Hai tay ta dùng sức nâng cái đầu đang chôn ở bả vai, hắn có chút chật vật nghiêng mặt đi, sau đó kéo lấy tay ta, rồi che mắt ta lại, giận dữ nói:

"Nữ nhân chết tiệt! Không được phép nhìn bổn vương! Hiện tại nàng đã không còn là Vương phi của bổn vương, mà là một tiện thiếp, không có tư cách nhìn bổn vương như thế!"

Ta không thèm để ý tới hắn, lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, thì xin Vương gia đứng dậy, ta ti tiện như thế, chạm vào ta, sợ làm ô uế thân thể Vương gia."

Hắn lạnh lùng nhìn ta, trên môi nở một nụ cười chế giễu.

"Mộc Thanh Thương, bất luận như thế nào, đêm nay nàng trốn không thoát đâu! Bổn vương đã nói, nàng phải hận!"

Hắn xé rách y phục mỏng manh của ta ra, rồi bắt lấy cánh tay đang phản kháng của ta lại, ánh mắt cực kỳ kiên quyết.

"Bổn vương đã nói, đời này ta sẽ không thả nàng ra, cho nên, đừng vọng tưởng sẽ đào tẩu được, nàng trốn không thoát đâu. Cho dù có được thiên quân vạn mã, cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi Duệ Khâm vương phủ này! Cho nên, tỉnh táo lại đi!"

Ta nhất thời giật mình, quên cả phản kháng, trái tim bỗng đập loạn xạ.

Hắn biết rồi sao? Biết kế hoạch của ta cùng với Phỉ Cách tỷ tỷ?! Bằng không, vì sao hắn lại nói như thế?

Trong lòng ta hoảng loạn, cầm lấy bàn tay to đang sờ soạng người mình, ánh mắt như rực lửa hỏi, giọng nói có chút run run:"Ngươi, lời này của ngươi là có ý gì?!"

Hắn cười nhạo, bỏ tay của ta ra, ánh mắt hung ác nham hiểm lóe lên như một con dã thú.

"Nàng thật sự muốn thiên y vô phùng* sao? Nàng quá coi thường bổn vương rồi, cũng quá xem thường sự căm hận của bổn vương đối với nàng. Ta sao có thể để nàng có cơ hội trốn thoát? Thương Nhi...... Đừng có ngây thơ như vậy! Lăng ca ca của nàng cũng không cứu được nàng đâu, khi hắn hai tay dâng nàng cho ta, coi nàng như một quân cờ mà đem tặng cho ta, cũng có nghĩa là hắn đã bỏ rơi nàng. Chỉ có mình nàng vẫn ngu ngốc như vậy, vì hắn mà hết lần này đến lần khác chống đối ta, phản bội ta!"

*thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào

Ta lắc đầu, không tin những lời này, Lăng ca ca sẽ không đối xử với ta như vậy! Khi ta bị coi như quân cờ đưa cho hắn, Lăng ca ca căn bản là không có ở đấy, nếu Lăng ca ca ở đấy, tuyệt đối sẽ không cho phép!

Ba năm trước, Lăng ca ca chưa từng từ bỏ ý định cứu ta, ta tin tưởng huynh ấy!

Thấy sự tin tưởng vững chắc trong đáy mắt ta, không hề có sự nghi ngờ hoang mang, hắn có chút thê lương nở nụ cười, đôi môi lạnh lẽo không chút lưu tình áp chế.

Ta muốn trốn, nhưng cũng không có chỗ để trốn, chỉ có thể để mặc cho hắn chiếm đoạt, trong đầu xẹt qua hình ảnh hắn cùng với thị thiếp dâm loạn, một trận buồn nôn ập đến, ta dùng sức đẩy hắn ra, không ngừng nôn mửa.

"Ha ha...... Ghê tởm sao?"

Lòng bàn tay lạnh như băng của hắn chậm rãi mơn trớn khuôn mặt trắng bệch của ta, ánh mắt thâm trầm, ẩn chứa phong ba bão táp.

"Tối nay, nàng phải uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam nhân khiến nàng cảm thấy ghê tởm, nhớ kĩ, đây là sự tra tấn của bổn vương đối với nàng, là để trả thù cho sự phản bội của nàng!"

Ngón tay hắn lướt qua xương quai xanh của ta, ta chỉ cảm thấy như ma quỷ, nhưng lại bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.

"Liên Thành Chích!"

Ta phẫn nộ hô to, nước mắt tuôn rơi.

Hắn cười đến vô hại, cúi đầu, liếm đi nước mắt của ta, cười nói: "Có phải rất châm chọc hay không? Bổn vương chạm vào nàng, lại đều là bắt buộc ......"

Hạ thể đau đớn, hắn không chút lưu tình động thân tiến vào, ghé sát bên tai ta, nhẹ giọng nói: "Thương Nhi của ta......"

Lời còn chưa nói hết, lại hóa thành một tiếng thở dài.

Hắn phát tiết trên người ta, còn ta chỉ thấy bất mãn và đau đớn.

Nước mắt của ta giống như sợi dây trân châu bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống. Ta và hắn, ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên, còn lại tất cả đều là những kí ức xấu xí.

Không thể cử động thân thể, ta cứng ngắc thừa nhận, cắn chặt răng, cố nén không thốt ra những tiếng rên rỉ.

Ta thật sự hận hắn sao? Ta không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy thực vô lực, mệt chết đi......

Ý thức dần dần bay khỏi, trong mơ hồ chỉ nhớ rõ đầu mình đau dữ dội, cả người đau nhức không thôi, hồi tưởng lại cuộc đời mình, trí nhớ như từng giọt rơi xuống, kí ức hắn gây ra cho ta, tuy mơ hồ nhưng lại khắc sâu nhất, đau thấu xương.

"Liên Thành Chích...... Nếu có thể lựa chọn, ta tuyệt đối không muốn gặp ngươi!"

Cuối cùng, hắn run run khàn khàn gầm lên, còn ta lại lớn tiếng khóc.

Ta giống như một tiện thiếp, bị hắn chà đạp, không có tôn nghiêm.

Gặp hắn, là một sai lầm, có lẽ, ngay từ khi ta được sinh ra đó đã là một sai lầm.

Cả đời này, bởi vì ta mà có nhiều người phải chết, ta sinh ra mang theo tội nghiệt, nhất định phải sống trong thống khổ. Từng nghĩ, gặp được Lăng ca ca là có thể hạnh phúc thực sự, nhưng bỏ lỡ vẫn chính là bỏ lỡ.

Ta từng nghĩ, gặp được Liên Thành Chích thì có thể trở thành Vương phi mà hắn sủng ái. Nhưng trái tim ta đã bị bóp nát từng chút một, không nhận được sự tín nhiệm của hắn, lại còn bị tình cảm của hắn giày xéo.

Nếu có thể lựa chọn, thì sẽ tốt biết mấy......

..............................................................................................................

Mười ba năm trước

"Nàng chính là đứa bé gái mà ngươi nói?"

Ở một góc hẻo lánh, thiếu niên áo trắng khẽ nhíu mày, nhìn tiểu nữ đang đứng ở góc tường cách đó không xa, đem khuôn mặt nhỏ nhắn và thân hình nhỏ bé ấy khắc thật sâu vào trong tâm trí.

"Thưa tiểu vương gia, chính là nàng!"

Hắc y thị vệ phía sau mặt không chút thay đổi lên tiếng trả lời, lộ ra vẻ kính cẩn.

Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng gật đầu, trên khuôn mặt tuấn mĩ trẻ tuổi nở một nụ cười dịu dàng. Nâng cước bộ, đi về phía góc tường.

"Lãnh Triệu, chính là nàng ."

Lãnh Triệu híp mắt lại, lông mi hơi chớp chớp, rồi lại lập tức biến mất, từ từ đi tới chỗ đó.

Trên đường cái náo nhiệt, người đến người đi, nhưng không ai chú ý tới tiểu cô nương đang đứng bên vách tường rách nát.

Mở to đôi mắt, ta tò mò đánh giá thiếu niên áo trắng ôn nhuận như ngọc, rồi lại có chút khó tin chỉ về tòa kiến trúc hùng vĩ khí thế ở đằng sau, tôn quý hoa mỹ tựa như hoàng cung vậy.

"Ngươi nói, về sau nơi này chính là nhà của ta?"

Ta nghi hoặc hỏi, trong lòng thấy vô cùng khó hiểu, người này đột nhiên đi tới trước mặt ta, rồi còn rủ ta đi cùng hắn.

Năm đó, ta chỉ có sáu tuổi.

"Đúng, về sau nơi này chính là nhà của ngươi! Mà tên của ngươi sẽ là Mộc Thanh Thương!"

Đôi mắt trên khuôn mặt đẹp đẽ của người thiếu niên áo trắng đó lóe lên tia sáng nhu hòa, làm tính đề cao cảnh giác của ta giảm đi không ít. Ta nghĩ bụng, một người dịu dàng như vậy, chắc không phải là người xấu?

Lâm thúc thúc nói, muốn ta đừng tùy tiện tin tưởng bất kì kẻ nào, muốn ta che giấu đi con người thật của mình, không để bất kì kẻ nào phát hiện ra dáng vẻ thật sự của mình, nhưng sau một tháng tự mình đào vong, đối với thiếu niên áo trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt này, đột nhiên ta rất muốn tin tưởng hắn!

Ta nhăn mặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đen vừa bẩn, trong lòng mặc dù có chút thả lỏng, nhưng vẫn hoài nghi hỏi:"Vì sao vậy? Chúng ta chưa từng gặp nhau, vì sao ngươi lại muốn cho ta ở nơi này?"

Khóe môi hắn khẽ cong lên, ý cười tràn ngập ánh mắt, từng chút một gỡ bỏ lớp phòng bị của ta.

"Quả nhiên là tiểu sư tử...... Muốn biết vì sao, vậy thì theo ta vào trong đi!"

Hắn không hề nhìn ta, tao nhã tiêu sái bước vào tòa đại trạch xa hoa kia. Thị vệ đi theo hắn thản nhiên liếc ta một cái, rồi cũng đi theo.

Ta đứng một mình trước cửa, khẽ cắn môi, cũng đi vào. Dù sao, một tiểu nha đầu như ta, cũng không có gì phải sợ.

Đứng ở trong viện, ta giống như đang nằm mơ vậy, sân rất sâu, cổ mộc che trời, các đình đài lầu các cao cao, nóc nhà được trang trí tinh xảo, ngước mắt nhìn không hề thấy ranh giới.

Cái sân rộng lớn này làm ta kinh sợ, có chút khiếp đảm, không biết mình đang đến nơi nào, chỗ này so với nhà của ta còn to hơn, đẹp hơn rất nhiều.

"Thương Nhi......Nếu đã vào trong rồi, thì đi theo ta đến đây đi!"

Nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, thiếu niên áo trắng đứng ở hành lang gấp khúc, ánh mắt nhu hòa, khí chất phiêu lãng như thần tiên.

"Ta không phải Thương Nhi gì đó, ta có tên của chính mình!"

Ta lắc đầu, thấy có hơi bất mãn trước việc hắn tự tiện thay tên của mình, tên của ta là do cha mẹ đã mất của ta đặt cho, ai cũng không được sửa!

Hắn chậm rãi tới gần ta, kéo tay của ta, dẫn ta đi vào hành lang gấp khúc.

"Từ nay về sau, quên đi hết những chuyện đã qua, ngươi chính là Mộc Thanh Thương! Là tiểu quận chúa của Mộc Dương vương phủ!"

Năm đó, ta được Lăng ca ca dẫn đến Mộc Dương Vương phủ, thành tiểu quận chúa tôn quý, một lần nữa có được gia đình.

Trước khi 6 tuổi, trí nhớ của ta đã rất mơ hồ, chỉ nhớ đại khái rằng, cha ta là một thương nhân, lúc ta ba tuổi, mẫu thân tìm đến một vị họa sĩ để vẽ tranh cho ta, tương truyền, vị họa sĩ kia có thể vẽ ra bộ dáng của một người sau khi đã trưởng thành.

Một năm nọ, bức họa mỹ nhân kia xuất hiện đã làm chấn động cả triều đình lẫn giang hồ, một bức họa đưa tới tai ương ngập đầu cho cha mẹ và tất cả những người trong gia đình ta.

Ba năm sau, ta sáu tuổi, một thảm sát đẫm máu đã biến ta từ một cô công chúa nhỏ hạnh phúc thành một đứa trẻ mồ côi, ta không biết kẻ thù là ai, nhìn vô số Hắc y nhân giết sạch người nhà của ta, đầu óc ta trống rỗng.

May mắn là Lâm thúc thúc - thị vệ bên người phụ thân đã cứu ta ra khỏi biển lửa, mang ta thoát khỏi sự truy đuổi của Hắc y nhân.

Chỉ có điều, lúc đó sắc mặt của Lâm thúc thúc tái nhợt, rồi dần dần đen lại, chỉ kịp nói với ta tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ kẻ nào, cũng đừng để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy bộ dáng của ta, sau đó thúc nôn ra một ngụm máu đen, rồi vĩnh viễn ngã xuống.

Thì ra, khi bảo vệ ta chạy trốn, thúc ấy đã trúng độc tiễn.

Ta không rõ, là ai muốn giết ta, cũng không hiểu, là ai muốn có được ta, càng không biết nên tìm ai báo thù.

Ta trở thành cô nhi, giống như một đứa ăn xin, lưu lạc ở đầu đường, ta bôi bẩn mặt mình, bởi vì ta nhớ rõ lời nói của Lâm thúc thúc, tuy ta không biết vì sao phải làm như thế, nhưng có lẽ chính bởi khuôn mặt ta đã hại chết cả gia đình.

.......................................

Phần sau này là quá khứ của Mộc Thanh Thương, Lăng Ca Ca, Liên Thành Chích và tại sao lại có nỗi hận kia.

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!