Nghe nói bức họa mỹ nhân đó ngay cả hoàng đế của Thánh Viêm Hướng cũng muốn có được, ông đã phái người đi tìm kiếm khắp nơi mỹ nhân trong tranh kia, gần như đem cả thiên hạ lật tung lên, nhưng vẫn không hề có manh mối như trước.

Ta ở lại Mộc Dương Vương Phủ của Thiên Thục Quốc, trở thành nghĩa nữ của Vương gia và Vương phi, nghe hạ nhân nói, vương phủ vốn có một vị tiểu quận chúa thật sự, nhưng một năm trước đã bị nhiễm bệnh mà qua đời.

Vương phi đau buồn không vui, cho nên mới đem ta về đây, bởi vì, tuổi của ta cũng tương đương với tuổi của vị tiểu quận chúa đã qua đời kia.

Bởi vì có Lăng ca ca phân phó, bọn hạ nhân mặc dù thấy bất mãn trước thân phận của ta, nhưng cũng không có ai dám làm càn trước mặt ta.

Lại một năm nữa, trong phủ có thêm ba cô gái lớn hơn ta hai tuổi, thân phận của các nàng thực khiến người ta khó hiểu, không phải là chủ nhân, cũng không phải là hạ nhân. Ở vương phủ, các nàng không có thân phận gì, nhưng cũng không ai dám làm càn với các nàng, mọi người đều gọi các nàng là "cô nương".

Phỉ Cách tỷ tỷ chính là một trong ba cô gái đó, hai người còn lại tên là Thủy Trúc tỷ tỷ và Cát Cánh tỷ tỷ, ta cùng với các nàng tập múa luyện đàn, học văn, hội họa, quan hệ dần dần trở nên thân thiết.

Vương gia Vương phi yêu thương ta giống như nữ nhi ruột thịt của mình, ta cảm thấy bản thân mình lại được làm một tiểu cô nương được cha mẹ yêu thương như trước. Trận hỏa hoạn kinh hoàng trong kí ức cũng dần phai nhòa, nhưng ta không hề quên đi việc phải báo thù cho những người thân đã chết. Chỉ có điều, ta vẫn còn nhỏ, có rất nhiều việc lực bất tòng tâm, ta sẽ chậm rãi chờ tới khi mình lớn lên.

Lăng ca ca luôn bận bộn với nhiều việc, có khi rất lâu mới nhìn thấy mặt hắn. Nhìn thấy nụ cười ấm áp của hắn, ta liền cảm thấy sinh mạng mình trở nên trân quý.

Hắn luôn nuông chiều ta, chỉ cần ta muốn cái gì, hắn rất nhanh sẽ tìm đến cho ta. Ta vẫn không rõ, vì sao hắn lại đối tốt với mình như vậy.

Ta từ từ trưởng thành, nhiều người đã nhìn ta với ánh mắt khác, có những người kinh ngạc, có những người luôn ngắm nhìn ta đến ngây ngốc.

Ta không thích cảm giác này! Ánh mắt của Lăng ca ca cũng dần thay đổi, vì mỗi lần ta gặp hắn, hắn đều bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh*.

*vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

Năm mười tuổi, Lăng ca ca tự tay làm một chiếc khăn che mặt màu thủy lam, đưa cho ta đeo.

Hắn nói với ta, trừ lúc ăn cơm và tắm rửa, tuyệt đối không thể tùy tiện tháo xuống, như vậy những người đó sẽ không nhìn ta đến ngây người nữa.

Ta vui vẻ đáp ứng, bởi vì có vẻ Lăng ca ca không thích người khác nhìn khuôn mặt ta, đồng thời cũng bởi vì chiếc khăn che mặt kia do tự tay Lăng ca ca làm. Hơn nữa, ta chợt nghĩ lại, Lâm thúc thúc đã từng có lần mơ hồ nói, trăm ngàn lần không thể để người khác nhìn thấy bộ dáng của ta.

Cuộc sống thực bình thản, mỗi ngày ngoài việc tập múa luyện đàn, đương nhiên ta sẽ cùng với các vị tỷ tỷ vui đùa, nhưng các nàng bận rộn hơn ta, bởi vì các nàng còn phải luyện võ, còn ta thì lại không muốn.

Cứ như vậy, tám năm trôi qua, ta đã đến tuổi cập kê.

..........................................................................................................

"Quận chúa?! Quận chúa người mau ra ngoài đi, lễ cập kê sắp bắt đầu rồi, Vương gia và Vương phi ra lệnh cho Đông Nhi đưa người tới, nếu người không đi, Đông Nhi sẽ bị phạt."

Ta trốn ở trong huyệt động sau hòn núi giả, vờ như không nghe thấy nha hoàn Đông Nhi đáng thương của ta đang gào to bên ngoài.

Huyệt động này làm ta nhớ tới một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra từ rất lâu trước kia, lần đó vì ta không cẩn thận làm rơi khăn che mặt trước mặt người ngoài, Lăng ca ca sau khi biết được đã vô cùng tức giận.

Đó là lần đầu tiên Lăng ca ca tức giận với ta, ta cảm thấy ấm ức nên đã bỏ chạy đến sau hòn núi giả rồi núp vào, chính là huyệt động này.

Sau đó, toàn bộ người trong vương phủ chạy đi tìm kiếm khắp nơi, đến tận đêm khuya, mọi người mới tìm thấy ta đang ngủ trong huyệt động.

Ta rất sợ hãi, cứ tưởng với tính tình của Lăng ca ca, hắn sẽ trừng phạt ta. Nhưng thật ngoài dự kiến, hắn chỉ dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn ta, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.

Thấy Đông Nhi sắp khóc đến nơi, lương tâm của ta lại trỗi dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Đưa lưng về phía gương đồng, để mặc cho Đông Nhi giúp ta rửa mặt chải đầu, ta không hề soi gương, bởi vì mỗi ngày ta đều mang khăn che mặt, cho nên nhìn thấy mặt mình hay không căn bản không có gì khác nhau.

Thật ra trong lòng ta vẫn luôn để ý đến khuôn mặt này, nếu không phải do khuôn mặt này, nếu không có bức họa kia, người thân của ta sẽ không phải chết.

Rửa mặt chải đầu xong, Đông Nhi theo thói quen nhìn ta đến ngây ngốc, rồi ngây ngô cười, sau đó thở dài, giúp ta đeo khăn che mặt lại.

Trước mắt, ngoại trừ nha hoàn bên người, không hề có ai biết bộ dáng của ta sau khi lớn lên.

Vương gia và Vương phi không biết, Lăng ca ca cũng không biết, thậm chí, ngay cả ta cũng không biết.

Đợi Đông Nhi đeo khăn xong, ta đi đến phòng khách của vương phủ, nơi đó đang tổ chức yến tiệc cập kê cho ta.

Hôm nay có rất nhiều khách lạ đến đây, ngay cả hoàng cung cũng phái người đưa hạ lễ tới, ở thiên Thục Quốc, ba chữ "Mộc Thanh Thương" này, có ý nghĩa không bình thường chút nào.

Như đã tập theo lễ nghi truyền thống ta thong thả đi vào đại sảnh, mắt đẹp buông xuống, tóc đen bồng bềnh, khăn lụa buông hờ hững, lộ vẻ ngượng ngùng thiếu nữ, dáng người uyển chuyển, thân thể hoàn mỹ, khí chất cao nhã, làm cho đại sảnh đang ồn ào chợt trở nên an tĩnh.

Đối mặt với đại sảnh yên tĩnh, trong lòng ta như bị kiềm hãm, có chút khẩn trương. Ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy Lăng ca ca cười khích lệ, mọi sợ hãi đều tan biến. Dưới chiếc khăn che mặt là má lúm đồng tiền tươi tắn, đôi mắt trong như thủy tinh hơi nheo nheo lại, cong thành hình bán nguyệt.

Trong mắt người nào cũng hiện lên vẻ hiếu kì tìm kiếm, đều muốn tháo bỏ chiếc khăn che mặt kia ra, muốn nhìn xem, cô gái khí chất như tiên tử này rốt cục xinh đẹp đến mức nào.

Đi đến cạnh Lăng ca ca, cúi người hành lễ với Vương gia Vương phi, thi lễ với các tân khách. Ngẩng đầu nhìn Lăng ca ca, trong mắt hắn đang mỉm cười, dường như rất vừa lòng, ta biết, mình đã xứng với kì vọng của hắn.

Tối hôm qua, hắn nói, muốn nhìn thấy Mộc Thanh Thương đẹp nhất!

Ta không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, đẹp nhất, không có nghĩa là chân thật nhất .

Bản thân như bây giờ, khiến ta thấy vô cùng áp lực. Nhưng, Lăng ca ca đã kì vọng, thì ta sẽ cố hết sức để làm, vì ta muốn thấy hắn nở nụ cười ấm áp với ta.

"Thương Nhi thật ngoan!"

Hắn không có nói ra tiếng, chính là dùng cử chỉ diễn tả cho ta biết, vỗ nhẹ đầu của ta. Ta thích loại cảm giác này, được hắn nuông chiều.

Hương án bày đồ cúng là một bức họa Hiên Viên hoàng đế, từ lư hương tỏa ra một mùi hương làm cho hội trường tràn ngập không khí vừa thần bí, vừa trang trọng.

Khi xướng lễ quan hô một tiếng "Bắt đầu", trong tiếng đàn cổ du dương, ta chậm rãi quỳ gối lên đệm để hành lễ, những người khác đứng ở phía sau

Trước tiên phải rửa tay trong thau đồng, cài trâm lên tóc, tiếp đến, thay một bộ y phục khác, sau khi qua hành đại lễ với Vương gia và Vương phi, uống hết rượu lễ, phục sức thay đổi liên tục, mỗi lần thay trâm và y phục lại càng tinh xảo cao quý hơn, đây là một sự khẳng định thân phận quận chúa của ta.

Tuy rằng, ta không phải quận chúa thật, nhưng lễ cập kê này, đã tuyên bố cho tất cả mọi người, thân phận của ta không thể dao động!

Trong lòng ta có chút chua xót, không biết cha mẹ thân sinh của ta, có phải đang ở trên trời nhìn ta hay không?

Ta, đã trưởng thành rồi! Một ngày nào đó, ta sẽ tìm ra hung thủ giết hại gia đình, giết hại thân nhân của ta!

Nhẹ nhàng xoa mặt mình, không biết khuôn mặt này có phải giống hệt mỹ nhân trong bức họa đang mất tích kia không ?

Sau lễ cập kê, rất nhiều quan viên đều tiến đến cùng Vương gia bắt chuyện, lời nói đơn giản là tán thưởng ta, nhưng cũng có ẩn ý, ám chỉ bàn việc đám hỏi cùng Vương gia.

Ta biết sau khi cập kê, hôn nhân đại sự của ta sẽ trở thành đề tài nghị luận chủ yếu, thở sâu, miễn cưỡng đè nén ý nghĩ muốn xúc động hô to.

Ta không thích như vậy! Ta cảm thấy chính mình như là một con rối không có tự do!

Nếu không phải vì Lăng ca ca, ta sẽ không nhẫn nại!

Tể tướng của Thiên Thục quốc - Yến đại nhân mới trở về là người gây chú ý nhất, vì con của ông ta chính là người được xưng danh "Công tử tơ lụa" của Thiên Thục quốc - Yến Tây Ca

Ta chưa bao giờ gặp Yến Tây Ca , nhưng nghe nói đó là một nam tử rất được, theo lý thuyết, Vương gia hẳn là sẽ đáp ứng, nhưng ông ta lại khéo léo từ chối.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả ta!

Ta thích Lăng ca ca, nhưng ta biết mình và hắn đã là huynh muội trên danh nghĩa nên ta chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ được gả cho hắn.

Ta nghĩ, Vương gia sẽ đáp ứng hôn sự này, vì tìm khắp toàn bộ Thiên Thục Quốc, chỉ có Tể tướng phủ có thể tương xứng với Mộc Dương vương phủ , nhưng ông ta lại từ chối. Làm ta không khỏi suy nghĩ, Vương gia rốt cục định đem ta bán cho người nào?

Mặc dù bây giờ họ đang yêu thương ta, nhưng bản thân ta biết rõ, có một ngày ta sẽ trở thành quân cờ chính trị của họ, lấy hôn nhân đại sự để mở đường.

Chưa bao giờ ta dám cầu mong một tình cảm quá thân thiết từ họ, thậm chí, ta còn không biết, liệu có phải Lăng ca ca cũng muốn làm như thế hay không?...

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!