Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái mấy ngày nay luận bàn trận pháp, hành quân, cảm thấy tiểu cô nương tuy rằng tính tình có chút nuông chiều, nhưng cũng sáng sủa hào phóng khác với cô nương ở Trung Nguyên, cũng có sức hấp dẫn, trong lòng cũng có hảo cảm.
Hiện giờ nghe vị nữ tổng binh lo lắng cho an nguy của mình, Ngũ Hán Siêu không khỏi hào khí cười vang nói: - Tống đại nhân không cần lo lắng, ngũ mỗ không dám nói có thể leo trèo vách đá dựng đứng như đi trên đất bằng, tuy nhiên có móc câu tương trợ, lên núi cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Dũng sĩ gia tộc mặc dù dũng mãnh, nhưng ai có thể có khí khái ngất trời như Ngũ Hán Siêu?
Nhìn gương mặt oai hùng tuấn lãng của hắn. Trong lòng Tống Tiểu Ái vừa vui vừa yêu, nàng bỗng nhiên sẵng giọng: - Tống đại nhân, Tống đại nhân, ngươi định tống ta đi đâu chứ? Nghe không được tự nhiên chút nào, ta là thủ lĩnh Nam Đan Châu, là tổng binh quan lâm thời, ngài mới là quan quân ăn bổng lộc triều đình, không cần khách khí như vậy. Ngài... Ngài gọi ta tiểu Ái được rồi.
Ngũ Hán Siêu lập tức cứng đờ, hắn có chút chột dạ nhìn năm trăm tráng sĩ kia.
Tống Tiểu Ái lúc này mới phát giác mình chật vật, không ngờ ở ngay trước mặt đám thuộc hạ bảo Ngũ Hán Siêu gọi mình bằng khuê danh, nàng kiêu ngạo quát: - Nhìn cái gì? Đều cút hết cho ta! Ai cũng không được lại đây!
Địa vị của người Tráng thấp bé hơn quan viên người Hán nhiều, bọn họ gần như bị coi như nô lệ, thủ lĩnh bất cứ lúc nào cũng có thể quyết định sinh tử của bọn họ, lúc này thấy thủ lĩnh thẹn quá hóa giận. Đám Lang Binh sợ tới mức trốn còn nhanh hơn thỏ.
Ngũ Hán Siêu không biết nên khóc hay cười mà nói: - Tiểu... Tiểu Ái cô nương....
Tống Tiểu Ái ngọt ngào "Ừ" một tiếng nói: - Ngũ tướng quân, có chuyện gì sao?
Ngũ Hán Siêu chỉ tay vào vách núi. - Ta phải leo núi rồi, ngài không cho bọn họ chạy tới, ta làm sao dẫn bọn họ lên?
- Ờ... Ha ha, ha ha....
Tống Tiểu Ái cười gượng hai tiếng, xoay người như hung thần ác sát trách mắng đám lang binh: - Đều cút về cho ta, lập tức leo lên!
Ngũ Hán Siêu dùng Bách Bảo câu trợ giúp, tay bám chân đạp, mỗi lần gặp thân cây nhô ra từ đá liền cầm dây trói nâng lên, thắt thành nút. Thứ nhất có thể cố định dây thừng, dễ dàng leo trèo, thứ hai có thể bảo đảm thêm cho minh.
Ở phía dưới nhân ngẩng mặt lên thì Ngũ Hán Siêu đang bám vào vách đá xanh rêu, đá vụn đá sỏi không ngừng chảy xuống, trong lòng toát mồ hôi. Mặt trời đã hoàn toàn biến mất, vách núi lập tức ảm đạm, rất nhanh không còn thấy rõ hình bóng Ngũ Hán Siêu. Tống Tiểu Ái chỉ biết chắp tay lặng yên cầu nguyện.
Qua hồi lâu, trên núi bỗng có tinh quang rơi xuống, có người vội vàng chạy tới bên Tống Tiểu Ái nói: - Thủ lĩnh, ngũ tướng quân truyền tin xuống, có thể lên rồi.
Tống Tiểu Ái nhìn thấy là một hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ), rơi từ trên cao xuống lửa đã tắt nhưng trên thân vẫn còn ký hiệu của Ngũ Hán Siêu, liền kích động khua tay nói: - Lập tức lên núi.
Lang Binh lưng đeo trường đao, bắt đầu trèo dọc theo vách núi, dây thừng cực kỳ rắn chắc, nhưng để an toàn, Tống Tiểu Ái vẫn lấy bảy người làm một tổ cùng lên.
Bóng đêm như mực, bên tai chỉ nghe tiếng gió lạnh lẽo.
Người dưới vách núi không dám châm đuốc, nhiều đội Lang Binh im ắng trèo lên, Tống Tiểu Ái đứng trong đêm nhìn, nàng giật giật cánh tay, cầm trong tay vật của Ngũ Hán Siêu, trong lòng bỗng có cảm giác khác thường.
Người Tráng tộc tặng tín vật tình yêu phần lớn đều là phục sức quần áo, đặc biệt quần áo là có thành ý nhất, nàng dù biết Ngũ Hán Siêu không có gì ám chỉ, nhưng nhớ tới quy củ trong tộc, vẫn không khỏi có chút ý nghĩ kỳ quái.
Thấy không ai chú ý, nàng vội vàng lấy khăn bọc lại cho vào lòng, làm xong mới phát hiện tim đang đập "Thình thịch" như trống trận.
- Nhanh lên nhanh lên, vung tay, đẩy lên trên!
- Đại nhân, Mạnh đại nhân, pháo vận đến rồi!
Một đám người áp theo hai ổ đại pháo lấy ở thị trấn tới dưới chân núi.
Mạnh Tứ Hải nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đuổi qua nói: - Nhanh lên, đem giá pháo lên. Chuẩn bị xong, trên núi vừa có động tĩnh liền bắn! Đừng châm lửa, con mẹ nó định báo cho giặc Oa sao? Người Oa nấp ở tường đá, đẩy đá xuống cũng khó ứng phó, trước cứ cho hắn san bằng.
Trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền đến tiếng hò hét, ở dưới chân núi cũng ẩn ẩn nghe thấy. Đồng thời nhìn thấy đuốc của giặc Oa bắt đầu di động, Mạnh Tứ Hải kêu lên: - Tiểu Ngũ thành công, nã pháo!
- Oanh! Oanh! Hai tiếng pháo vang, đá vụn bùng nổ khắp nơi, lập tức truyền ra những tiếng kêu thảm thiết. Tiếng pháo vừa vang lên, quân Minh liền bí mật núp vào. Đá lớn ầm ầm lăn qua, đại đội quân Minh và Lang Binh hô hào xông lên núi.
Hỗn chiến bắt đầu, giặc Oa không biết có bao nhiêu quân Minh, thất kinh khó có thể lợi dụng ưu thế địa hình tổ chức phản kích, để mực quân Minh đánh tới triển khai giáp lá cà. Lang Binh có thiên phú đánh trong đêm ở vùng núi. Hơn nữa giặc Oa quân tâm phân tán, tùy ý cho bọn họ giết hại.
Sơn Đông Binh lần đầu đại chiến giặc Oa đã đại thắng, đối với chiến lực giặc Oa trong truyền thuyết cũng không cho là đúng, lần này liều mạng huyết chiến. Hơn nữa có uy hiếp của quân Minh trên đỉnh núi, khiến giặc Oa từng bước lui về phía sau.
Dưới chân núi quân Minh liên tục tiến lên không ngừng, giặc Oa bắt đầu bỏ việc thủ thế dưới chân núi, Đông Hoa Lộc suất lĩnh toàn lực tấn công đoạt đỉnh núi.
Ngũ Hán Siêu thấy giặc Oa và quân Minh giằng co lui lên đỉnh núi thì cũng không ngăn cản Lang Binh mà thả ra một con đường, sau đó theo đại đội nhân mã lên trên núi công.
Toàn bộ sườn núi, huyết nhục văng tung tóe, thi thể ngã khắp nơi, song phương giết đỏ cả mắt, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm thiết. Lang binh cầm trường thương nỏ ngắn luân phiên xung phong liều chết, ở trên sườn núi không ngừng bay nhảy như như vượn như khỉ.
Giặc Oa hoàn toàn suy sụp rồi. Từ thể chất đến ý chí đã không thể phản kháng. Mà trong tình thế này, đội ngũ bảy người, mười người, dù ở trong bóng đêm, dù ở trên sườn núi thì vẫn có thể phát huy phối hợp tác chiến. Giặc Oa đã không còn kết cấu, chỉ biết mù quáng vung đao, đối với công kích ở cánh và phía sau không còn quan tâm, một đám giặc Oa điên cuồng dễ dàng bị chọc thủng, chém đứt, đập nát...
Đông Hoa Lộc mang theo ba trăm giặc Oa hồn bay phách lạc lui về đỉnh núi, đám người Ngũ Hán Siêu bám leo lên chỗ cao nhất, hẹp nhất và dốc đứng, không thể đứng thẳng quá nhiều người, bọn họ lui sang trái, dùng vách đá che chắn, bên bờ vực là cỏ dại, phía dưới vách núi là rặng đá ngầm.
Dưới ánh trăng nặng nề, người Oa bị quân Minh bao vây.
Đông Hoa Lộc biết bọn họ đã không còn đường để trốn, hai tay của bọn họ đã dính quá nhiều máu tươi, giết hại quá nhiều phụ nữ và trẻ em, quân Minh làm sao có thể buông tha bọn họ?
Đông Hoa Lộc tham luyến nhìn lại vùng biển rộng, trên hải đảo y còn có lão phụ, ái thê, còn có hai tiểu nhi tử đáng yêu, bọn họ sẽ như thế nào? Chết đói trên hải đảo, hay biến thành nô lệ, mặc người sử dụng, nô dịch, lăng nhục.
Thê tử, nữ nhân, con cái sẽ bị đám dã thú hải tặc xâm phạm, giống như trước đây mình đã làm với người khác?
Đông Hoa Lộc quơ song đao thê lương gào lên, dùng tiếng Oa đứt quãng nói với bộ hạ: - Quân Minh quyết sẽ không bỏ qua bọn họ, phải toàn quân quyết tử một trận, còn chưa dứt lời, một thanh trường thương đã bay tới, đâm xuyên qua ngực y, xuyên y và hai gã giặc Oa khác lại với nhau.
Một phát này do Ngũ Hán Siêu ném ra, theo sau còn có tiếng Mạnh Tứ Hải gào thét trong bóng đêm: - Cung tiễn, trường thương, đem đám người kia đi bón đất.
Cung tiễn mang theo mưa tên trút vào họ, chỉ có thể hy vọng xa vời có người khác có thể xông lên, có thể thay họ ngăn cản mưa tên, không ngờ không có một ai dám xông lên cùng quân Minh đánh cược một lần cuối cùng.
Bọn họ chật vật lui về phía sau, không ngừng có người giẫm vào khoảng không ngã xuống. Mấy tiểu đầu mục bi ai phát hiện, những người lấy việc giết người và cướp bóc ngưng tụ lại một chỗ, từng đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi khi sắp đối diện với tử vong thì đều yếu đuối như nhau.
Quân Minh không có một ai xông tới, chỉ không ngừng phóng tên, giặc Oa vẫn duy trì tỉnh táo không chịu lui nữa, cùng đồng bọn chen chúc ở vách núi, hơn ba trăm giặc Oa bị bắn chết chỉ còn một phần ba, còn có hơn hai trăm giặc Oa là bị đồng bọn chen chúc rơi xuống vách núi ngã chết.