Tiếng ve kêu rộn ràng khắp xóm làng, hoa phượng nở đỏ rực cả một khoảng sân. Hôm nay, kì nghỉ hè chính thức đến với mọi học sinh trên khắp cả nước. Trường học của Hạ Vũ tất nhiên là không thể nằm ngoại lệ. Như đã dự tính từ trước, kì nghỉ hè bắt đầu là nhóm người Nghịch Phong, Hạ Vũ, Đăng Vân sẽ cùng một số người bạn khác nữa trong nhóm của họ họp mặt đầy đủ, để có một kì nghỉ đúng nghĩa.

Nhóm bạn thân này gồm 7 thành viên, ngoại trừ những người mà chúng ta đã biết từ đầu truyện đến hiện tại thì còn thêm 4 thành viên nữa là Trần Ngọc Phương Nam, Triệu Hoàng Vân Nam (hai thành viên này học cùng khối với Hạ Vũ và Đăng Vân nhưng khác lớp, sau hè họ sẽ cùng nhập học lớp 10).

Nguyễn Khải Minh là thành viên cùng lớp với Nghịch Phong, hai người sau hè cùng lên lớp 11.

Trịnh Bá Triều trước đây được mọi người trong nhóm gọi là “Anh hai” bởi cậu là người lớn tuổi nhất nhóm. Qua hè, cậu sẽ vào lớp 12. Nhưng đó chỉ là trước đây. Còn hiện tại nhóm bạn đã có thêm một thành viên là Đặng Nhất Dương, cùng tuổi với Bá Triều, nên địa vị cũng có một chút thay đổi. Nhóm bạn hiện tại đầy đủ thì con số đã chuyển sang 8 thành viên.

Nhóm bạn Hạ Vũ đã quyết định chọn cắm trại ở khu rừng cách trường của Hạ Vũ 2h30p đi xe đạp cho việc nghỉ hè năm nay.

Các thành viên trong nhóm quen biết nhau cũng hơn 3 năm, bọn họ cùng giúp đỡ nhau tiến lên trong học tập, lại lễ phép, hiểu chuyện. Nên việc tổ chức trại hè 2 ngày 1 đêm khi được bàn với phụ huynh cũng dễ dàng được chấp nhận. Lại nói, trong nhóm có một thành viên rất ưu tú và cẩn thận, chu đáo trong việc vạch sẵn kế hoạch chi tiết của chuyến đi. Các vấn đề rủi ro cũng như mặt lợi ích và các biện pháp đi kèm rất thuyết phục người nghe.

Thường thì những buổi đi dã ngoại, tụ tập đầy đủ các thành viên trong nhóm thì người này chính là người đáng tin cậy của cả nhóm, được nhóm bầu chọn để đưa ra các biện pháp cũng như chi tiết cụ thể. Không ai có thể qua được cô Triệu Hoàng Vân Nam.

Vì tất cả đã được chuẩn bị chi tiết, tinh tế như thế, nên các thành viên còn lại chỉ cần đem bản tóm tắt cho tiết đó ra, trước mặt phụ huynh một khéo léo một chút là được. Chung quy thì những đứa trẻ này đều được lòng các vị phụ huynh và còn là những thành viên “ưu tú” trong mắt của họ.

Mọi người điểm danh đầy đủ trước cổng trường.

5:00 a:m

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, các vận dụng, lều trại được mọi người chuẩn bị cẩn thận, tỉ mỉ và chia nhau ra giữ. Nhóm người hiện tại có 8 thành viên, 4 nam và 4 nữ, 6 chiếc xe đạp cũng đã ngay hàng thẳng lối. Nghịch Phong thì đèo em gái Đăng Vân, Khải Minh chở Phương Nam và Bá Triều thì chở Vân Nam. Riêng Hạ Vũ và Nhất Dương, mỗi người đều có 1 chiếc xe nên họ sẽ vận chuyển đồ đạc nhiều hơn những chiếc xe còn lại.

5:15 a:m

Các thành viên trong nhóm nhìn lại mọi thứ, rồi nhìn nhau một lượt và bắt đầu xuất phát.

Ở cái tuổi 15, 16 và 17 này đúng là chẳng có gì. Tiền bạc thì vẫn phải xòe tay xin ba mẹ. Công danh sự nghiệp ư? Cứ để vài năm nữa rồi tính đến. Không cần bận tâm quá nhiều chuyện xã hội, cũng chẳng quá bận tâm đến gánh nặng gia đình. Trong giai đoạn tuổi ăn, tuổi ngủ, tuổi học, này họ đúng là chẳng có gì ngoài nhiệt huyết thanh xuân, sức trẻ và thời gian. Theo tôi, thì họ chính là những con người đang ở giai đoạn “Hạnh Phúc” nhất thế gian. Và những điều họ đang làm hiện tại, sau này khi nghĩ lại, chắc chắn sẽ là một kí ức đẹp trong lòng của họ.

Lắng đọng một chút, bạn thử liên kết với bản thân và thử nhớ lại xem, năm thanh xuân ấy của bạn đã diễn ra như thế nào?

Bạn đã dần nhớ lại kí ức năm đó, vậy thì nó là kí ức vui hay buồn? Chia sẻ với tôi được không?

Dù là vui hay buồn thì bạn cũng đã nhớ lại nó. Tôi chỉ muốn nói với bạn một điều, hiện tại, ngay giây phút này đây, chính bạn vừa có thêm một niềm vui mới. Niềm vui ấy chính là… bạn đang dần nhớ lại năm tháng tuổi thanh xuân, năm tháng ấy đã góp phần nào đó tạo nên bạn của ngày hôm nay.

Dừng lại một chút, hãy cảm ơn những sự kiện đã xảy ra vào giai đoạn thanh xuân năm ấy nhé… Nếu là kí ức buồn thì bạn cũng đừng vội trách năm ấy. Hãy cám ơn vì điều đó đã xảy ra, vì đơn giản một điều “Cuộc sống này bất hảo”…

Quay trở lại với nhóm bạn Hạ Vũ.

Mọi người đã di chuyển được 30 phút, họ vừa đạp xe, vừa cười nói vui đùa. Nhưng tuyệt nhiên lại cảm nhận rất rõ, dường như không hề có một chút cảm giác mệt mỏi nào vây quanh họ cả. Lúc này trong tôi chỉ có một suy nghĩ giản đơn, một điều đơn giản là họ tự nắm giữ được sức trẻ của bản thân. Và một điều quan trọng hơn nữa, chính là thanh xuân này họ vừa hay “có nhau”.