Cơ Phồn Tinh nghỉ ngơi một lúc mới đứng dậy cầm điện thoại và túi xách đến văn phòng của Hà Như Mộng. Cô xông vào phòng, ngay cả cửa cũng chẳng thèm gõ. Việc này đã trở thành thói quen của Cơ Phồn Tinh, trước đây Cơ Hạo Nguyệt cũng hay đối xử như thế với Hà Giai Kỳ.

"Chưa xong việc à?"

Hà Như Mộng nghe tiếng nói liền ngẩng đầu nhìn gương mặt đang nở nụ cười dịu dàng, ấm áp kia, tâm tình ai oán vào giờ khắc này cũng tan biến. Cô không biết bản thân đã độc nghiện nụ cười sáng rỡ như ánh nắng này từ bao giờ.

Hà Như Mộng thả văn kiện trong tay xuống, tỉ mỉ quan sát Cơ Phồn Tinh như thể người vừa mới nổi nóng lúc chiều không phải cô.

"Muộn lắm rồi, về nhà được chưa?"

Cơ Phồn Tinh luôn giữ vẻ mặt tươi cười hệt như người máy, hoàn toàn không bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng. Thấy Hà Như Mộng không nói lời nào nên nói thêm một câu.

"Ừm."

Có lẽ Hà Như Mộng chỉ ngồi đây đợi một câu nói như vậy mà thôi... Lúc Cơ Phồn Tinh chưa đến, cô chưa từng nghĩ sẽ rời đi, nhưng khi đối phương đã xuất hiện, cô mới tự nhiên trả lời một chữ 'ừm'.

Cơ Phồn Tinh tiến lên giúp Hà Như Mộng sắp xếp tài liệu gọn gàng để qua một bên bàn.

Hà Như Mộng trông thấy người yêu bận việc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác dị thường khó nói. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô ấy lại xem như chẳng có chuyện gì, ngay cả một câu quan tâm cũng không, thật giống như không liên quan gì đến mình. Nếu là bạn bè bình thường thì không nói làm gì, nhưng cả hai đang là người yêu của nhau, ít ra cũng phải quan tâm một tí mới coi được chứ!

"Dọn dẹp xong rồi, đi thôi."

Cơ Phồn Tinh thu xếp tài liệu rồi chỉnh sửa y phục của mình, khẽ gọi Hà Như Mộng.

"Được."

Hà Như Mộng cầm túi xách, tắt đèn, ra khỏi văn phòng cùng Cơ Phồn Tinh. Hai người đến bãi đậu xe, lên xe cũng không nói câu nào, tay cũng chả thèm nắm, không biết là do ai đó cố ý xa lánh hay chỉ vì bực bội trong người.

Xe chạy, Cơ Phồn Tinh quay đầu liếc nhìn Hà Như Mộng, chỉ thấy cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan sát được nét mặt.

"Nghe nói Tổng giám đốc Lâm Trạch rất tuấn tú, là một mỹ nam khó tìm. Hai mươi hai tuổi vào công ty, hai mươi ba tuổi kế thừa gia tộc, ngồi chức Tổng giám đốc, biến một tập đoàn thứ bảy mươi lên đến hạng tám ở thành phố S. đúng là một người rất có năng lực."

Nghe Cơ Phồn Tinh ca ngợi Tổng giám đốc Lâm Trạch đẹp trai khiến tâm tình buồn bực của Hà Như Mộng biến chuyển. Cô nhíu mày vài cái, sau đó nghiêng mặt nhìn người nọ.

Cô hoàn toàn không hiểu tại sao người này lại đi tán thưởng kẻ trộm tác phẩm của công ty mình. Càng khiến người ta tức giận hơn chính là cô ấy chưa từng dùng giọng điệu này để khen ngợi cô.

Hà Như Mộng cũng không biết nói gì. Cơ Phồn Tinh quá bình tĩnh, à phải nói là cô ấy có chút khác lạ. Lúc trước, cho dù cô ấy có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ không đối xử với người yêu như vậy.

Tại sao cô ấy lại cố ý khen đối phương đẹp trai? Nếu cô không phải là phụ nữ, nhất định còn đẹp trai hơn nhiều. Chuyện này đúng là khiến người ta buồn bực quá mà!

"Xem ra cô rất thích anh ta, hay là bữa nào hẹn ra ăn cơm đi."

Hà Như Mộng cất giọng âm trầm nói với Cơ Phồn Tinh, trong ngực tức tối, khó chịu.

"Tôi cũng cảm thấy vậy. Bảy ngày nghỉ sắp tới sẽ dành thời gian gặp anh ta ăn cơm."

Hà Như Mộng nói trúng ý Cơ Phồn Tinh nên cô rất hồn nhiên đáp lại,

Hà Như Mộng nghe Cơ Phồn Tinh trả lời, mặt lập tức đen thui thủi. Nếu bây giờ có một cục gạch, cô nhất định sẽ ném vào trán đứa kia ngay!

Người này chuyên môn làm mình giận. Lẽ nào đầu óc của cô ấy không nghĩ ra được lời mình nói có ý nghĩa thế nào?

Hà Như Mộng tức điên ngoảnh mặt, không thèm nhìn Cơ Phồn Tinh nữa.

"Ngày mai tôi xin nghỉ một bữa, tôi phải ra sân bay đón bạn. Kỳ nghỉ lễ Tháng Mười Một cũng không có bao nhiêu thời gian ở cùng cô, tôi phải dẫn bạn đi chơi rồi."

Cơ Phồn Tinh nói chuyện rất hồn nhiên, giống như mình mới là Tổng giám đốc công ty vậy.

Mặt mũi Hà Như Mộng lạnh lẽo như hầm băng, mặc kệ Cơ Phồn Tinh nói gì, cô đều mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn xem người kia là không khí.

Hôm nay Cơ Phồn Tinh hoàn toàn khiến người ta bất ngờ, chẳng biết đó là bản tính thật sự hay cố ý né tránh mình.

Nghĩ đến quan hệ của hai người, Hà Như Mộng chợt nhớ chuyện lần trước, lúc cả hai chưa có tiến triển gì, tối cũng không phát sinh quan hệ như mong muốn mà chỉ ôm nhau ngủ tựa như giấc mộng mà thôi.

"Khôn sống mống chết, không phát triển thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Như Mộng, cô cảm thấy câu nói này đúng không?"

Cơ Phồn Tinh hời hợt nói một câu, mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Hà Như Mộng không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, cô luôn cảm giác lời này có ẩn ý gì đó.

"Cô thấy đúng thì nó sẽ đúng."

Hà Như Mộng chẳng còn tâm hơi suy đoán biểu tình của Cơ Phồn Tinh nữa, cô rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.

Biểu hiện cả ngày nay của Cơ Phồn Tinh khiến cô rất thất vọng, trong lòng trống rỗng, mất mát.

Mười một giờ đêm, bầu trời trống trải, cô quạnh. Trên lối hè rộng lớn chỉ có ánh đèn đường hiu hắt và vài tia sáng của cửa hàng hai bên.

Hà Như Mộng mở to mắt nhìn ra cửa xe, cũng không biết mình đang nhìn đèn đường hay bầu trời.

Cơ Phồn Tinh có thể cảm nhận được sự cô độc của Hà Như Mộng. Mặc dù không muốn nhưng cô không thể để cô ấy phát hiện ra điều gì được, nên đành phải cố ý che giấu.

"Như Mộng đã xem qua bộ film 'Thợ săn thành phố' chưa?"

"Chưa từng xem."

Hành động cùng lời nói đêm nay của Cơ Phồn Tinh thật khó giải thích, hơn nữa không liên quan đến chuyện của công ty. Hà Như Mộng nhất thời mờ mịt, rốt cuộc tại sao mình lại yêu cô ấy? Nếu tình yêu là như thế thì những năm kiên trì của cô còn có ý nghĩa sao?

Cô vốn tưởng rằng mình hiểu người kia rất rõ, nhưng giờ khắc này cô mới nhận ra mình thật sự biết rất ít.

"Tôi rất thích thợ săn thành phố, cái tên thợ săn rất hay. Thợ săn chính là người tìm kiếm con mồi. Tháng này có rất nhiều con mồi tốt, hương vị tràn ngập thành phố S."

Cơ Phồn Tinh nói càng ngày càng khó hiểu làm Hà Như Mộng rợn cả tóc gáy. Cô ấy xa lạ đến mức có thể khiến người ta cảm nhận được hương vị của sự tà ác, kinh khủng.

"Cô..."

"Tít tít..."

"Thật ngại quá, tôi có điện thoại."

Hà Như Mộng đang định mở miệng thì điện thoại của Cơ Phồn Tinh chợt reo vang. Cô cười nói xin lỗi rồi gắn tai nghe lên tai.

Ánh mắt Hà Như Mộng lại sầm xuống lần nữa, cô không biết nên đối mặt với Cơ Phồn Tinh như thế nào.

"Bốn - sáu? Sao cậu lại thay đổi chủ ý nữa rồi."

Hà Như Mộng yên lặng lắng nghe Cơ Phồn Tinh gọi điện thoại, mắt không nhìn nhưng lỗ tai đang vểnh cao.

"Tôi cảm thấy thiệt thòi quá, tôi đã giúp cậu giải quyết vấn đề rồi mà, cậu không cảm ơn tôi thì thôi đi, sao lại đòi chia bốn sáu."

Lâm Nhuế nghĩ lại liền cảm thấy quái lạ. Đây là lần đầu tiên Cơ Phồn Tinh tìm tới cửa nhà mình. Bình thường cô không vớt được ưu đãi tốt, lần này nhất định phải tàn nhẫn làm thịt con oắt đó một phen!

"Lòng dạ của cậu thật là xấu xa."

Giọng Cơ Phồn Tinh có chút tức giận.

"Cậu còn xấu xa hơn tôi nhiều."

Âm thanh bên kia rất lớn, Hà Như Mộng vô tình nghe được giọng phụ nữ liền nhớ đến người gọi điện cho Cơ Phồn Tinh lúc trước. Cô chưa từng thấy cô ấy đối xử tốt với ai ngoài mình.

"Dừng, dừng ngay đề tài này đi! Mai mấy giờ đến?"

"Ba giờ chiều."

"Tôi đón cậu. Nhà cậu đang sửa chữa, cậu cứ đến nhà tôi ở một thời gian ngắn đi. Tháng sau rồi nhận nhà mới luôn."

Chiều hôm nay Cơ Phồn Tinh đã an bài người trang hoàng nhà cửa giúp bạn.

Hà Như Mộng nhớ Cơ Phồn Tinh từng mua một căn nhà của công ty trị giá 270 vạn. Cô không biết cô ấy muốn làm gì, bây giờ nghe nói như vậy ắt hẳn là mua cho người phụ nữ bên kia đầu dây rồi. Điều này khiến cô càng hiếu kỳ hơn, người phụ nữ kia là ai ?

"Cậu nôn nóng muốn ở cùng tôi đến vậy sao? Chà chà, muốn ở chung thì nói, không cần phải viện cớ."

Lâm Nhuế lại bắt đầu trêu chọc, Cơ Phồn Tinh nghe xong lời này liền cau mày cảnh giác nhìn Hà Như Mộng, thấy cô ấy không nhìn mình mới thở phào một cái.

"Miệng cậu không thể sạch sẽ được chút nào. Tôi đã có người phụ nữ của riêng mình rồi, cũng không muốn bị đánh ghen đâu, sau này cậu nhớ nói chuyện cho đứng đắn vào. À, người kia cũng đang ở thành phố S đấy, cậu đến mua nhà rồi mà cô ấy vẫn chưa biết. Coi chừng chết thê thảm đó nha!"

Cơ Phồn Tinh sợ Hà Như Mộng hiểu lầm nhưng lại không sợ bạn thân biết quan hệ của các cô. Còn Lâm Nhuế cũng có phụ nữ để sợ ở nơi này. Lúc trước, thời điểm cô kết hôn đã khiến người phụ nữ kia vô cùng thương tâm. Chẳng biết bây giờ gặp lại sẽ có tâm trạng như thế nào.

"Là cái cô lần trước đấy hả? Tôi cũng biết là sẽ chết nhưng cậu tốt nhất đừng nói gì, nếu không tôi sẽ giết người thủ tiêu không sót chút cặn!"

Lâm Nhuế buông lời cảnh cáo, cô tới nơi này định cư là có mục đích riêng của mình. Cô không muốn mới vừa đến đã bị người kia bắt được đâu, cũng không hy vọng sẽ có ai biết ngày tháng vợ chồng hữu danh vô thực của cô ngoại trừ Cơ Phồn Tinh.

Tình yêu chính là như vậy, khi đã hết thời hạn thì lựa chọn kết thúc là phương pháp tốt nhất, bẵng đi một thời gian dài sẽ chẳng ai còn nhớ chuyện quá khứ là đúng hay sai nữa.

"Biết rồi, thế nên ngày mai cậu đến xử lý cho xong chuyện đi. Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất, một là đến Thiên Lệ làm việc, hai là đến công ty của cô ấy. Cậu hiểu rõ tính tình của cô ấy mà ha, đã bỏ lỡ một lần rồi, thái độ ra sao tự hiểu. Đừng tưởng cô ấy nhìn xa cách vậy thôi chứ bên trong rất 'dịu dàng' nha."

Cơ Phồn Tinh càng nói càng khiến Lâm Nhuế sợ nổi da gà, huyết dịch chảy ngược. Nếu người kia biết cô đến thành phố S, tuyệt đối sẽ không ngồi yên.

Cơ Phồn Tinh lại nói tiếp: "Muộn lắm rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Cậu có bảy ngày để bắt giết con mồi, sau đó hãy nghĩ cách đối phó người kia."

"Biết rồi, cậu gửi tư liệu đi, tôi sẽ ra tay. Nhưng cậu phải tự đi gặp, con mồi của cậu mà, tôi chỉ góp vui lấy tiền thôi."

Lâm Nhuế đã đạt thành ý nguyện. Cơ Phồn Tinh chịu thỏa hiệp chứng tỏ cậu ấy và người phụ nữ kia thật sự có quan hệ. Vừa làm vừa chơi cũng hay, đến đây kiếm một món hời để cuộc sống mai sau được tốt hơn.

Có tiền mới có sức đối phó người phụ nữ kia.

"Tôi cũng yêu tiền, chỉ tại con mồi này cứ đến trêu chọc tôi nên không thể mặc kệ được. Ngày mai tôi đến sân bay đón cậu, ngủ nhanh đi, ngủ ngon, tôi lái xe tiếp."

Cơ Phồn Tinh cũng không có dự định làm cha mẹ đeo bám Lâm Nhuế, hôm sau có nhiều thời gian rồi nói tiếp.

"Tối nay đừng 'hát ca' nha, tôi không muốn hợp tác với một đứa ngái ngủ đâu, ngủ ngon."

Lâm Nhuế nói xong lập tức cúp điện thoại. Cơ Phồn Tinh cau mày tháo tai nghe xuống rồi nhìn về phía Hà Như Mộng, cô ấy vẫn đang nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bây giờ Hà Như Mộng mới hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Cơ Phồn Tinh. Thợ săn mà cô ấy đề cập hóa ra chính là người phụ nữ kia. Rốt cuộc hai người họ muốn làm gì? Quan hệ thế nào tới đồng tiền mà ăn chia căng thẳng như thế!?