Đông Điều Thứ Lang là trợ thủ của Đông Hoa Lộc. Ngực của y bị đá ngầm sắc bén đâm thủng, xác trôi nổi ở bãi đá ngầm, nửa người dưới ngâm trong nước, bị cá cua tranh nhau gặm cắn. Khi phát hiện ra y, đôi mắt vô thần vẫn đang mở lớn, gắt gao nhìn vào vách đá.
Trong ánh mắt không có sợ hãi, không có phẫn nộ, chỉ có bi ai. Giống hệt ánh mắt của bách phu trưởng quân Minh từng bị hắn một đao chém bỏ.
Xuyên Quân chậm hơn Lỗ quân và Lang Binh một khắc. Bọn họ trên đường ăn chút quả dại và hải ngư, kết quả rất nhiều quan binh đau bụng, giằng co nửa ngày nghe nói hai đại quân khác đã tiến thẳng tới bờ biển. Tưởng Châu bối rối, nếu bị lỗ quân đoạt công đầu, đây chẳng phải là mất hết mặt mũi Xuyên quân?
Y vội vàng lưu lại một trăm quan binh sinh bệnh lại ở trong trấn, tự mình suất lĩnh những quan binh khác đi tới, lúc Tưởng Châu đến đại doanh thì gặp được một nhánh Oa binh khác của Đông Hoa Lộc đang chạy trốn. Tưởng Châu mừng rỡ, lập tức chỉ huy xung phong, giặc Oa còn chưa hết khiếp sợ thì gặp phải quân Minh, chật vật bỏ chạy ra bờ biển.
Bọn họ vào trong trấn nhỏ, đoạt hai cái thuyền nhỏ, lại dùng ván giường ván cửa lắp thành bè, lao ra hải đảo cách đó một dặm.
Quân Tưởng Châu không tìm được thuyền, thấy giặc Oa ở trên đảo chặt cây như muốn chế tạo bè gỗ. Lợi dụng gần đó nhiều đảo, cách vài dặm lại có đảo nhỏ thì không khỏi lo lắng. Nhưng lính của y căn bản không thạo nước, nếu đám hải tặc làm xong bè gỗ rời đi, chỉ sợ tán Binh còn chưa xông lên đảo thì bị giặc Oa phân ra tiêu diệt, không cướp được công mà còn có thể mạo hiểm, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Tới canh hai, quan binh báo lại, thủy triều lui, giữa lục địa và hải đảo đã lộ ra lục địa, Tưởng Châu nghe vậy mừng rỡ, y kích động đuổi tới bờ biển thì phát hiện tuy thủy triều đã lui, nhưng mặt đất đều là nước bùn, binh lính bôn ba khó khăn, thử phái vài người đi thử thì bùn qua đầu gối là không thể động đậy được nữa, đừng nói công đảo, ra đó chỉ có thể đứng yên mặc người giết hại, Tưởng Châu không khỏi thất vọng.
Đảo đối diện cũng phát hiện ở bờ biển số đuốc tăng nhiều, vội vàng chuẩn bị, thấy quân Minh thủy chung không động tĩnh gì, mới phát hiện la do triều lui để lộ bùn đất, nhưng dựng bè trúc tiến công cũng khó khăn, giặc Oa vui mừng quá đỗi, chỉ để lại vài người canh giữ đảo, những người khác suốt đêm tiến vào trong rừng tiếp tục chặt cây làm bè gỗ lớn.
Xuyên Binh gây sức ép đến canh ba, Tưởng Châu tức giận gắt lên: - Mẹ nó, tiện nghi cho bọn họ, công lao tới tay còn bay! Chúng ta trở về trấn đi, Mạnh tham tướng, Tống tổng Binh đã trở về chưa?
Kiều Tử An nói: - Đại nhân, Thủy sư còn chưa trở lại, cũng chưa thấy người thám thính bên Mạnh tham tướng về, Mạnh tham tướng nói bọn họ vây giặc Oa lên núi, Lang Binh ở phía sau núi trèo lên, đã lặng yên vận binh lên đỉnh núi, tối nay nhất định bắt hết đám giặc Oa!
Tưởng Châu ha hả cười lạnh nói: - Mẹ nó cùng ta giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, họ Mạnh mà nói khách khí như vậy? Sợ là khoe khoang không đủ thôi. Hắc! Hắn vây cướp trên núi, có Lang Binh leo lên vách đá dựng đứng thay hắn lấy công, lão tử trơ mắt nhìn đám con rùa kia làm bè. Ôi, vận khí không bằng người.
Bên cạnh một quan binh do dự nói: - Đại nhân, tiểu nhân có một chủ ý, mới vừa rồi đã muốn nói với đại nhân, nhưng... Tiểu nhân cũng không biết có được không, đại nhân dụng binh, tiểu nhân cũng không dám làm càn.
Tưởng Châu vừa nghe liền chạy tới vỗ vai tiểu binh, mắng: - Đồ con rùa, có chủ ý không nói sớm? Có cách cứ nói, không được không sao, nếu được lập tức thăng ngươi làm bách hộ!
Tiểu binh không nói nên lời, vừa nghe sẽ thăng hắn làm bách hộ, lúc này mới cố lấy dũng khí, ngập ngừng nói: - Đại... Đại nhân, quê tiểu nhân cũng thường có đầm lầy, tiểu nhân có cách, chỉ không biết đánh giặc có dùng được không.
Ngài xem... Vừa rồi trong trấn có rất nhiều bó củi đống, chúng ta sáu bảy ngàn người đâu, mỗi người ôm một bó, ôm cả cây cỏ tới, rải xuống là đi được.
Tưởng Châu vừa nghe thất vọng, mắng: - Khốn khiếp! Để cây cỏ trên bùn là có thể gánh được tới trăm cân mười cân sao? Không đánh được đám giặc Oa này thì tìm đám khác xả giận, nếu đánh mà bại chẳng phải sẽ làm Sơn Đông Binh chê cười?
Tiểu binh khiếp đảm rụt cổ: - Đại nhân, ngài chớ xem thường cây cỏ, bó thành bó, ném lên đất bùn, người dẫm lên không chìm, tiểu nhân nào dám lừa ngài?
Tưởng Châu hồ nghi nói: - Đi, tất cả đem củi về, nếu không đủ, gọi thôn dân ra giúp, gọi địa chính, bảo họ tìm dân cường tráng đến hỗ trợ.
Mấy ngàn đại quân như con kiến chuyển nhà, bó củi thành đống đem đến bờ biển, Tưởng Châu cho quan binh đi lên thử một lần, quả nhiên có thể gánh được, chỉ có điều tốc độ chịu chút ảnh hưởng.
Tưởng Châu mừng rỡ lệnh quan binh giơ cây đuốc ở bờ biển đi tới đi lui mê hoặc giặc Oa, đại đội quan binh, cung tiễn thủ mang thuẫn bài thủ phía trước, Thương binh sĩ binh đao so le vừa trải bụi rậm, vừa lặng lẽ tới đảo...
Minh triều Hồng Vũ năm 19, Trấn quốc công vì rửa sạch hải tặc, vườn không nhà trống, hướng triều đình xin chỉ, Chu Nguyên Chương hạ lệnh, chuẩn cho 547 hộ, 8085 người ở đảo, toàn bộ di dời về đất liền. Các đảo từ đó về sau hoang phế, biến thành căn cứ của hải tặc và giặc Oa.
Những đảo đó xung quanh đá ngầm dầy đặc, thuyền lớn khó đi, hơn trăm dặm chỉ vẹn vẹn có mấy cái thuyền cung cấp có thể thông hành, những nơi như vậy đúng là Thiên đường của hải tặc.
Song Tự Đảo chính là bản doanh của Hải Cẩu Tử, đảo địa hình hiểm trở, giữa hai núi giằng co, nam bắc đều có cửa nước thông nhau, cũng có núi nhỏ che chắn, lợi cho chiến thủ.
Ở trong động, Hải Cẩu Tử cau mày, xoa cái đầu trọc đầy tâm sự, một thiếu nữ dân tộc Triều Tiên thanh tú đang đấm đùi, hai thiếu nữ Đông Doanh phía sau chia ra xoa bóp bả vai của hắn.
- Lão Nhị, chúng ta ở chỗ này là Vương. nếu đầu phục triều đình, bị người quản chế, con mẹ nó còn có thể sống khá giả sao? Không nên đáp ứng. Hiện giờ mỗi ngày thương thuyền đi qua chẳng được nổi trăm cái. Thứ có thể cướp cũng không còn nhiều. Vạn người đúng là miệng ăn núi lở.
Lão Tinh Thu Trứ vuốt râu trầm ngâm nói: - Cẩu gia, tuy nói triều đình đang gây dựng Thủy sư, người Oa bọn họ bình được hay không còn chưa biết, hơn nữa, không tới mười năm tám năm thì họ cũng không đủ lực lượng phong tỏa toàn bộ bờ biển, bình định hải cương, mở hải thông thương. Có chúng ta ở đây họ nghĩ cũng không thể nghĩ. Song thật sự tốt như vậy sao? Huống chi còn có Miêu gia chiếu cố chúng ta.
Tuy nhiên... Nếu triều đình đồng ý phong cẩu gia làm Tĩnh Hải Đại đô đốc, trú đóng ở đây, trời cao Hoàng đế ở xa, bọn họ không làm gì được chúng ta. Binh mã là tư binh của chúng ta, đến lúc đó chúng ta chỉ cần lén trấn thuế nộp lại cho triều đình, mà số tàu thông thương khi đó một ngày cũng phải ngàn chiếc. Tính ra lợi nhuận sẽ lớn hơn bây giờ.
- Ha ha ha ha.... Hải Cẩu Tử cười to, tiếng cười vang vọng trong sơn động, hắn vung chân tới trước ngực tiểu cô nương, tiểu cô nương lập tức ngoan hiền xoa đầu ngón chân hắn.
Hải Cẩu Tử cười vươn tay ra. Một thiếu nữ vội đưa một chén rượu đến, hắn cười nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, Vương mỹ nhân và Bạch Tiểu Thảo gần đây lui tới thường xuyên. Nói không chừng cũng muốn liên thủ, gia tăng mua bán, đàm phán với triều đình.
Địa bàn của Vương mỹ quá gần lục địa, Bạch Tiểu Thảo thì sao, chỉ cần triều đình Thủy sư đổ bộ Bành Hồ, Di Châu, hắn phải luống cuống, hắn không có tiền vốn, đến lúc đó bọn họ chịu triều đình quản thúc. Còn địa bàn của bọn họ chúng ta cũng từng bước nuốt vào, đến lúc đó, Tĩnh Hải Đại đô đốc chính là Tĩnh Hải vương, triều đình muốn trở mặt cũng phải suy nghĩ một chút, ha ha ha ha....
- Cẩu gia, vậy... Hôm nay chúng ta hội kiến triều đình đặc sứ có cần nói cho Miêu gia một tiếng?
Hải Cẩu Tử lắc đầu nói: - Còn chưa ra đâu vào đâu. Đừng nói trước. Đợi có tin chính xác hãy thương lượng với hắn.
"Dạ dạ dạ", lão tinh đáp ứng nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Đợi có tin chính xác, như vậy đi đầu quy thuận chính là Cẩu gia, cái con mèo mù kia từ nay về sau phải biến thành cấp dưới của cẩu gia, cẩu gia cả địa bàn huynh đệ cũng muốn nuốt, thật là."
Hải Cẩu Tử cười ha hả nói: - Nghĩ cái gì thế? Có phải lại thèm hàng mới mẻ không? Hắn thuận tay xé áo thiếu nữ Đông Doanh, lộ ra thân thể trần trụi xinh đẹp.