“Ba mẹ, hai người hãy cho con cơ hội được ở bên cạnh Tiểu Bối và chăm sóc cho con bé.”

Mỹ Mỹ giả vờ đau khổ và hạnh phúc khi ở bên cạnh Tiểu Bối.

Cô tận tâm chăm sóc, dành thời gian và tình yêu cho cậu bé.

Những hành động và lời nói của Mỹ Mỹ chứng tỏ sự yêu thương chân thành và quyết tâm của cô.

Cố Hạ Lưu tức giận.

“Mỹ Mỹ, chúng tôi không chấp nhận cô quay lại.

Cô không xứng đáng với chúng tôi!”

Mỹ Mỹ đau đớn nhưng kiên quyết.

“Ba, con biết những gì con đã làm, thật sự không thể tha thứ.

Nhưng con sẽ quan tâm và chăm sóc cho Tiểu Bối thật tốt.”

Cố Hạ Lưu gằng giọng nói.

“Mỹ Mỹ, tôi để cô ở đây là vì Tiểu Bối.

Chúng tôi chỉ có một người con dâu duy nhất chính là Mỹ Đình.”

Cố Thiên Sơn nhận được thông tin quan trọng rằng có người đã gặp Lục Mỹ Đình ở vùng ngoại ô.

Trái tim anh đập nhanh hơn, hy vọng lóe lên trong tâm trí anh.

Anh quyết định không chờ đợi thêm phút giây nào và lập tức lên kế hoạch điều tra.

“Sếp Cố, có người vừa nhìn thấy cô Lục ở vùng ngoại ô của thành phố.”

“Mau đến đó!”

Hạ Lan quan sát và hỏi tình hình.

“Cố nhi, có phải đã có tin tức gì của con bé rồi không?”

“Có người vừa nhìn thấy Mỹ Đình ở vùng ngoại ô.

Bây giờ, con và trợ lý sẽ đến đó.”

“Có tin tức gì gọi điện cho ba mẹ.”

Nói xong, Cố Thiên Sơn liền rời đi.

Mỹ Mỹ trong lòng có chút lo sợ, tại sao lại nhìn thấy Mỹ Đình ở vùng ngoại ô, không phải đã đưa đi khỏi thành phố này rồi sao?

Mỹ Mỹ đi thật nhanh lên phòng và gọi điện thoại cho một người đàn ông.

“Tại sao có người vừa nhìn thấy cô ta ở vùng ngoại ô?”

“Chắc có thể đã nhầm lẫn, anh đang ở sân bay, sắp đến giờ bay.”

“Như vậy thì tốt rồi.

Có chuyện gì anh hãy báo em biết.”

“Được!”

Mỹ Mỹ thở phào nhẹ nhõm, rất may kế hoạch của cô chưa bị bại lộ.

Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư tới vùng ngoại ô theo thông tin mà anh nhận được.

Khi đến nơi, họ tiếp cận người đang đứng đợi.

Ánh mắt của Cố Thiên Sơn đầy kỳ vọng, hy vọng người đó là Lục Mỹ Đình.

Cố Thiên Sơn đến gần và lo lắng hỏi.

“Ông có phải là người gặp Lục Mỹ Đình ở đây không?”

Một người đàn ông đã lớn tuổi liền trả lời.

“Đúng, tôi đã gặp Lục Mỹ Đình.

Nhưng cậu là ai?”

Cố Thiên Sơn vội vàng trả lời.

“Tôi là Cố Thiên Sơn, chồng của Lục Mỹ Đình.

Ông đã thấy cô ấy ở đâu? Mau dẫn tôi đến đó.”

Người đàn ông lớn tuổi chỉ tay về phía xa và nói.

“Cô ấy đã đi về phía kia con đường, nhưng từ xa tôi chỉ nhìn thấy sự tương đồng trong ngoại hình, không chắc chắn lắm.”

Cố Thiên Sơn có một chút thất vọng nhưng vẫn đi theo hướng mà người đàn ông lớn tuổi chỉ.

Anh rút trong túi một xấp tiền đưa cho người đàn ông lớn tuổi.

“Cảm ơn ông đã báo cho tôi.

Đây là số tiền nhỏ, xem như ông đã giúp tôi tìm vợ tôi.”

Trợ lý Tư nhìn Cố Thiên Sơn và nói.

“Sếp Cố, dù như vậy chúng ta không thể buông xuôi.

Còn nhiều khả năng cô ấy đang ở gần đây.”

Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư cùng những người khác tiếp tục tìm kiếm trong vùng ngoại ô.

Dù nhận được thông tin không chính xác, nhưng họ không chịu từ bỏ.

Họ đi qua mỗi con đường, hỏi mọi người gặp trên đường, hy vọng tìm thấy dấu vết của Lục Mỹ Đình.

Tuy nhiên, sau nhiều giờ tìm kiếm, mọi nỗ lực của Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư đều trở nên vô ích.

Dường như Lục Mỹ Đình đã biến mất không để lại bất kỳ dấu hiệu nào.

Trái tim của Cố Thiên Sơn tràn đầy lo lắng và nỗi buồn khi không thể tìm thấy vợ của mình.

Cố Thiên Sơn cảm thấy thất vọng, gương mặt u sầu.

“Chúng ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng không thấy dấu vết của cô ấy.

Có lẽ chúng ta nên trở về và nhờ đến cảnh sát.”

Trợ lý Tư đứng đối diện nhìn sắc mặt của Cố Thiên Sơn rất tệ.

Anh gật đầu với ý kiến Cố Thiên Sơn đã đưa ra.

“Sếp Cố, tôi nghĩ anh nói đúng, chúng ta không thể tiếp tục tìm kiếm mà không có gì cụ thể.

Hãy quay về và suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.”

Cố Thiên Sơn và trợ lý Tư quay trở về, trái tim anh tràn đầy hy vọng mới.

Dù không tìm thấy Lục Mỹ Đình, nhưng anh không chịu buông xuôi.

Anh sẽ không ngừng nỗ lực để tìm kiếm Lục Mỹ Đình, anh nhất định phải đưa Lục Mỹ Đình về nhà một cách an toàn nhất có thể.

Tập đoàn Cố gia.

Mây đen bắt đầu từ từ nổi lên bầu trời gia đình nhà họ Cố.

Công việc công ty đang trải qua giai đoạn khó khăn và sa sút, khiến mọi người đều căng thẳng và lo lắng.

Trong khi đó, Cố Hạ Anh, chú của Cố Thiên Sơn, nhìn thấy cháu trai không chuyên tâm lơ là và chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm.

Ý định xấu xa bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí ông ta.

Cố Hạ Anh im lặng mở cuộc họp cổ đông, ông nhìn thẳng về phía mọi người và nói.

“Thưa các cổ đông có mặt ở đây, dạo này chắc mọi người cũng có nghe về vấn đề của Cố Thiên Sơn, tôi thấy cậu ta không đang tập trung vào công việc.

Đây là thời điểm quan trọng, chúng ta cần tất cả mọi người cùng đồng lòng để vượt qua khó khăn này.”

Một vài cổ đông cũng đồng ý trong truyện này, bọn họ đều nháo nhào.

“Đúng vậy, dạo gần đây tình trạng của công ty sa sút nặng nề.

Chúng tôi không thể để cho Cố Thiên Sơn tiếp tục lãnh đạo mà không đem lợi nhuận về cho công ty.”

“Chúng ta phải bầu cử người khác lên làm chủ tịch của Cố gia, không thể để tên Cố Thiên Sơn quản lý như vậy.”

Một trong những người cổ đông đã bị Cố Hạ Anh mua chuộc trước đó, đưa ra phát biểu.

“Tôi nghĩ Cố Hạ Anh đây là người đã đóng góp không ít công sức cho tập đoàn, hơn nửa dạo gần đây, Cố Hạ Anh đây đã đem rất nhiều hợp đồng về cho chúng ta.

Với những công lao như vậy, tôi đề cử Cố Hạ Anh là người tiếp theo đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của Cố gia.

Mọi người cho ý kiến.”

“Tôi cũng thấy như vậy.

Tôi sẽ bỏ phiếu cho Cố Hạ Anh.”

“Tôi cũng thế!”

Rất nhanh, Cố Hạ Anh đã có được rất nhiều cổ đông đứng về phía ông ta.