Edit: Hai Linh

Beta: Ốc Sên

Kiều Na, ha ha… Mừng em bị xử :v ..

—————

“A, như thế này đi, dì, chi bằng dì để con bế Bánh Bao Nhỏ, con sẽ ở đây chờ dì quay lại, dì yên tâm, con có thể trông Bánh Bao Nhỏ.” Cô chủ động nói. “Dì vừa ôm Bánh Bao Nhỏ và pha sữa sẽ không tiện, con có thể trông cậu bé, nếu bác Lê có rảnh thì con sẽ đưa Bánh Bao Nhỏ cho bác ấy.”

Ninh Nhiên suy nghĩ, cảm thấy Kiều Na nói cũng có lý, đúng là không tiện thật, dù sao cũng là con gái của bạn tốt, cũng có thể yên tâm.

“Được, làm phiền con rồi.” Ninh Nhiên đặt Bánh Bao Nhỏ xuống. “Bánh Bao Nhỏ, bà nội đi pha sữa, Bánh Bao Nhỏ đi theo dì, nhớ phải ngoan đó?” (giao trứng cho Ác =.=) nói xong, bà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ nhìn qua Kiều Na, cuối cùng khẽ gật đầu một cái, ở đây có nhiều người, nó vẫn nên nghe lời.

“Dì yên tâm đi, con sẽ trông cậu bé thật tốt.” Kiều Na kéo lấy cái tay nhỏ mập mạp của Bánh Bao Nhó, cười với Ninh Nhiên, còn Ninh Nhiên cảm kích gật đầu với cô một cái, rồi mới đi pha sữa cho Bánh Bao Nhỏ.

Sau khi Ninh Nhiên xoay người đi không lâu, nụ cười dịu dàng biến mất trong nháy mắt, thay bằng một vẻ mặt chán ghét.

Cô dùng sức kéo tay của Bánh Bánh Nhỏ, khiến cậu bé thấy đau, khẽ chu cái miệng lên, nhưng cũng không hề khóc, mẹ đã nói rồi, nghe lời ông bà mới là đứa bé ngoan, cho nên cậu bé phải thật nghe lời mới được.

Chỉ là cảm giác dì này thật là hung dữ, không có tốt như mẹ và chị, nó bị Kiều Na lôi đi, đôi chân mập mập phải chạy theo. ( khổ thân Bao Bao quớ, hức hức….)

Nó tìm Lê An Đồng trong đám người, định gọi một tiếng ông nội, thì bị Kiều trừng mắt hung dữ nhìn nó, “ Nếu cháu dám kêu một tiếng, dì sẽ đem cháu làm thịt cho chó sói”. Bánh Bao Nhỏ vừa nghe được, vội vàng ngậm chặt miệng, ánh mắt đỏ lên.

Dì thật hung dữ…

Đến một chỗ không có người, Kiều Na mới thả tay của Bánh Bao Nhỏ ra, cô ta lau lau tay của mình “ Thật thối.” ( con này điên rồi dám bảo Bao Bao của ta thối… Bụp…bụp…đánh cho ngươi ko sống đc bây giờ. Edit cái đoạn này điên quá.)

Bánh Bao Nhỏ cũng là hiểu được cô ta đang nói bàn tay nhỏ bé của mình. “Không thối, mẹ nói, Bao Bao là cục cưng thơm tho.” nó nâng chiếc cằm nho nhỏ của mình lên, không thích dì này nói mình thối.

“Dì mới thối.” Bánh Bao Nhỏ khẽ nhăn mặt, ý muốn nói mùi nước hoa trên người Kiều Na. ( moak … moak… Iu quá :3 )

“Tên tiểu tử chết tiệt này, đều là tại mày.” Kiều Na đột nhiên đẩy Bánh Bao Nhỏ một cái, Bánh Bao Nhỏ bị đẩy ngã xuống, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nó như bảo bối của mọi người, ai cũng thương, ai cũng yêu, chỉ trừ có một lần bị Tữ San hại, còn không ai dám đối xử với nó như thế.

“Dì hư.. Cháu muốn mẹ.” Bánh Bao Nhỏ mếu máo trông thật đáng thương, nước mắt lưng tròng, Kiều Na nhìn xung quanh. “Lại khóc, ta đem ngươi ném ra ngoai bây giờ.”

Bánh Bao Nhỏ sợ hãi khẽ co người lại, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Đồ tạp chủng.” Kiều Na ngồi xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Bánh Bao Nhỏ, thấy được diện mạo cậu bé giống như Lê Duệ Húc.

“Nếu như mày không tồn tại, tao sẽ là phu nhân của tập đoàn Húc Nhật, mà không phải là mẹ của mày, lần trước, người đàn bà kia thật là vô dụng, như vậy rồi mà còn không giết chết ngươi.”

Cô ta nói xong liền vươn tay của mình ra, muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ… Bao Bao sợ hãi lui về phía sau, cả người lại được bế bổng lên.

Nó ngẩng đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Cha, Bao Bao đau…” Bánh Bao Nhỏ ôm chặt lấy cổ của Lê Duệ Húc, không ngừng khóc lớn, khóc nức nở thật đáng thương, khiến cho người ta cực kỳ đau lòng. “Không phải sợ, cha ở đây.” Hắn hôn lên cái trán nhỏ của con, nhẹ nhàng vỗ về nó.

“Húc..” Kiều Na sửng sốt, vội vàng đứng lên, sắc mặt biến đổi thật nhanh có chút sợ hãi,” Húc, nghe em giải thích, Bánh Bao Nhỏ bị ngã. Em đỡ nó.” Kiều Na vội vàng giải thích, nhưng sự giải thích của cô đều vô ích.

“Cô không cần phải giải thích với tôi, tôi đã nghe thấy hết rồi.” Lê Duệ Húc lãnh khốc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, con của hắn, cả nhà hắn thương yêu đến nhường nào, vậy mà cô lại dám bắt nạt nó, lá gan của cô cũng thật lớn, dám bắt nạt con hắn, còn hơn một lần, hóa ra, cô cũng có phần.

“Không phải, Húc, không phải như anh nhìn thấy, là nó tự ngã xuống.”

“Đủ rồi, Kiều Na, câm miệng của con lại.” Nhưng câu nói này không phải là của Lê Duệ Húc, mà là ông Kiều, Kiều Na kinh sợ, xoay người lại, cũng thấy được những người không nên nhìn thấy chuyện này đều đã ở đây, cha của cô, còn có vợ chồng họ Lê, Ninh Nhiên vội vàng đi về phía Lê duệ Húc, đau lòng ôm lấy cháu nội, đều là bà không tốt, không nên giao Bánh Bao Nhỏ cho người khác.

“Bà nội, Bao Bao đói.” Bánh Bao Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hồng hồng, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn đang là kéo áo của Ninh Nhiên.

“Ngoan, bà nội biết, sữa đây rồi.” bà vội vàng đưa bình sữa cho Bánh Bao Nhỏ, Bao Bao ôm bình sữa, ngẩng lên uống, Lê An Đồng đã đi tới, ngón tay đặt trên mặt của Bánh Bao Nhỏ, xác định nó không có bị thương mới yên tâm, ông lạnh lùng nhìn cha con Kiều Na, trên môi cũng nở nụ cười lạnh giống như Lê Duệ Húc.

Một sự im lặng khác thường trong phòng khách, lúc này, có vài người đang ngồi, không khí ở đây u ám, áp lực khác thường.

Lê An Đồng ôm cháu nội của mình, đôi mắt lạnh lùng, Bánh Bao Nhỏ đã ngủ, gương mặt nhỏ nhắn phớt hồng. Cũng may là không có chuyện gì, nếu không người nhà họ Lê, bây giờ đã không ngồi ở đây rồi.

“A, An Đồng, đây đều là hiểu lầm, đứa con gái này của tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện…” Cha của Kiều Na không ngừng giải thích, cười cười, chỉ là, lúc này cũng có chút bối rối, nói năng hơi lộn xộn, ông ta không khỏi trừng mắt nhìn con gái mình, cô thật sự muốn gây chuyện cho ông sao, việc gì không làm, cô lại đi gây khó dễ ột đứa nhỏ làm gì chứ, nó chỉ là một đứa nhỏ nhưng được người nhà họ Lê cưng chiều, cô không thấy là người hà họ Lê yêu đứa nhỏ này nhiều như thế nào sao?

Còn Kiều Na lui lại, tránh sang một bên không dám lên tiếng.

“Ông Tề, chuyện thế nào, tự chúng ta có thể thấy được, hơn nữa ông cũng không nhìn thấy.” Hiện tại, Lê An Đồng cũng không mấy nể mặt cha con bạn cũ, ông ta muốn làm gì cũng được, nhưng không thế làm tổn hại đến đứa cháu nội bảo bối của ông, nó chỉ là một đứa nhỏ mới hai tuổi, bọn họ không thương, nhưng ông thì đau lòng muốn chết, Bánh Bao Nhỏ chỉ cần khóc một tiếng, ông cũng đã khẩn trương không thể tả được rồi, mà người nhà họ Kiều thật là lợi hại a, bảo bối của bọn họ mà cũng dám tổn thương.

Lúc này, Bánh Bao Nhỏ trong lòng ông khẽ co người lại.