Cố Hạ Anh xem như đã được số bỏ phiếu nhiều hơn Cố Thiên Sơn.

“Cố Hạ Anh tôi, xin cảm ơn các vị cổ đông đã đồng lòng bỏ phiếu cho tôi.

Tôi hứa sau khi tôi lên được chiếc ghế chủ tịch của Cố gia, tôi sẽ chia cho các vị cổ đông mỗi người thêm 5-10% cổ phần của tập đoàn.”

Rất nhiều cổ đông đã vỗ tay nhiệt tình vì lời nói của Cố Hạ Anh.

“Cố Hạ Anh, như vậy mới xứng đáng người đứng đầu Cố gia chứ.”

“Được, được.

Tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho ông.”

Cố Hạ Lưu sau khi nghe tin này, ông rất lo lắng cho tài sản của mình, sau bao nhiêu năm gầy dựng, sợ phải rơi vào tay của những kẻ độc ác.

Như vậy chẳng khác gì đang giao trứng cho ác.

Cố Thiên Sơn không còn quan tâm đến vấn đề công ty, anh chỉ tập trung vào tìm kiếm Lục Mỹ Đình.

Kể từ ngày Lục Mỹ Đình mất tích, thần sắc của Cố Thiên Sơn đi xuống hẳn, suốt ngày chỉ dùng rượu để giải sầu.

Vài ngày sau.

Rất nhanh ngày bỏ phiếu đã đến, rất nhiều cổ đông, Cố Thiên Sơn và Cố Hạ Anh đều có mặt ở đây.

“Dạo gần đây, cổ đông chúng tôi nhận thấy Cố Thiên Sơn rất lơ là không chuyên tâm vào công việc, chỉ đi lo cho thứ tình yêu người làm và ông chủ của cậu ta, khiến công ty tổn thất một số tiền lớn.

Tôi không thể để cậu ta tiếp tục ngồi chiếc ghế chủ tịch của Cố gia.”

Một người nắm giữ tương đối nhiều cổ phần của tập đoàn lên tiếng.

Cố Thiên Sơn mặt lạnh như tảng băng vẫn ngồi im ở đó và không lên tiếng.

Mặc dù đang ngồi ở công ty nhưng tâm trí anh đã đặt ở nơi Lục Mỹ Đình.

Anh thực sự không biết phải tìm kiếm Lục Mỹ Đình ở nơi nào.

Thư ký của Cố Hạ Anh liếc mắt nhìn ông ta rồi lên tiếng.

“Bây giờ, là lúc bỏ phiếu để xem ai là người sẽ đảm nhận chiếc ghế chủ tịch cho khoảng thời gian sắp tới.

Chúng ta sẽ bỏ phiếu bằng cách giơ tay.

Mời mọi người cùng nhau bỏ phiếu.”

“Đầu tiên là Cố Thiên Sơn, Cố tổng của chúng ta bây giờ.”

Nhìn đi nhìn lại chỉ vỏn vẹn 3 cánh tay giơ lên.

Trợ lý Tư đứng bên cạnh Cố Thiên Sơn nhận thấy có điều gì khác lạ, anh tức giận muốn lên tiếng nhưng đã bị Cố Thiên Sơn ngăn cản.

Trợ lý Tư là người biết rõ nhất Cố Thiên Sơn đang chú tâm vào vấn đề gì.

Cho nên tình trạng công ty mới sa sút đến như vậy.

“Tiếp theo số phiếu bầu cử của phó giám đốc Cố Hạ Anh.”

Rất nhiều cánh tay đã giơ lên.

“Như vậy chúng ta ở đây đều nhìn thấy rõ, người sẽ đảm nhận chiếc ghế chủ tịch Cố gia chính là phó giám đốc Cố Hạ Anh của chúng ta.”

Tiếng pháo tay vang lên làm náo động không gian trong phòng họp.

“Sao có thể?”

Trợ lý Tư thấy bất bình liền lên tiếng.

“Trợ lý Tư, cậu đang thắc mắc điều gì sao? Số phiếu đã được công khai.”

Cố Thiên Sơn đứng dậy lạnh lùng nói ra vài lời.

“Cố Hạ Anh, xem như hôm nay ông thắng tôi.

Ông ráng mà giữ chiếc ghế chủ tịch này đi.

Đừng để một ngày lên cao rồi lại rớt xuống.”

Cố Thiên Sơn gương mặt lạnh như băng rời đi.

Trợ lý Tư cũng đi theo anh.

“Sếp Cố, anh để cho tên Hạ Anh đó giữ chức chủ tịch dễ dàng như vậy sao?”

“Tôi không quan tâm.

Điều tôi quan tâm nhất lúc này là có được thông tin của Lục Mỹ Đình.

Tôi không thể không nghĩ về cô ấy.”

Cố Hạ Anh bên trong phòng họp đang vui mừng với chiến thắng của ông ta.

“Cố Hạ Anh tôi, xin cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ phiếu cho tôi.

Ơn nghĩa này tôi không thể quên được.”

Cố Hạ Anh đã ngồi được chiếc ghế chủ tịch với âm mưu thâm hiểm của ông ta.

Cố Hạ Anh và Cố Hạ Lưu là hai anh em, nhưng vì Cố Hạ Anh không lo làm ăn chỉ biết ăn chơi trác táng.

Sau khi Cố lão gia mất đã để lại toàn bộ tài sản cho Cố Hạ Lưu duy trì và gầy dựng nên Cố gia bây giờ.

Nước F.

“Đây là đâu? Tôi muốn về nhà với Tiểu Bối.

Xin các người hãy cho tôi về nhà với Tiểu Bối đi.”

Dì Đinh đem thức ăn vào cho Lục Mỹ Đình, cô không chịu ăn, liên tục hỏi những câu hỏi khiến dì Đinh không trả lời được.

“Xin lỗi, tôi không thể trả lời được.”

Lục Mỹ Đình tiếp tục la lớn và muốn rời khỏi đây.

“Hãy cho tôi về với Tiểu Bối, con bé đang đợi tôi.”

Lục Mỹ Đình đang bị giam giữ trong căn nhà 2 tầng, kín tường cao cổng, luôn có người canh giữ.

Vào ngày lễ đính hôn diễn ra.

Trong lúc người chuẩn bị đang ra ngoài lấy đồ cho Lục Mỹ Đình, một người lạ mặt đi vào đưa chai nước cho cô và nói rằng Cố Thiên Sơn đưa chai nước này cho cô.

Lục Mỹ Đình vui vẻ, nhận lấy mở nắp chai nước và uống.

Chỉ vài phút sau, Lục Mỹ Đình đã ngã gục xuống bàn trang điểm.

“Này… này…”

Người lạ mặt lay người xem Lục Mỹ Đình đã bất tỉnh hay chỉ giả vờ, không có gì khác thường, người lạ mặt liền ra hiệu cho hai tên đàn ông khác che mặt Lục Mỹ Đình bế lên xe rồi rời đi.

Lục Mỹ Đình bị giam giữ trong một nơi hẻo lánh, xa thành phố.

Những ngày này, cô đã chịu đựng đói khát và trở nên yếu đuối, không còn sức lực để chống cự và bỏ trốn.

Cô không thể ngờ ngay trong ngày trọng đại mình lại bị bắt cóc đến một nơi tối tâm như này.

Lục Mỹ Đình mệt mỏi, giọng thở dốc.

“Các người là ai? Tại sao các người lại làm như vậy với tôi? Tôi đã làm gì sai sao?

Một người phụ nữ che mặt, cười giọng cười đầy sát khí.

“Lục Mỹ Đình, tôi từ lâu đã ganh ghét và ghen tỵ với sự hạnh phúc của cô.

Cô đã cướp đi tất cả những gì thuộc về tôi, bao gồm cả Cố Thiên Sơn và Tiểu Bối.

Bây giờ tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá.

Lục Mỹ Đình giọng run run, lo lắng nhưng vẫn mạnh mẽ nói chuyện.

“Tôi không biết cô là ai? Tôi không cướp đi thứ gì của cô.

Tôi chỉ là làm bảo mẫu cho Tiểu Bối.

Cô hãy nói họ thả tôi ra đi.”

Người phụ nữ che kín mặt cười lạnh.

“Thả? Haha! Cô muốn tôi thả cô ra sao?”

Lục Mỹ Đình liền gật đầu.

Bốp!

Người phụ nữ che kín mặt, đi đến tát thật mạnh vào mặt Lục Mỹ Đình, cười lớn rồi nói.