Trình Gia Dương

Vấn đề ám ảnh Tiểu Hoa nhất bây giờ chính là đón cái lễ Noel quái quỷ này như thế nào đây? Phải tặng quà gì cho ai? Cô đã lên một danh sách rất dài.

Tôi đang ăn quýt, xem ti vi.

“Gia Dương à, em nên tặng mẹ anh thứ gì? Anh có ý kiến nào hay không?” Cô hỏi tôi.

“Không biết nữa. Thật sự anh cũng không biết mẹ anh thích cái gì”. Tôi thật thà đáp lại, “Nói chung em không nên mua quà gì quá đắt, nếu mẹ anh không thích thì em lại tốn tiền”.

“Em biết ngay mà, có hỏi anh cũng vô ích”.

Tôi vào phòng mở máy vi tính.

Nhưng máy cứ vừa lên lại khởi động lại, chắc bị virut rồi.

Ngày mai phải mang tới cơ quan sửa thôi.

Tôi nghe tiếng Tiểu Hoa bước vào nhà tắm liền hỏi: “Người đẹp à, anh dùng máy của em một chút được không?”

Tiếng nước chảy rất mạnh, cô ấy không nghe thấy.

Đành thôi vậy.

Quay lại phòng khách. Tôi nhìn thấy máy tính của Tiểu Hoa vẫn chưa gấp lại.

Tôi bật ti vi, chuyển kênh. Rồi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào máy tính của Tiểu Hoa.

Kiều Phi.

Lễ Noel. Cô độc tới mức cảm thấy nhục nhã.

Chị Đặng nói: “Chị đi chơi đây, em định đón Noel một mình à?”

“Sao lại đón Noel một mình chứ? Thế thì chẳng còn mặt mũi nào nữa. Em sẽ mở tiệc với bạn”.

Tôi lần lượt gọi điện cho bọn bạn.

Tiểu Đơn từ chối: “Xin lỗi nhé. Mình có hẹn rồi”.

Ba Ba khước từ: “Chao ôi, mình lại phải về quê rồi”.

Tôi hét toáng lên trong điện thoại: “thậm chí cậu còn chẳng có ngày nghỉ, về quê cái nỗi gì? Đến nói dối cũng không biết đường?”.

Sau đó tôi ném điện thoại đi.

Tôi có linh cảm xấu, chắc chắn hai đứa này sẽ yêu trước mình, yêu với tốc độ nhanh không tưởng nổi.

Tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt trong siêu thị, sau đó bắt taxi về nhà. Trên đường về tôi cứ nghĩ miên man, năm ngoái tôi đón Noel ở Pháp, lúc đó tôi đã thề rằng, năm sau đón Noel nhất địn sẽ rất đông vui.

Thế nhưng năm ngoái vào phút cuối ZuZu Ferrandi xuất hiện xóa tan sự cô độc của tôi, còn năm nay e rằng chỉ còn cách đón Noel một cách buồn tẻ thế này thôi.

Tôi nghĩ sang chuyện khác để lấy lại sự thăng bằng cho bản thân.

Hay là ngủ một giấc cho đã đời nhỉ, như thế cũng xong mà.

Tôi xách túi lên lầu thì di động trong túi đổ chuông. Tôi hờ hững lấy điện thoại ra, vừa nhìn vào thì thấy đó là số máy của Trình Gia Minh.

“A lô!”.

“Anh đã hỏi thư kí của em rồi, cô ấy nói rằng tối nay bệ hạ ngài sẽ bớt chút thời gian rãnh rỗi trong hàng tá công việc để gặp quả nhân”.

Câu này sao mà nghe lủng củng thế không biết nữa.

“Anh nói cổ văn à? Em chẳng hiểu gì cả”.

Trình Gia Minh cười phá lên: “Anh bảo này Kiều Phi, anh nhìn thấy em về nhà một mình. Chắc hôm nay em không có kế hoạch nào phải không? Anh em mình đi nhảy đi”.

Tôi hỏi: “Anh đang ở dưới tầng một à?”

“Ừ, đi đi”.

Lời mời của Trình Gia Minh khiến tôi rạo rực.

Thực ra tôi cũng chẳng muốn sẽ đón Noel một mình như thế này.

“Anh chờ em một chút nhé, em thay xong quần áo sẽ xuống ngay”.

“Không cần vội đâu”.

Tôi thay váy, trang điểm, đánh phấn, tô son, làm nổi bật mái tóc đen và đôi mắt sáng của mình.

Trình Gia Minh tự lái xe, anh chăm chú quan sát tôi: “Ô, tuyệt thật, chim sẻ đã biến thành phượng hoàng rồi”.

Tôi đáp trả: “Anh mới là chim sẻ ấy”.

Anh cười lớn rồi khởi động xe: “Thật hiếm thấy có cô gái nào trang điểm nhanh như vậy”.

Tôi cũng biết lâu la là “bệnh” của con gái liền hỏi anh: “Anh đã từng phải đợi lâu nhất là bao lâu?”

“Nói thật nhé, anh đã từng phải đợi ba tiếng đấy”.

“Ôi, thế anh vẫn đợi được à?”

“Sau đó bọn anh hủy kế hoạch, anh về ăn mì, còn cô ấy thì tẩy trang thôi”.

Chúng tôi tới một hộp đêm nổi tiếng trong thành phố, Trình Gia Minh lịch sự mở cửa xe cho tôi. Anh vừa đỡ tôi xuống xe vừa khen: “Kiều Phi à, em rất đẹp!”.

“Bác sĩ Trình, anh tốt với em như vậy không biết có ý đồ gì không đấy?”

Bỗng anh kéo chặt tay tôi rồi nói: “Cô gái à, anh cũng không sợ phải nói thật rằng anh chính là kẻ có ý đồ bất chính”.

Đúng lúc đó Quản lí hộp đêm bước tới chào: “Ông Trình à, bàn đã chuẩn bị xong, xin mời đi theo tôi”.

Trình Gia Minh đưa chiếc li đã rót đầy sâm panh cho tôi.

“Nào Kiều Phi, cùng uống nào”.

Tôi cụng ly với anh ấy, sau đó uống cạn.

Do uống quá nhanh nên tôi cảm thấy mặt nóng ran, tôi nhìn Trình Gia Minh nói: “Giáng sinh vui vẻ!”.

Trình Gia Dương

Lúc Tiểu Hoa quay lại thì tôi đang hút thuốc. Điếu thuốc trên môi bị cô ấy giật lấy.

“Này!”. Tôi hơi bực.

“Sao dạo này anh hút thuốc nhiều vậy”.

“Trả lại anh đi”.

Cô nhìn tôi, quyết không thỏa hiệp, vứt điếu thuốc vào gạt tàn.

Thiếu chút nữa thì tôi đã nổi giận, bỗng có người bước tới chào hỏi: “Gia Dương, Tiểu Hoa, sao hai người cũng ở đây? Thật trùng hợp, ban nãy tôi vừa nhìn thấy Gia Minh”.

“Anh ấy ngồi ở đâu?” Tôi hỏi.

“Ở chỗ kia kìa, cậu nhìn đi”.

Tôi nhìn xuyên qua đám người, phát hiện Gia Minh đang ngồi ở một bàn cách chỗ tôi không xa. Bên cạnh anh là Kiều Phi. Cô ấy đang chống cằm nói chuyện với Gia Minh, mặt đỏ lựng.

“Đúng rồi”. Tôi đáp lại, “Đúng là Gia Minh, đi nào Tiểu Hoa, chúng ta ra chào anh ấy đi”.

Tiểu Hoa lại ngồi thụp xuống.

Tôi kéo tay cô ấy: “Đi nào, đi cùng anh”.

Nét mặt của Kiều Phi khi nhìn thấy tôi thật khó hiểu.

Tôi nói “Giáng sinh vui vẻ” sau đó ôm lấy anh trai, rồi hôn lên má Kiều Phi. Tôi quay sang Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa à, em nói xem có trùng hợp không? Kiều Phi không những là đồng nghiệp của anh ở cơ quan mà còn là bạn của anh trai anh nữa đấy”.

Tiểu Hoa bắt tay Kiều Phi: “Thế à? Đúng là có duyên với nhau đấy”.

Kiều Phi là kiểu người gì chứ, cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thân mật hỏi Văn Tiểu Hoa: “Chị là Văn tiểu Hoa phải không? Chương trình của chị em theo dõi không bỏ lỡ một kì nào, đúng là rất hay”.

Gia Minh nói: “Hai em ngồi bên đó à? Hay là qua đây ngồi đi!”.

Văn Tiểu Hoa từ chối: “Thôi anh ạ...”.

Tôi đã gọi phục vụ kê thêm ghế ở bàn của Gia Minh.

Gia Minh gọi rượu vang, anh tự tay rót cho từng người.

Trước khi uống, tôi ấn tay anh xuống hỏi: “Anh à, anh thử nói xem, đã bao lâu rồi anh em mình không uống rượu với nhau?”.

“Ly này anh không phải uống để em uống cho”. Tôi vẫn tiếp tục ấn tay của anh xuống, sau đó uống cạn ly rượu.

Gia Minh cười: “Anh biết tửu lượng của cậu, nhưng vẫn còn nhiều chương trình lắm, cậu cứ từ từ”.

Tiểu Hoa liền lên tiếng: “Anh Gia Minh à, em cũng muốn mời anh...”

Tôi ngăn cô ấy lại: “Tiểu Hoa à, để anh uống cho, anh muốn cảm ơn em, từ trước tới giờ em luôn đối tốt với anh nhưng anh chưa từng nói được một lời cảm ơn được”.

Tôi lại uống cạn.

Hai ly rượu này đối với tôi chẳng là gì, nhưng bộ dạng ngật ngưỡng của tôi khiến ba cao thủ kia bị lừa. Tôi cười thầm, thường thì chỉ có tôi bị các vị chơi xấu, chi bằng hôm nay tôi sẽ làm rõ mọi chuyện. Hà cớ gì mọi người cứ phải giấu giấu diếm diếm tôi như vậy chứ?

Tô lại nâng ly mời Kiều Phi.

Gia Minh nói: “Ca khúc này hay thật đấy, Tiểu hoa À, em nhảy với anh bản này được không?”

Anh ấy vừa nói liền kéo Tiểu Hoa đi. Tôi vẫn cầm ly rượu trong tay nhìn Kiều Phi, bỗng nhiên tôi không biết phải nói gì nữa.

Đôi mắt mơ màng của cô ấy đang nhìn tôi.

Tôi không nhớ mình đã ngồi ở đó bao lâu nữa, âm nhạc bỗng tắt ngấm, cả hội trường tối đen. Giọng của MC nói: “Xin chúc tất cả mọi người một Giáng sinh an lành vui vẻ”.

Hội trường được thắp sáng bởi vô số ngọn nến. Bài hát Tình hữu nghị vĩnh cửu du dương cất lên. Dưới ánh nến khuôn mặt Phi dường như đẹp hơn.

Tôi nâng ly về phía cô ấy: “Giáng sinh vui vẻ, anh mong em luôn vui vẻ”.

Sau ly rượu này, tôi say thật.

Kiều Phi

Trình Gia Minh đưa tôi về nhà, trên đường về chúng tôi không nói gì với nhau.

Tôi nhớ lại cảnh lúc nãy trong hộp đêm.

Gia Dương uống xong liền đi, tôi không nói gì cứ rót rượu uống.

Chờ tới khi Gia Minh và Tiểu Hoa quay lại, cô gái kia sắc mặt trở nên lạnh lùng truy hỏi tôi: “Gia Dương đâu rồi?”

“Đi rồi”

“Đi rồi?”

Trình Gia Minh cười: “Có gì lạ đâu, Gia Dương không giống chúng ta, nó không thích những nơi như thế này”.

Văn Tiểu Hoa xách túi bỏ đi, đi điuợc mấy bước liền quay lại nói với tôi: “Toi nghĩ rằng cô vẫn còn nhớ lời tôi nói”.

Tôi không nhịn được liền phá lên cười.

Trình Gia Minh vẫn đang ở đó nên cô ta không thể trút giận, liền bực bội bỏ đi.

Ngồi trên xe nghĩ lại cảnh tượng ban nãy khiến tôi lại bật cười.

Trình Gia Minh nhìn tôi hỏi: “Rất thú vị phải không, anh cảm giác như mình đang được xem phim truyền hình dài tập, em thấy em đã hại em trai anh tơi tả đến thế nào chưa, nó là đứa chưa trải đời, sao lại gặp phải loại cao thủ như em nhỉ?”

“Bác sĩ Trình, em không đồng ý với quan điểm của anh, anh cảm thấy em là người từng trải sao?”

“Em từng gặp Văn Tiểu Hoa rồi ư?”

“Bọn em gặp nhau mấy lần. Từ khi cô ấy để ý tới Gia Dương em đã biết cô ấy rồi. Ở Peria bọn em cũng từng gặp nhau. Lần trước khi Gia Dương nằm viện, em lén tới thăm cũng bị cô ấy bắt gặp”. Thật lạ là mỗi lần uống rượu tôi lại cảm thấy dường như không thể che giấu được gì, “Cô ấy nói với em rằng em và Gia Dương không cùng một thế giới, muốn em phải hiểu được thân phận của mình, không được quấn lấy anh ấy”.

“Chắc chắn là em không thèm để ý rồi”.

“Đương nhiên rồi”. Tôi đáp, “Em không ở cạnh Trình Gia Dưong là do em, do Kiều Phi này muốn thế. Anh hiểu ý em chứ? Đó là vấn đề của bọn em, chỉ là vấn đề của bọn em mà thôi, không liên quan gì tới người khác. Đừng ai cho rằng mình là người có vai trò lớn hay kế hoạch của mình đã thành công trong chuyện này”.

“Vậy là em vẫn kiên quyết không ở bên em trai anh”.

Tôi cười, xem ra những người cố tình không hiểu chuyện rất nhiều.

“Bác sĩ Trình, anh là người thông minh, anh thực sự không nhớ lần đầu gặp em sao? Hay là anh cố giấu trong lòng không nhắc gì tới chuyện đó để giữ thể diện cho em”.

“…”

“Lần đầu chúng ta gặp nhau là khi anh tới bãi biển đưa cậu em say bí tỉ của anh về nhà. Anh còn hỏi đường em, chắc anh nghĩ rằng cô gái luôn ở bên em trai mình chỉ là gái bao nhằm thỏa mãn thói phong lưu nhất thời của cậu ấy thôi”.

Tôi dựa vào ghế, miệng khô rát, tôi tìm nước uống.

Trình Gia Minh nói: “Anh đi mua cocacola cho em”.

“Không cần đâu”. Tôi xua tay, nheo mắt nhớ lại, “trong xe của Gia Dương lúc nào cũng chuẩn bị sẵn nước khoáng”.

Chiếc xe lướt đi trên đường, kí ức của tôi được chấp nối dần. bác sĩ Trình đúng là người đàn ông ga lăng, là người chia sẻ lí tưởng. Trong trạng thái đã ngà ngà say, tôi lần lượt giãi bày mọi nỗi niềm chất chứa trong lòng.

“Em không thể ở bên anh ấy, em sẽ mang phiền phức tới cho anh ấy, và cho cả bản thân mình. Lần trước anh nói rất đúng, sức ép bọn em mang tới cho người khác thật quá lớn. Anh nói không sai chút nào…”

“Em không muốn gặp bạn bè của anh ấy, em không thích anh ấy tiêu tiền vì em, thế nhưng những việc này đối với anh ấy lại là chuyện đương nhiên”.

“Em biết anh ấy yêu em thật lòng, nên em lại càng sợ làm tổn thương anh ấy”.

“Và như thế chi bằng chia tay cho xong”.

Tôi nói, nói mãi rồi thiếp đi, không biết đã bao lâu rồi thì Trình Gia Minh lay dậy.

Tôi ngẩng đầu, đau ê ẩm, nhìn anh.

“Cô gái à, đã tới nhà em rồi đấy. nếu em không muốn về thì tới chỗ anh đi”.

Tôi cười đưa tay lau nước miếng bên má.

“Sao em vẫn chưa tỉnh dậy, nằm mơ thấy Gia Dương ư?”

“Em về đây, cảm ơn anh”.

Chị Đặng chưa về, không biết chị đã đi đâu chơi rồi.

Sau khi Gia Dương bỏ đi, tôi đã uống rất nhiều rượu, bây giờ cầm chìa khóa mở cửa tay vẫn còn run run.

Phía sau có ai đó gọi: “Kiều Phi!”.

Trình Gia Dương

Tôi đã chờ rất lâu, cuối cùng cô ấy cũng về nhà.

Tôi gọi tên cô, cô từ từ quay đầu lại. Tôi nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm: “Không phải là thật đâu”.

“Vậy thế này có phải là thật không?”

Tôi ôm Kiều Phi.

Cơ thể tôi nhung nhớ đã bao lâu nay.

Chúng tôi loạng chọang bước vào nhà, tôi nâng mặt cô lên rồi điên cuồng hôn lên môi cô. Chúng tôi quấn lấy nhau.

Trong bóng đêm Phi im lặng không nói gì.

Tôi nghe thấy tiếng mình thở hổn hển, tiếng vải áo bị xé rách.

Tôi đẩy cô vào tường, tay tôi chạm vào da của cô, cả người nóng bừng bừng.

Khi tôi tiến vào, cơ thể nóng bỏng của cô quấn chặt lấy tôi. Cơ thể không biết nói dối, không giống như cô ấy miệng nói một đằng nhưng bụng nghĩ một nẻo.

Làm tình xong, Kiều Phi đẩy tôi ra rồi từ từ đứng dậy, cô vịn tường đi vào nhà tắm.

Tôi tìm thuốc rồi châm một điếu, rít một hơi thật sâu.

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy.

Tôi đứng dậy cởi quần áo ra rồi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Kiều Phi đang đứng dưới vòi hoa sen.

Da cô trắng mịn màng, đẹp vô cùng, có điều trên cổ, vai, ngực, cánh tay là dấu vết của những nụ hôn điên cuồng vừa rồi.

Cô không tránh, cứ im lặng nhìn tôi.

Tôi bước tới gần, rồi đứng cùng cô dưới vòi hoa sen.

Mắt đối mắt, tim đối tim, cơ thể đôi cơ thể.

Tôi dịu dàng hôn cô, tay tôi mơn man trên cơ thể cô.

Tôi cũng biết ban nãy mình rất thô bạo, nhưng những cảm xúa bị dồn nén bấy lâu đã khiến tôi không kìm chế được bản thân.

Tôi ôm eo cô bằng một tay, còn tay kia nâng mặt cô lên, tôi hỏi cô: “Lúc nãy em có đau không?”

Cô không nói gì chỉ lắc đầu, khuôn mặt đẫm nước.

Chúng tôi hôn nhau trong làn nước, tôi có cảm giác ngạt thở. Tôi nghĩ miên man, nếu được chết như thế này cũng tốt.

Lại một lần nữa chúng tôi đạt được cao trào, chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Tôi thầm nghĩ, mình sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa.