòng quay trở lại.

Bạch Băng vôi vàng tránh né, cho dù rất nhanh, nhưng vẫn bị luồng ánh sáng màu đỏ cường đại kia tổn thương. Sau lưng đột nhiên đau nhói, Bạch Băng chỉ cảm thấy sau lưng bỏng rát, giơ tay lên che lưng thì chạm vào một dòng chất lỏng từ từ chảy ra.

Bạch Băng mở to mắt, nếu như nàng chậm trễ một chút thì sợ rằng sẽ không phải chỉ bị thương đơn giản như vậy. Nhìn người này cố chấp muốn lấy bằng được nhẫn Ám Ma, cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn, nó rốt cuộc cất giấu cái gì ở bên trong? Tại sao lại làm người đàn ông này muốn có được như vậy.

“Trả lại hay không” Tây Ma Nguyệt lạnh lùng trợn mắt.

Bạch Băng nhìn trong mắt hắn lạnh như băng, thì cũng nở một nụ cười như hoa đầy lạnh lẽo “Dù chết cũng không cho ngươi”

Nàng chưa bao giờ biết chịu thua, thứ ngươi càng muốn, càng nguy hiểm, nàng lại càng không muốn cho. Dù có phải mất mạng nàng tuyệt đối cũng không mềm lòng!

Trời sinh tính nàng ngông cuồng, tính tình bá đạo. Cả đời nàng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ, cho dù có khó khăn vất vả không chịu nổi, nàng vẫn như cũ lộ ra bản tính ngạo nghễ, ngông cuồng.

Quanh thân Tây Ma Nguyệt vây quanh đều là đấu khí màu tím, có thể thấy được hắn đã bị Bạch Băng chọc giận.

'Bá' Đấu khí màu tím giống như những đóa tuyết liên xen lẫn lực lượng khổng lồ trực tiếp phát ra, khiến rừng cây cách đó không xa cũng cảm nhận được luồng hơi thở cường đại này, từng tia từng tia đấu khí theo gió cuốn thẳng lên trời cao, rồi hướng về phía Bạch Băng mà đánh tới.

Cả một mảnh đất bị gió thổi tán loạn, bụi bay đầy trời. Thật giống như cơn bão lốc cấp mười hai mang theo tất cả hủy diệt mà kéo tới ầm ầm.

Hơi thở cường đại như vậy, Bạch Băng không thể có khả năng chống đỡ, đấu khí trung cấp màu tím cộng thêm ám khí cường đại, càng khiến nàng không chống lại được. Nàng không ngờ người nam nhân này lại có thể cường đại tới như vậy.

Trong lòng suy nghĩ nhưng dưới chân vẫn di chuyển nhanh nhẹn, lùi về phía sau, vì nếu như không tránh mà để luồng đấu khí mạnh mẽ này đánh trúng, nàng dù không chết thì cũng bị tàn phế!

Mắt thấy đấu khí màu tím kia sẽ lao thẳng tới người, Bạch Băng quay đầu liếc mắt nhìn về phía vực sâu không đáy. Trước có lang, sau có hổ, đều là thiên la địa võng cả, nàng lúc này nên làm thế nào để phá giải?

Tránh không khỏi, ánh mắt Bạch Băng trở nên kiên định, khi dòng xoáy lốc của đấu khí màu tím kia ập tới thì một đạo đấu khí màu tím khác cũng phá không bay ra, ngưng tụ thành một vòng bảo vệ quanh người của Bạch Băng.

“Đứa ngốc” Giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, kèm theo là hai đạo đấu khí gió tanh mưa máu màu tím va chạm vào nhau.

Lực lượng khổng lồ va vào nhau, tạo nên sự hủy diệt cường đại, khiến nham thạch bên trong vách núi vàn lên một tiếng thật lớn rồi rơi xuống. Xung quanh một dặm cây cối ở bên trong toàn bộ đều bị nhổ tận gốc, hoặc là bị hai đạo lực lượng đấu khí đánh cho bay thẳng lên trời.

Bạch Băng đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, nhìn vòng đấu khí màu tím mơ hồ tỏa sáng quanh người, dưới chân chính là vực sâu không đáy, còn nàng thì được bảo vệ lơ lửng ở trong không trung.

Nhìn người không xa trước mặt, thân hình nàng chấn động. Hắn bảo vệ nàng, hắn nhận ra nàng sao?

Đúng vậy, hắn nhất định là nhận ra nàng, nếu không thì hắn làm sao có thể bảo vệ nàng. Nghĩ tới chỗ này, ánh mắt Bạch Băng đột nhiên đỏ lên, không vì nguyên nhân gì cả, giống như là phản ứng của bản năng mà đỏ lên, chóp mũi cũng dâng lên chua xót.

“Ngươi là ai, dám nhúng tay vào chuyện của bổn tôn?” Tây Ma Nguyệt thu tay lại, nhìn về người nam tử hờ hững trước mặt.

“Nữ nhân của ta, ai cũng không được phép động tới” giọng nói lạnh lẽo giống như mùa đông của tháng chạp, tuy vẻ mặt không thay đổi gì nhưng mà lại khiến người nghe không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Bạch Băng nắm chặt tay, nàng không hiểu. Bây giờ nàng hoàn toàn không nhìn thấu Xích Liên Triệt.

Bạch Băng xoay người, trên người phát ra một cỗ nội lực đánh thẳng vào vòng bảo hộ màu tím, khiến vòng bảo vệ rơi xuống đất.

Tây Ma Nguyệt đảo mắt nhìn vòng bảo vệ rơi xuống, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, người kia là nữ nhân?

Hắn thế mà lại không có chú ý tới, hóa ra lại là nữ nhân. Ngoài miệng nở nụ cười thâm trầm, xem ra nữ nhi của Hậu Giản còn lợi hại hơn so với nàng, đã như vậy hãy để cho hắn tận mắt nhìn xem nàng rốt cuộc có thể mạnh mẽ tới đâu!

Ánh mắt chuyển động, rơi vào trên người nam tử đối diện, bọn họ nếu như đánh nhau thì sợ là cũng không phân biệt được hơn kém. Chẳng qua là trên vẻ mặt lạnh như băng kia lại để lộ ra sơ hở, trên người hắn có Huyết Chú.

Bị trúng Huyết Chú, lại vẫn có thể tu luyện thành trung cấp đấu khí màu tím, chứng tỏ hắn rất lợi hại. Nếu như hắn muốn lắm anh hùng cứu mỹ nhân, thì tại sao lại không thành toàn cho hắn chứ.

Ba người nhìn nhau, vô số các nghi ngờ cùng với tính toán, Tây Ma Nguyệt nghiêng mặt nở nụ cười tà mị, đưa tay lên miệng huýt gió khiến trong không trung bông nhiên vang lên âm thanh thật lớn.

'Ùng ùng' Một âm thanh thật lớn giống như thiên lôi giáng xuống ở phía trên đầu, Bạch Băng cúi đầu nhìn nhẫn Ám Ma ở trên tay càng lúc càng tỏa sáng.

'Rống rống...........' Mấy tiếng ma thú kêu lên giống như tia chớp cuồn cuộn lao tới từ phía trên xuống.

Không thể không nói, khí thế kia thật giống hùng tránh như núi sông, mạnh mẽ vô cùng.

Tám Đích Lô Sơn là bạo vương ma thú bay từ trên không mà đến, nhìn như thần thú từ trên bầu trời hạ xuống.

“Bầy trận!” Nhìn hình thể khổng lồ của Đích Lô Sơn, Tây Ma Nguyệt nở nụ cười càng sâu, giọng nói cất lên vang vọng ở bên tai hai người.

'rống rống' Tám Đích Lô Sơn bạo vương thú đồng thời xuất hiện lại thành một hình tròn lớn, bắn thẳng đến ngay dưới chân của Bạch Băng và Xích Liên Triệt.

Nhất thời tám Đích Lô Sơn bạo vương thú chia ra thành từng nhóm, từ góc nhìn của mọi người thì không có chút sơ hở nào, vô cùng cứng rắn, cho dù dùng cách nào cũng không thể phá vỡ trận thế này được.

“Để cho bổn tôn xem một chút thực lực chân chính của các ngươi đi” Thân thể Tây Ma Nguyệt đựa vào trên người của Đại Điêu cấp ba, ánh mắt nhìn về phái hai người đang bị ma thú vây quanh.

Bạch Băng hung tợn trừng mắt nhìn một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Xích Liên Triệt. Thấy vẻ mặt Xích Liên Triệt lạnh như băng một mảnh, không có nửa điểm biến hóa, tay nhỏ bé của Bạch Băng vừa nhấc lên, một đạo đâu skhis màu cam đã công kích về phía bên trái Đích Lô Sơn bạo vương thú.

Đích Lô Sơn bạo vương thú có tướng mạo của kỳ lân, nhưng tuyệt đối không phải là kỳ lân, trên đầu không có sừng, vừa như sư tử lại vừa như rồng.

Bạch Băng vừa mới đánh ra đấu khí màu cam, Đích Lô Sơn bên kia liền phun ra ngọn lửa ở bốn phía, ngọn lửa kia ùn ùn kéo tới mà đánh.

“Ngu ngốc” Xích Liên Triệt bên cạnh đi chuyển, bóng dáng nhanh chóng đem Bạch Băng ôm vào trong ngực. Thân thể cường tráng, lồng ngực rộng rãi, mùi vị quen thuộc.... lần đầu tiên sau sáu năm bị hắn ôm vào trong ngực, khiến nàng có cảm giác rất uất ức............

Khi Xích Liên Triệt ổn định thân thể đứng vững, thì Bạch Băng lại có chút tức giận, giả bộ lạnh lùng gì chứ!

Cánh tay ôm ngang hông nàng có chút xiết chặt, Bạch Băng cảm giác được toàn thân hắn lạnh như băng, không khác gì đang ở trên Tuyết Sơn. Trong lòng bỗng nhiên giật mình, chuyện gì xảy ra, từ lúc thấy hắn ở Tiếu Nguyệt lâu nàng cũng đã cảm giác được, cái loại lạnh lẽo này rất không bình thường, bây giờ ở gần lại cảm thấy cả thân thể của hắn cũng lạnh băng không khác nào tử thi.........

Xích Liên Triệt xuay người nhảy lên như bay, rồi lại xoay người hướng về bên trái nghiêng một góc sáu mươi độ mà công kích về phía Đích Lô Sơn, vừa kịp tránh khỏi ngọn lửa ma thú phun ra, thật giống như ngọn lửa kia sợ cũng hãi vì hơi thở rét lạnh tỏa ra trên người của hắn.

'Bá' Tay Xích Liên Triệt vẫn ôm lấy Bạch Băng, một tay còn lại thì phát ra một đạo đấu khí màu tím. Thời điểm đạo đấu khí màu tím kia đến gần Đích Lô Sơn thì từ từ biến chuyển thành màu trắng, giống như băng tuyết trên núi, nhanh chóng chuyển động.

'Oanh' một tiếng vang thật lớn, vốn đạo đấu khí chỉ to như bông hoa sen vậy mà lại trở nên thật to lớn như miệng cái giếng, cứ như vậy mà hấp thụ vô số ngọn lửa của Đích Lô Sơn phun ra.

Lực lượng thật là mạnh, tận mắt nhìn thấy khiến Bạch Băng không khỏi than thở.

'Đùng' một trận nổ lớn, vô số ngọn lửa bị hoa sen hút lấy, sau đó ở ngay trước mặt ma thú nhoáng cái liền biến mất giống như ảo ảnh.

Bạch Băng rời khỏi lồng ngực của Xích Liên Triệt, nhanh chóng tiến lên, đưa tay chạm vào vị trí mà Đích Lô Sơn vừa mới di chuyển, rõ ràng là không khí nhưng tay nàng lại như chạm phải mặt tường!

“Nguy rồi, không thể sử dụng đấu khí” Bạch Băng quay đầu, mặt mày tức giận.

Ở nơi này bị cản trở nên không thể sử dụng đấu khí, một khi đấu khí phát ra chạm phải tầng cản trở kia, nó sẽ như một lò nướng lớn phát ra nhiệt khí mà loài người không thể chịu nổi!

'rống rống' một trận tiếng hô liên tục, quay đầu thì thấy tám Đích Lô Sơn đang nhanh chóng biến đổi vị trí.

“Chỉ là một trận pháp nho nhỏ” Xích Liên Triệt vung tay, một thanh kiếm mềm dẻo màu bạc liền xuất hiện ở trong tay. Trong ánh mắt khắc nghiệt chớp động, ánh sáng đỏ dao động phát ra càng lúc càng xinh đẹp kinh người.

'Oanh' Chỉ nghe một tiếng vang lên, chỉ thấy kiếm khí bắn ra giống như lưỡi hái tử thần, bắn thẳng về phía ma thú Đích Lô Sơn.

“Rống rống.......” Ma thú thứ ba đứng ở bên trái người phun ra vô số Tinh Phiến.( mảnh sừng trên người ma thú)

'Rầm..... Lạch cạch' thanh âm kịch liệt của các mảnh vụn va vào nhau rơi xuống.

Kiếm khí đâm thẳng vào các mảnh tàn phiến trên thân thể của Đích Lô Sơn đang vỡ tan mà rơi xuống.

Thật mạnh mẽ, quá biến thái!

Bạch Băng không thể nào nghĩ ra được tại sao trong sáu năm mà hắn lai có thể trở nên mạnh mẽ đến thế.

Xích Liên Triệt cầm trường kiếm, xoay người lại hướng một con Đích Lô Sơn khác mà đánh tới.

Nhìn ma thú bị vỡ vụn, trong lòng Bạch Băng sinh ra nghi ngờ, không đúng, thật giống như thất cả đều không thoát khỏi một quỹ đạo. Một ma thú cấp tám sao có thể bị một đạo kiếm khí đả thương, không thể nào, cho dù kiếm khí có mạnh hơn nữa cũng không thể nào một kích trí mạng được như vậy.

Trong nháy mắt Bạch Băng đang nghi ngờ, những mảnh vụn ma thú kia thật giống như có sinh mạng, một lần nữa tụ hợp lại đứng lên.

Bạch Băng trợn to hai mắt, Huyễn trận, Bát Quái Huyễn trận!

“Mau dừng tay lại, những thứ này đều là ảo ảnh” Bạch Băng vội vàng nhanh chân chạy đến cạnh Xích Liên Triệt, há miệng quát to.

Bát Quái Huyễn trận, hư hư thật thật, thực thực hư hư, một sinh hai, hai sinh ba, tam sinh vạn vật. Cứ chém giết như vậy, chỉ hao phí tinh lực mà thôi, coi như có mệt chết thì cũng giết không hết!

Xích Liên Triệt đang chuẩn bị đánh ra một kiếm, bị Bạch Băng ôm tay giữ lại, thân hình chợt lóe đem hắn kéo lại tại chỗ, lật ngược tay đánh một chưởng thật mạnh về phía ma thú.

“Rống..........” Tiếng gầm gừ giận dữ.

Bạch Băng biết một chưởng kia thực sự không có đánh vào trên người của Đích Lô Sơn ma thú, một chưởng của nàng không có bao nhiêu uy lực, đối với ma thú không tạo được uy hiếp, nhiều lắm là giống như gãi ngứa mà thôi.

Ánh mắt Bạch Băng trở nên thâm thúy, Bát quái trận, nàng không nghĩ tới nam nhan kia lại dùng Bát Quái thú trận tới vây công bọn họn. Cũng không biết là hắn đánh giá thấp bọn họ, hay là đã đánh giá quá cao rồi.

Bát Quái trận không dễ dàng bị phá vỡ, hơn nữa bốn cửa đều do ma thú trấn dữ, nên khó càng thêm khó, khiến chân mày Bạch Băng nhăn chặt lại.

Tay vừa định chuyển động, mới cảm giác được tay nàng cùng với Xích Liên Triệt vẫn còn nắm chặt.

Xích Liên Triệt đem bàn tay nhỏ bé của Bạch Băng nắm chặt, dùng lực rất mạnh, dường như muốn đem tay của nàng cùng tay hắn hòa thành một thể.

Trong lòng Bạch Băng run lên, mở to mắt nhìn thẳng vào Xích Liên Triệt, trong ánh mắt vô cùng trong suốt, vô cùng bình tĩnh, duy nhất chỉ có con ngươi kia đen láy và sâu thẳm như một cái động không đáy, muốn hút linh hồn của nàng vào trong, chỉ cần sơ ý một chút sẽ rời vào mà chết chìm.

“Cẩn thận ám tiễn!” Hồi lâu sau, Xích Liên Triệt buông tay Bạch Băng ra, mặt không chút biểu tình lên tiếng, bóng dáng lập tức di chuyển ra sau Bạch Băng, giống như làm tấm lá chắn cho nàng vậy.

Xích Liên Triệt biết loại trận pháp này, nhìn tưởng như dễ dàng nhưng lại vô cùng khó khăn để công phá!

Nhìn phản ứng của Xích Liên Triệt, Bạch Băng ngửa đầu ra phía sau, thấy thân hình cao lớn của hắn ở đằng sau, thì quay đầu lại nhìn êề bàn tay bị hắn cầm đã trở nên đỏ bừng, khóe miệng nở một nụ cười rực rỡ. Chỉ cần có hắn ở cùng, lòng của nàng luôn luôn ấm áp, mặc kệ hắn thái độ lạnh lùng ra sao thì cuối cùng hắn vẫn đều che chở cho nàng.

“Rầm rầm.........” Phía sau không ngừng bị đánh tới, nhuyễn kiếm trong tay của Xích Liên Triệt phát ra ngân quang, giống như một dải lụa dài màu bạc đang bay múa.

Bạch Băng quan sát tình trạng xung quanh, Bát Quái trận rất khó phá, trước mắt mấy con ma thú Đích Lô Sơn đang lần lượt thay đổi.

Trong lòng đột nhiên sáng lên, theo cái điểm của Bát Quái trận, sinh, thương, đỗ, cành, chết, kinh mở ra tám cửa, rồi chia ra thành mỗi tiểu trận có tám người lấy thiên, địa, phong, vân, long, hổ, điểu, xà xếp thành danh hiệu.

Bát Quái Trận là trận của thời Tam Quốc, là binh pháp đứng đầu của Gia Cát Lượng, cho dù quân địch có là trăm vạn người đi nữa thì người bị đứng giữa vòng vây cũng sẽ hồn phi phách tán, quả thật sắc bén vô cùng. Xem ra ở nơi dị thế này đã sớm bị người khác nghiên cứu ra được.

“Rầm.........” Bên này Bạch Băng còn chưa tìm được phương pháp để phá trận, thì bên kia các ma thú đã tiến hành công kích tới nàng.

Bạch Băng thân hình nhảy lên, trường kiếm bên hông đã xuất hiện trong tay, nhưng không hề công kích mà chỉ là tránh né. Bởi vì bây giờ có công kích thì cũng không phải là thật, nên không cần lãng phí sức lực.

Cái trận Bát Quái này được bố trí có thể nói là thiên ý vô phùng (không chê vào đâu được), ở trong trận không sử dụng được đấu khí, mà nếu dựa vào Vũ Tu mà giết chết ma thú thì không khác nào người si nói mộng.

Bạch Băng lựa chọn phương pháp ẩn nấp công kích, một bên cố gắng sử dụng đầu óc suy nghĩ xem phương vị của Bát Quái trận, trứ tự các phương vị phân ra Kim, Môc, Thủy, Hỏa, Thổi cùng với bọn họ tương sinh tương khắc.

Ngũ hành tương sinh tương khắc, ở trong Bát Quái lại dung nhập ngũ hành, khiến cho trận pháp trùng điệp liên miên không dứt, vũng viễn không ngừng.

Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, trận pháp trở thành một trận tuần hoàn đem năng lượng lập đi lặp lại.

Mà kỳ môn trận pháp lại lấy Thiên, Địa, Nhân, Tám cửa lại chia ra đối ứng với nhau. Đem ba loại trận pháp kỳ môn cùng với Bát Quái trận kết hợp lại làm một, rồi cùng với ngũ hành mê tung trận liên kết, từ đó tạo thành một trận thế khổng lồ siêu lớn.

Nghĩ tới chỗ này, Bạch Băng nhanh chóng nhìn xem vị trí tám con ma thú Đích Lô Sơn, quả nhiên là ba loại trận pháp liên kết, ba vị trí hợp nhất lại làm một. Xem ra muốn phá giải trận, chỉ còn cách duy nhất là tìm được cửa sinh cũng chính là vị trí Cấn Thổ, là mắt trận của cả ba trận pháp.

“Triệt, dựa theo ngũ hành kim từ cấn thổ mà công kích” Bạch Băng quay đầu hướng Xích Liên Triệt mà hô to một tiếng. Sau đó quay đầu hướng về một góc bao mươi độ mà chạy, hai người các nàng hợp lực đánh may ra có hi vọng, chứ nếu hành động đơn độc thì cũng chỉ là phí công.

Xích Liên Triệt liếc mắt nhìn Bạch Băng xoay người chạy đi thì liền quay lại về phương vị kia mà đánh tới, hai đạo kiếm khí sắc bén phát ra lực lượng vô cùng to lớn. Hai người bọn họ tấn công một vị trí mà trạng thái của hai người cơ hồ là điên cuồng, khiến ma thú cho dù có lợi hại cũng không cách nào ngăn cản!

Đúng vậy, không cách nào ngăn cản!

Nàng quen thuộc Bát Quái trận, nên ở trong thời gian ngắn nhất có thể tìm ra sơ hở nhỏ nhất mà tấn công, liệu có ai có thể ngăn cản nổi?

Tây Ma Nguyệt đang nằm nghiêng người ở trên Đại Điêu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nữ nhân này thông minh như vậy, nếu vừa rồi nhỡ tay giết nàng thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, nếu nàng là nữ nhân chưa nói, hắn mà giết nàng thì cũng vĩnh viễn đừng mong lấy được nhẫn Ám Ma.

Nam tử đeo nhẫn Ám Ma nếu muốn tháo ra rất đơn giản, nhưng nếu là nữ nhân thì có chút phiền phức...........

Trên mặt hắn nở một nụ cười quỷ dị, hắn bắt đầu đối với nàng có hứng thú, vì chiếc nhẫn Ám Ma kia mà thu nàng làm Ma Hậu cũng không tồi.

Xích Liên Triệt trên mặt thoáng cái lạnh băng, nhìn Bạch Băng giết đich khiến lòng hắn không khỏi xiết chặt.

“Phốc.........” Hai đạo kiếm khí trực tiếp đâm thẳng về phía ma thú, tốc độ cực nhanh khiến Đích Lô Sơn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đạo kiếm khí kia đâm thủng ngực.

'Rống rống.........” Đích Lô Sơn vương bạo thú náo loạn, phát ra tiếng gầm lớn, nâng lên móng vuốt tấn công về phía hai người.

Bạch Băng trợn to hai mắt, không nghĩ tới Đích Lô Sơn có thể bền bỉ như thế, bị hai luồng kiếm khi mạnh mẽ đâm xuyên ngực mà vẫn có thể chống cự và công kích về phía bọn họ. Trong trận pháp này không được sử dụng đấu khí, muốn đối địch rất khó.

Xích Liên Triệt ở bên cạnh nàng, tay áo vung lên, tay phải giơ lên như muốn chống đỡ móng vuốt của Đích Lô Sơn chụp xuống.

“Ngươi điên rồi” Bạch Băng quát to, hắn làm sao có thể chống lại ma thú cấp tám bằng tay được, tay của hắn sẽ bị phế.

Xích Liên Triệt cũng không liếc Bạch Băng một cái, đôi môi mấp máy: “Nêu không làm vậy, ngươi chẳng lẽ muốn thấy hai chúng ta cùng bị đập chết?”

“Tay của ngươi sẽ bị phế bỏ!” Bạch Băng bước một bước ra xa, hai tay nâng lên định đánh rơi tay của Xích Liên Triệt xuống, nhưng tay nàng vừa mới đến giữa không trung thì liền bị một tay khác của Xích Liên Triệt ngăn lại.

Bạch Băng không thể động đậy, đáng chết, khí lực của hắn cường đại hơn của nàng rất nhiều, thật biến thái.

Cái không gian này không phải rất lớn, ma thú lại vây ở xung quanh. Trước mắt chỉ có thể xông ra, nếu lui về phía sau thì nhất định sẽ bị ma thú công kích. Công kích đó vào lúc này đối với hai người bọn họ, ai cũng không đối phó được. Trước mắt lui không được, mà tiến cũng không xong, hiện giờ phải làm sao đây?

Bạch Băng nhìn chằm chằm cái móng vuốt to lớn kia sắp rơi xuồng, trong lòng vô cùng khủng hoảng.

Đồng thời vào lúc móng vuốt của Đích Lô Sơn kia sắp chụp tới, bàn tay Xích Liên Triệt xoay ngược lại, một luồng hơi thở cường đại bộc phát kinh người, khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên nở nụ cười.

Ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên, quanh người tỏa ra đấu khí trung cấp màu tím còn sắc bén hơn trước mấy phần.

“Phốc......” Chỉ nghe một tiếng giống như nước cống phá vỡ cửa mà chảy vào sông vang lên.

Đích Lô Sơn bạo vương thú móng vuốt cùng cả cái đầu to lớn đều bị hơi thở sắc bén giống như lưỡi hái của Xích Liên Triệt bổ xuống, trong phút chốc máu văng khắp nơi, bay tung tóe khắp bốn phương tám hướng.

Đích Lô Sơn hét thảm một tiếng, sau đó gục mặt trên đất.

Ngay sau đó, chỉ thấy những ma thú mất đi đầu vẫn còn ở trên mặt đất lăn lộn, đất cát xong đầy vào trong mũi miệng, mà mặt đất xung quanh bị máu tanh xen lẫn đất bụi giống như cao su bị nhuộm màu.

“Rầm.........” Một tiếng vang thật lớn, xông thẳng lên trời. Trong nháy mắt, mây đen che kín bầu trời che phủ một phương. Các ma thú Đích Lô Sơn ở xung quanh thì bị nổ tung!

“Triệt........” Bạch Băng nhìn một đầu ma thú ngã lăn trên đất, co giật rồi chết. Sau đó quay người nhìn Xích Liên Triệt.

Chẳng qua chỉ là một luồng đấu khí mà lấy đi mạng sống của ma thú cấp tám, thân thể của hắn còn có thể chịu đựng được...........

Trận pháp mặc dù đã phá, nhưng mà ở sau lưng vẫn là tám con ma thú đang rống giận, phảng phất như thấy đồng bạn bị chết nên mới tức giận tới cực điểm như vậy.

Bảy con ma thú ngửa đầu rống giận, đảo cặp mắt đều bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm hai người, không chút dừng lại, bảy con ma thú lập tức lao lên công kích.

Bạch Băng kinh hãi, bảy con ma thú cùng nhau công kích thì khác nào đem các nàng làm thành bánh thịt.

Nhìn ma thú xông lên, Xích Liên Triệt lạnh giọng cười một tiếng, đứng ở trước mặt Bạch Băng đem nàng bảo vệ ở sau lưng. Tay giơ lên cao ngưng tụ thành một chưởng phong cường đại, mặc dù chưởng phong sắc bén nhưng so với bảy con ma thú thì thực lực vẫn chênh lệch quá lớn.

“Grao........” Móng vuốt của ma thú vẫn bị chưởng phong đánh xuống.

“Rống rống............”Mấy con khác thấy vậy lại càng tức giận hơn.

Chiếc nhẫn Ám Ma trên tay Bạch Băng lại càng tỏa sáng, 'đinh' một tiếng, chiếc nhẫn Ám Ma phát sinh biến hóa, xoay mình chuyển động 'Rầm' một tiếng liền tỏa sáng như pháo hoa bắn ra.

Nháy mắt, bên trong chiếc nhẫn xuất hiện ba con ma thú, phá không mà ra. Xích Viêm Hổ, Hắc Vân Điêu, Kim Đầu Hùng đều là siêu cấp ma thú cấp hai, chỉ với một hơi thở cùng khiến cho người ta không thể chịu nổi.

Tây Ma Nguyệt thấy vậy thì cặp mắt phát sáng nhìn về ba con ma thú. Hắc Vân Điêu, Kim Đầu Hùng đều là ma thú lợi hại, ba còn đều là cấp bậc ma thú cao nhất, nếu có thể sử dụng thì thực lực của Ám Ma tộc sẽ tăng lên rất nhiều.

Bên này vẫn chưa kịp để hắn từ trong kinh ngạc tỉnh lại, thì bên kia một luồng ánh sáng một trắng một vàng mang đến hai bóng dáng xuất hiện ở trên người Bạch Băng.

Tiểu Bạch nhìn bảy con ma thú, đảo mắt hung hăng nhìn Tiểu Kim. Nếu không phải nó cứ sờ soạng bới móc thì chủ nhân làm sao lại rơi vào trong ma thú trận, cũng may mà không có bị làm sao.

Tiểu kim híp một con mắt, trong mắt tràn đầy ủy khuất, ai kêu ngươi không chịu cho ta viên Thủy Châu, đã thế lại còn đánh ta nữa!

Bạch Băng xoay người nhìn bóng lưng Xích Liên Triệt, biết hắn lạnh nhạt như vậy thì ánh mắt tối sầm lại, quét mắt nhìn về Tiểu Bạch và Tiểu Kim cùng ba con ma thú siêu cấp: “Giao cho các ngươi”

“Rống rống”

“Chít chít”

Ba con siêu cấp ma thú phát ra tiếng hô điếc tai, chấn động núi sông.

Tiểu Bạch vỗ ngực nhỏ bé, ý bảo Bạch Băng cứ yên tâm.

“Các đồng chí, xông lên cho ta ạ” Tiểu Kim phe phẩy cái đuôi, giống như một vị chỉ huy. Thấy Tiểu Bạch vừa rồi còn đánh nó, nhưng vì quân địch trước mắt nên nó cùng không thèm so đo.

Ba con siêu cấp ma thú đối phó với trung cấp ma thú thì khác nào một đĩa đồ ăn đưa lên miệng, há mồm chính là một con. Thoáng dùng chút lực, thì lũ ma thú Đích Lô Sơn kia ngay cả một chút phản kháng đều không có. Cuộc chiến ma thú này, chẳng qua chỉ là một bên đánh một bên chịu đòn mà thôi.

Thân ảnh Tiểu Bạch xuyên qua đống ma thú cực lớn ở xung quanh, móng vuốt nhỏ bé chỉ cần một trảo giơ lên là lập tức lấy đi một miếng thịt trên người bọn ma thú.

'Đánh chết ngươi, ngươi nha' Tiểu Bạch giải quyết xong một con, đảo mắt lại nhảy lên đánh tới một con khác. Con ma thú khổng lồ như vậy mà trong tay Tiểu Bạch lại chẳng khác gì như đang xé giấy.

Tấy Ma Nguyệt không thể nào bình tĩnh được nữa, lập tức đứng dậy đi gần về phía Tiểu Bạch mà quan sát, đây là ma thú gì? Thân hình nho nhỏ không nhìn ra cấp bậc, thế mà lại có thể đối phó với ma thú cấp tám một cách đơn giản, vậy nếu như trưởng thành thì sẽ thế nào!

Ánh mắt nhìn về phía Bạch Băng, hai con ma thú màu vàng cùng màu trắng này là vật nhỏ của nàng? Khóe miệng không khỏi nở nụ cười. Nhẫn Ám ma hắn muốn, mà nữ nhân này hắn cũng muốn!

Ma thú trong sân chết gần hết, nhưng Tây Ma Nguyệt lại chẳng tỏ vẻ không hài lòng chút nào, ngược lại hắn lại càng thêm vui sướng.

Bên này ba con ma thú cộng thêm Tiểu Bạch, chưa đến một canh giờ thì bảy con ma thú thân hình không lồ đã nằm la liệt trên mặt đất.

“Ba ba” Tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên, Tây Ma Nguyệt từ từ bước lại chỗ Bạch Băng, bên miệng vẫn là nụ cười đầy tà khí “Không hổ là nữ nhi của Hậu Giản, thực lực cũng không đơn giản” Vừa nói mắt như có như không nhìn về chiếc nhẫn Ám Ma.

Hậu Giản? Bạch Băng mở to mắt chống lại con ngươi màu đỏ kia, quả nhiên người này biết chuyện của mẹ nàng.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp mặt mẫu thân sao?” Thấy Bạch Băng không nói gì, Tây Ma Nguyệt lại lên tiếng một lần nữa.

Trong lòng Bạch Băng cả kinh, mẹ nàng không chết? Hay người này đang lừa nàng?

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao” Bạch Băng cố nén tâm tình xuống, trong mắt sáng ngời.

“Có tin hay không thì tùy ngươi, nếu muốn gặp mẹ ngươi, một tháng sau tại Đô Thành Ám Ma gặp lại” Trong mắt Tây Ma Nguyệt xẹt qua một tia tính toán “Không chỉ là mẹ ngươi, ngay cả Mộc Cầm cùng Xích Liên Sơn ngươi muốn tìm, bổn tọa cũng sẽ giúp ngươi xử lý”

Xác thực Bạch Băng có chút động lòng, vì tìm được Xích Liên Sơn là sẽ biết được tung tích của cha, hôm nay lại biết được mẹ cũng chưa có chết, nàng không phải ra rất cao hứng vì chuyện này hay sao?

Trong nháy mắt hơi thở lạnh như băng truyền tới từ trên tay nàng, Bạch Băng cúi đầu nhìn tay hắn nắm chặt lấy tay nàng, đưa mắt nhìn về phía Xích Liên Triệt, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng nhưng nàng vẫn không nhìn ra được điều gì.

Tây Ma Nguyệt liếc mắt nhìn Xích Liên Tịiệt, người nam nhân này sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của hắn, nhất đinh không thể lưu lại được.

“Nhớ là một tháng sau, bổn tôn hi vong ở trong Đô Thành có thể nhìn thấy ngươi” Thân ảnh của Tây Ma Nguyệt càng ngày càng xa, lời nói cũng chỉ là vọng lại từ đằng xa.

Một tháng, Bạch Băng nhìn chằm chằm bóng người biến mất, có đi hay không?

Xích Liên Triệt tăng thêm lực nắm chặt tay Bạch Băng, ánh mắt lạnh lẽo tối sầm lại, tay phải nhanh chóng giơ lên giữ chặt ngực.

“Khụ khụ.......” Từng tiếng kho khan đột nhiên vang lên.

“Triệt.......” Bạch Băng chân mày nhíu lại, nội tâm căng thẳng. Tay của Xích Liên Triệt so với lúc nãy càng thêm lạnh, đây là chuyện gì xảy ra............

“Phốc” Bạch Băng đang muốn hỏi tiếp, lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì Xích Liên Triệt đã kìm nén không được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, Băng hàn chi khí ở trên người gần như muốn đem hắn đông cứng lại.

“Triệt........” Bạch Băng đưa tay lau khuôn mặt tái nhợt kia, thương thế của hắn vẫn chưa tốt, hơn nữa hình như càng ngày lại càng nặng hơn.

Xích Liên Triệt mở mắt, trong ánh mắt lạnh như băng thoáng qua một tia dịu dàng, hai tay cố gắng dùng sức đem Bạch Băng ôm vào trong ngực, há miệng liền cắn lên.