Kiều Phi

Tôi trở về từ Thành Đô, hôm đó trời mưa rất to, máy bay phải lượn vòng hồi lâu mới hạ cánh được. Một chiếc xe sang trọng tới đón Trình Gia Minh. Anh hỏi tôi: “Thế nào, có đi cùng anh về không? Chắc chắn hôm nay em sẽ phải chờ rất lâu thì xe buýt mới ra khỏi sân bay đấy”.

Tôi nói, thế thì cho em đi nhờ với.

Mùi thơm trong xe khiến tôi nhớ tới Gia Dương, đã bao lâu rồi tôi chưa gặp anh nhỉ?

Thời tiết lạnh bất ngờ, tôi nhớ tới Gia Dương, nhớ tới đêm hôm đó, tôi ôm anh ngủ, lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp lạ lùng.

Trình Gia Minh nghe điện thoại: “A lô! Gia Dương à?”

Tôi quay đầu lại nhìn Gia Minh, anh nháy mắt với tôi.

“Đúng vậy. Anh đi họp ở Thành Đô”.

“Sao em biết?”

“Ừ, chính là cuộc hội thảo về y học do Bộ Y tế tổ chức”.

“Ha ha, cũng bình thường, không mệt lắm, đúng vậy, máy bay hạ cánh trễ”.

“Anh ư? Anh cũng không biết nữa, có thể tối nay anh sẽ về nhà”.

“Lát nữa anh gọi lại cho cậu được không?”

“Anh phải đưa một người bạn về nhà”.

“Ừm. Có lẽ cậu cũng biết đấy, đó là nữ phiên dịch ở chỗ cậu mà”.

Nghe Trình Gia Minh nói chuyện xong, tôi vẫn thừ người ra nhìn anh.

“Sao thế Kiều Phi? Em không vui à?” Anh cất máy rồi nhìn tôi, “Có phải anh đã nói gì sai không?”

Câu hỏi này của anh, tôi không trả lời được, rốt cuộc anh đã nói gì sai?

“Sao vậy?” Trình Gia Minh vỗ nhẹ vào vai tôi. “Không đáng phải như thế đâu, em và em trai anh đã kết thúc rồi phải không? Không cần phải căng thẳng như thế đâu”.

“Kể ra cũng đúng”. Tôi đáp lại.

Chiếc xe lướt qua đài Phát thanh Quốc tế, tôi liền nói với lái xe: “Anh ơi, tới nơi rồi, anh tấp sát vào lề đường đi”.

Trình Gia Minh nói: “Chẳng phải em nói nhà em ở trong khu kí túc xá Học viện Khoa học Xã hội đường Ngọc Tuyền cơ mà? Trời vẫn đang mưa, anh Vương, cứ lái tiếp đi”.

Tôi khăng khăng: “Không cần đâu ạ, không cần đâu”.

Trình Gia Minh nói: “Cứ đi tiếp đi”.

Chẳng mấy chốc xe đã tiến vào khu kí túc xá, tôi nhìn thấy xe của Gia Dương đỗ ở dưới khu nhà.

Tôi hơi do dự, Trình Gia Minh giục: “Sao em không xuống xe? Thật đúng lúc cả ba chúng ta cùng đi ăn tối đi!”.

“Em xuống ngay đây”. Tôi thực sự phục “chú trẻ” này, chỉ thích gây phiền phức cho tôi.

Tôi xách va li xuống xe, Trình Gia Minh từ trong xe nói vọng ra: “Kiều Phi à, có thể dành cho anh một chút thời gian được không? Hai ngày nữa em đi cùng anh nhé!”

“Không có gì, anh có thể bàn bạc với thư kí của em”.

Anh bật cười rồi bảo tài xế lái đi.

Tôi đi về phía tòa nhà, muốn chờ một chút để cùng nói chuyện với Gia Dương.

Tôi thấy anh bước xuống từ xe, đội mưa đí tới, rồi xách đồ giúp tôi. Tôi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Anh ấy không nói gì, chỉ đỡ lấy chiếc va li trên tay tôi, rồi bước nhanh lên lầu.

Chị Đặng mở cửa, nói nhỏ với tôi: “Anh ta chờ em cả buổi chiều rồi đấy”.

Tôi lảng sang chuyện khác: “Em mua thịt bò khô đây, chị mau nếm thử đi”.

“Chị không thử đâu, em cứ để phần cho chị là được rồi. Chị đã hẹn đi ăn cơm với bạn rồi”.

Chị mặc áo khoác rồi cầm ô đi, lại còn nháy mắt với tôi nữa.

Gia Dương để va li xuống liền nói với chị Đặng: “Để tôi đưa cô đi, tôi cũng chuẩn bị đi đây”.

“Đừng, đừng, đừng. Không cần đâu, cảm ơn anh. Cũng gần thôi mà”.

Căn phòng lúc này chỉ còn lại tôi và Gia Dương. Chúng tôi đều nhìn ra cánh cửa vừa được chị Đặng đóng sập lại. Tôi quay lại hỏi anh: “Sao vậy Gia Dương, anh đã chờ em về phải không? Có chuyện gì không anh?”

“Chẳng có chuyện gì cả”. Anh đáp.

Sắc mặt anh rất kém, không hề biểu lộ cảm xúc. Anh lạnh lùng hỏi tôi: “Có nước không?”

Tôi đi rót nước cho anh thì thấy bình ước trống rỗng.

Tôi đặt ấm đun nước: “E rằng anh phải đợi một lát rồi”.

“Em quen anh trai anh à?” Gia Dương hỏi, “Lúc nãy anh nhìn thấy xe của anh ấy”.

“Đúng vậy”. Tôi đáp.

Tôi lấy khăn lau tóc, rồi đưa cho anh một chiếc khăn khác: “Anh cũng ướt hết cả rồi, mau lau đi”.

Anh đón lấy, lau mặt, động tác rất từ tốn.

Con người Gia Dương, nếu đang suy nghĩ chuyện gì thì đến trẻ con cũng nhìn thấy.

Tôi ngồi trên ghế, chầm chậm lau khô tóc, trong đầu lại đang suy nghĩ. Dù gì Trình Gia Minh cũng là anh trai của Trình Gia Dương, tôi biết cả hai anh em. Chuyện ngẫu nhiên như vậy nhưng tôi không thể giải thích rõ cho anh được. Còn nếu tôi cố làm ra vẻ bí mật thì cũng thật thú vị.

“Em có một người bạn là bệnh nhân của anh trai anh, lúc anh ấy tới đây thăm em, chúng em đã cùng ăn cơm, anh thấy có trùng hợp không?”

“Thế à?” Anh buông chiếc khăn xuống rồi nhìn tôi.

Tin hay không thì tùy anh, dù sao đó cũng là sự thật.

Từ trước tới giờ tôi chưa từng nói dối.

À, chí ít thì cũng rất ít nói dối.

Nước sôi rồi, tôi tắt bếp, rót nước vào cốc, sau đó đổ qua đổ lại trong hai chiếc cốc để nước nguội nhanh.

“Em hơi mệt rồi, ngày mai đi làm em sẽ báo cáo tình hình chuyếnn công tác lần này với anh và chị phụ trách”. Tôi nói, “Anh uống tạm chút nước sôi đi rồi về”.

Tôi chưa nói hết câu, Gia Dương đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Anh cứ ôm tôi như vậy rất lâu, cuối cùng anh thì thầm bên tai tôi: “Phi, em định đuổi anh đi đâu? Em bảo anh phải đi đâu bây giờ?”.

Nếu tôi không phải là Kiều Phi mà là một cô gái môn đăng hộ đối với gia đình anh, thì tôi sẽ giữ chặt lấy hạnh phúc và cả cái ôm ấm áp kia. Nếu tôi không phải là Kiều Phi, mà là cô gái tuy xuất thân nghèo hèn, nhưng có quá khứ trong sạch, là cô gái khỏe mạnh trên mọi phương diện, thì tôi sẽ yêu anh, sẽ tìm mọi cách để đến với anh. Nếu tôi không phải là Kiều Phi ngang bướng, ích kỷ, không dám để trái tim mình theo đuổi bất kỳ một ảo tưởng nào, thì tôi đã quay lại hôn anh.

Nhưng tôi lại là người như vậy, gia đình, quá khứ, nỗi đau trong tim cũng như trên thân thể tôi đều khiến tôi khắc ghi mọi điều giáo huấn, dạy tôi phải biết thân phận của mình.

Tôi nói rất chậm nhưng vô cùng rõ ràng: “Em muốn anh đi đâu ư? Gia Dương à, câu nói này em không hiểu”

Tôi đứng thẳng người, rời khỏi vòng tay tham lam của anh, “Nước nguội rồi, anh uống xong thì về đi. Em mệt quá, em muốn ngủ”.

Tôi không dám quay lại nhìn anh, tôi sợ nếu nhìn anh thì lớp vỏ mà mình cố ngụy trang sẽ rơi xuống. Tôi cảm nhận được người anh cứ đờ ra.

Tôi đem cốc nước tới cho anh rồi đi về phòng mình.

Gia Dương không đi ngay, tôi nghe thấy tiếng anh kéo ghế trong nhà bếp.

Tôi thay quần áo rồi nằm trên giường, xoay người về phía cửa sổ.

Gia Dương bước vào phòng.

Tôi nhắm chặt mắt lại.

“Em ngủ rồi à?”

Tôi không nói gì.

Một lát sau anh nhẹ nhàng đi ra.

Cẩn thận đóng cửa phòng cho tôi.

Rất lâu sau tôi không gặp Gia Dương ở cơ quan nữa, nghe các đồng nghiệp nói anh tháp tùng lãnh đạo đi công tác.

Trong khoảng thời gian này, do người nước ngoài nghỉ lễ Noel nên chúng tôi tương đối nhàn nhã. Cơ quan tổ chức cuộc thi hát, phòng tôi đã đăng kí tên tôi.

Tham gia vào vòng loại của Cục, tôi đã chuẩn bị mấy bài hát, trưởng phòng đã chọn ra hai bài giúp tôi, là bài Trời rra6m và Muôn sông ngàn núi vẫn là tình. Trưởng phòng chấm bài hát thứ hai, bởi ông cho rằng thế hệ trẻ hát bài hát cũ nhất định sẽ đem lại sự ngạc nhiên cho người nghe. Ông dặn tôi phải luyện tập cho tốt, và hứa nếu tôi đạt giải trên Bộ thì sẽ được trọng thưởng.

Lúc tôi, Tiểu Đơn và Ba Ba tụ tập, tôi đã hát đi hát lại hai bài này tại KTV, hát cho tới khi họ không thể chịu nổi nữa mới thôi.

Vòng sơ tuyển trong Cục, đối thủ của tôi quá kém, nên tôi dễ dàng giành chiến thắng.

Hoạt động này mang tới rất nhiều lợi ích. Chị Mã, người rất nhiệt tình trong cơ quan đã hỏi tôi, phiên dịch mới đã có người yêu chưa?

Tôi đáp lại: “Chưa ạ”.

Chị rất vui nói: “Chuyện này cứ để chị lo, nhất định chị sẽ tìm cho em một đối tượng tốt”.

Tôi nghe mọi người nói rằng, làm mai mối giúp người khác là truyền thống và cũng là niềm vui của các chị đồng nghiệp nhiệt tình, tuổi ngoại tứ tuần ở cơ quan tôi.

Những phụ nữ trung niên làm ngoại giao thì cũng vẫn là phụ nữ trung niên mà.

Tôi hỏi: “Có được không chị? Thế thì phiền chị vậy?”

Dưới sự sắp xếp của các chị trong cơ quan, tôi đã nhanh chóng gặp mặt một anh chàng bên Lãnh sự quán.

Trước khi tôi tới chỗ hẹn, tôi cũng chỉ định gặp cho vui thôi. Nhưng khi ngồi trên xe buýt, nhìn thấy từng cặp trai gái quấn quýt lên xuống xe. Tôi cảm thấy mình cũng không còn trẻ nữa, vì thế tôi quyết định sẽ xem mặt một cách nghiêm túc.

Chúng tôi gặp nhau tại một quán trà mới khai trương. Anh chàng bên Lãnh sự quán là người Triết Giang, tuy không cao lắm nhưng rất nho nhã, trắng trẻo, xem ra anh ta cũng ít nói.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, nên không tránh khỏi căng thẳng. Dường như anh chàng đó cũng vậy, trong vòng nửa tiếng đồng hồ chúng tôi cứ loanh quanh nói về những chuyện thời còn học đại học.

Tôi mượn cớ rồi vào nhà vệ sinh, ngắm khuôn mặt bơ phờ của mình trong gương, thầm nghĩ không phải tôi không cố gắng mà là tôi không giỏi ứng xử trong những tình huống gặp gỡ với người lạ như thế này. Thôi, cứ sống một mình cho đỡ nặng đầu.

Tôi liền nghĩ cách rời khỏi chỗ này.

Tôi nói với anh ta: “Mãi tới giờ em mới chợt nhớ ra, em vẫn chưa chỉnh sửa một số tài liệu, e rằng em phải về ngay”.

Tôi thấy anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thế à? Anh cũng vậy, anh có chút việc phải về cơ quan”.

Quá tốt rồi.

Lúc cửa thang máy mở, một chiếc xe lăn đi ra thì bánh xe bị mắc kẹt vào cửa. Tôi đang đứng bên cạnh liền đẩy giúp.

Người ngồi trên xe lăn liền cảm ơn, tôi đi vào trong thang máy rồi bỗng cảm thấy giọng của người đó rất quen.

Nhưng thang máy đã đóng lại, tôi vẫn chưa kịp nhìn người ngồi trên xe lăn.

Lúc đang làm việc, chị Mã hỏi tôi tình hình thế nào? Tôi trả lời vài câu lấy lệ, chị liền hỏi thẳng có phải tôi không ưng người ta không. Tôi nói chị nặng lời rồi, anh chàng đó không ưng em thì có.

Chị Mã tỏ vẻ rất có kinh nghiệm nheo mắt nói với tôi: “Chị biết rồi, Tiểu Kiều à, lần sau chị sẽ tìm một người ở đây cho em”.

“Em không có ý đó đâu”.

Tôi liến thoắng giải thích. Lúc tôi nắm tay chị thì Trình Gia Dương xuất hiện.

Sự chú ý của chị liền chuyển sang Trình Gia Dương, chị tươi cười đon đả: “Gia Dương, em về khi nào?”.

“Hôm qua chị ạ. Chị có khỏe không? Hai người đang nói chuyện gì mà trông chị vui thế?” Anh vừa nói vừa nhìn tôi.

“À, chúng ta hãy tìm cho em Kiều một anh chàng ở Cục ta. Gia Dương à, cậu quen biết rộng, lưu ý giúp chị chuyện này nhé”.

Tôi đã bắt đầu thấy ghét bà cô già này rồi.

Không phải vì lúc đó tôi đang đối mặt với Trình Gia Dương , mà là bà chị này rất hay soi mói chuện đời tư cùa người khác.

Tôi đang nằm bò trên bàn xem tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng Gia Dương: “Chị à, phòng em hết giấy A4 rồi. Chị cho em xin một tệp nha”.

“Không vấn đề gì, em cứ lấy hai tệp đi”.

Gia Dương đi ra, chị Mã liền nhận xét: “Không có người nào tốt số hơn anh chàng này nữa. Muốn có tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, muốn học vấn có học vấn, muốn tình yêu có tình yêu”. Chị Mã quay lại nhìn tôi, “Em có biết người yêu của cậu ta không?”

Chị không cần tôi trả lời liền nói luôn.

“Chính là cô MC xinh đẹp Văn Tiểu Hoa. Hai nhà cũng môn đăng hộ đối, nghe nói hình như cậu Trình này sắp kết hôn rồi”.

Tay tôi run lên.