Edit: HaiLinh

Beta: Ốc Sên

Hờ hờ, em Kiều Na lên sàn, dự là chương sau anh Húc sẽ xử lý em =)))

——————

Cô còn muốn xem kỹ hơn nữa thì có một bàn tay to lớn vươn ra muốn lấy chiếc ví da trên tay cô, cô liền giơ cái ví lên.

“Anh chụp ảnh của em từ khi nào vậy?” Tô Tử Lạc hiếm khi lại nghịch ngợm như vậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lê Duệ Húc, thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi, người này cũng có lúc ngượng ngùng nha.

“Quên rồi, dù sao thì tất cả đều ở trong điện thoại của anh, khi em mất tích, anh liền in ra, sau đó mỗi ngày đều nhìn.” Lê Duệ Húc cũng không hề giấu diếm, đối với tình yêu hắn dành cho cô, đương nhiên không cần phải che giấu điều gì.

Hắn mở tủ quần áo, lấy một bộ quần áo ra, đặt ở trong lòng của cô. “Được rồi, vợ, không cần cười anh như vậy , em mệt rồi, đi tắm một cái rồi ngủ một giấc thật ngon đi, anh sẽ ở đây với em, Bánh Bao Nhỏ không cần phải lo, có cha mẹ trông rồi.”

Tô Tử Lạc ôm chặt quần áo ở trong lòng, gật đầu một cái, sau đó đi vào trong phòng tắm, bất chợt, cô khẽ quay đầu lại, nhìn thấy hắn cẩn thận cầm bức ảnh lên cất vào ví da, như một vật vô cùng quý giá, đột nhiên cô cảm giác lòng mình thật ấm áp, đồng thời, cũng có chút chua xót.

Cô buông mình xuống làn nước ấm, cô mở mắt, đột nhiên nở nụ cười.

Lê Duệ Húc đứng ở trước cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, vầng trán thoái mái thả lỏng, sau đó, có một đôi tay mảnh khảnh vòng qua thắt lưng của hắn, hắn xoay người, ôm thân thể nhỏ gầy kia vào lòng minh.

Trên thân thể của cô thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, tự nhiên của sữa tắm.

“Người em thật thơm, sau này anh cũng có dùng nó để tắm.” Lê Duệ Húc hít một hơi thật sâu, đây là hương vị trên người cô, là mùi mà hẵn vĩnh viễn cũng sẽ không thấy chán ghét.

Tô Tử Lạc ôm chặt hắn hơn, nghe được rất rõ nhịp đập trái tim hắn, sau đó, cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt màu trà đang chứa đựng rất nhiều tình cảm của hắn, lúc này, ánh mắt hắn hoàn toàn không còn vẻ lãnh khốc của ngày thường, chỉ còn lại sự ôn nhu dành cho cô, dừng ở trong mắt của cô.

“Chồng… Em yêu anh…” cô ôm lấy cổ của hắn, sau đó kiễng mũi chân của mình, chủ động hôn lên bờ môi nhợt nhạt của hắn.

Lê Duệ Húc có chút ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy trên môi của hắn có hương vị mà hắn yêu nhất còn có cả hơi thở này nữa, hắn mới phát hiện ra, vữa rồi mình đã nghe được cái gì.

“Vợ…” Hắn đột nhiên khẽ đẩy Tô Tử Lạc ra, trong mắt như có lửa, sau đó là một nụ hôn mãnh liệt, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng mới hài lòng. “Anh cũng yêu em, vợ, em không biết được anh yêu em nhiều như thế nào…” Ngoài cửa, nhưng cơn gió mùa thu thổi vào, cảm giác mát dịu, không hề có lạnh lẽo.

Ngoài cửa, Lê An Đồng đang ôm Bánh Bao Nhỏ đứng chơi cùng với nó, còn Ninh Nhiên ở trong phòng bếp pha sữa cho cháu trai bảo bối. Hôm nay quả là một ngày tốt đẹp, không phải là chỉ vì bọn họ mà còn có đứa cháu và con dâu của bọn họ.

Trong một bữa tiệc tại gia, Lê An Đồng ôm Bánh Bao Nhỏ, tự hào cho người khác thấy cháu nội của mình, Bánh Bao Nhỏ mập mạp, thật đáng yêu, không ai không thích.

“An Đồng, đây là cháu nội của ông sao, thật thích nha, có thể cho tôi ôm một cái được không?” Bên cạnh ông đã có rất nhiều người vây quanh, những người này, đều là bạn tốt của Lê Duệ Húc trước kia, nên cũng có thể coi là người thân trong nhà.

Bánh Bao Nhỏ cũng rất hiểu chuyện mở miệng gọi ông nội, khi cậu bé gọi, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lại thêm cái miệng chúm chím ngọt ngào kia nữa, khiến cho cậu bé trở thành nhân vật chính của bữa tiệc này, thỉnh thoảng lại nhận được quà tặng, hơn nữa đều là những món quà lớn.

“An Đồng, đứa nhỏ này là con của Húc sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, đó là cha của Tề Na, hắn nhìn đứa nhỏ trong lòng của Lê An Đồng, cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhìn diện mạo cũng biết, sau này sẽ lại là một Lê Duệ Húc khác, khoảng cách trong sự nghiệp của bọn họ vốn còn rất lớn, bây giờ, tất cả cũng đều cũng thua ông ta.

“Đúng vậy, nó là Bánh Bao Nhỏ, là cháu nội của tôi.” Lê An Đồng vẫn cười đùa với cháu nội, Bánh Bao Nhỏ giống như đã quá quen với những trường hợp như vậy, không hề có cảm giác sợ hãi và xa lạ, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười tươi rất đáng yêu, nó đã làm cho ông nội nở mày nở mặt, còn cả túi của nó nữa, quà to quà nhỏ đều có.

“Bánh Bao Nhỏ, cái tên thật kỳ lạ.” Ông Tề có chút khó xử cười một tiếng.

“Bánh Bao Nhỏ là danh xưng.” Lê An Đồng tươi cười trả lời, cũng không có cảm giác cái tên Bánh Bao nhỏ này có gì kỳ lạ.

“Ô. Có thể cho tôi ôm một cái không?” ông Tề đưa tay ra, muốn ôm Bánh Bao Nhỏ, nhưng Bánh Bao Nhỏ dường như không thích hắn, quay mặt đi, tựa vào vai Lê An Đồng, cái miệng nhỏ của nó còn chu lên.

“Thật xin lỗi, đứa nhỏ có thể là hơi sợ người lạ,” Lê An Đồng vội vàng giải thích, đưa tay nhẹ vỗ vỗ lưng của Bánh Bao Nhỏ, sợ dọa đến cháu nội của mình.

“Không sao, tôi biết mà.” Ông Kiều nở nụ cười cứng ngắc, không thành thông gia được, trong lòng luôn có một cảm giác là lạ, nhất là khi đã coi An Đồng như thông gia, bây giờ còn có một cháu lớn như thế này, lại đáng yêu như vậy, ánh mắt của ông không rời khỏi Bánh Bao Nhỏ, nếu như đứa nhỏ này do con gái của mình sinh ra thì tốt rồi, như vậy thì hắn cũng không cần tiếc.

“Chào bác Lê.” Kiều Na hôm nay cũng đến đây, cô tiến lại gần, nở nụ cười yếu ớt nhìn Lê An Đồng, đương nhiên còn có Bánh Bao Nhỏ ở trong lòng ông.

“Đây chính là Bánh Bao Nhỏ rồi, rất giống Húc.” Biểu hiện của cô rất tự nhiên, đúng mực.

“Ừ” Lê An Đồng đưa đứa nhỏ cho vợ ở bên cạnh, thân thiện cười với Kiều Na, đối với con gái của bạn tốt, không nói là thích, nhưng cũng không thấy ghét, không thể làm con dâu, coi như con gái của bạn tốt đến chơi.

“Bà nội….” Bánh Bao Nhỏ khẽ kéo lấy áo của Ninh Nhiên, đôi mắt mở to chớp chớp.

“Làm sao vậy, bảo bối, bà nội ở đây.” Ninh Nhiên vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa cháu nội hỏi, trải qua một thời gian ở chung, bà cũng hiểu qua được suy nghĩ của Bánh Bao Nhỏ, khi nào cậu nhóc kêu sữa, khi nào cậu bé gọi bà.

Ví như, Bao Bao muốn bà nội, như vậy thì nhất định là muốn uống sữa. Nếu bà nội.. Ôm ôm.. Như vậy, nhất định là gọi bà.

“Bao Bao muốn sữa sữa…” Bánh Bao Nhỏ đưa bàn tay nhỏ bé của mình chỉ chỉ, bắt đầu muốn uống sữa.

“Được, bà nội lập tức đi pha sữa cho Bánh Báo Nhỏ uống.” Ninh Nhiên nhìn về phía đối diện, hiện tại, Lê An Đồng ở cùng bạn, đang bàn cái gì đó, bà chỉ có thể ôm Bánh Bao Nhỏ tìm một nơi nào đó để pha sữa, cũng may, bình sữa của Bánh Bao Nhỏ bà luôn mang theo.

“Dì Lê làm sao vậy, dì muốn đi đâu?” Kiều Na đã đi tới, dường như, cô ta luôn dõi theo từng cử chỉ của Ninh Nhiên.

“Là Kiều Na a.” Ninh Nhiên nở một nụ cười với Kiều Na, kỳ thật bà cũng có vẻ mềm lòng, đối với chuyện của côc và con bà, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi.

“Bánh Bao Nhỏ đói bụng, dì đi pha sữa cho nó uống.”