Chuyện Hà Như Mộng muốn em bé không nằm trong kế hoạch của Cơ Phồn Tinh. Vấn đề không nằm trong kế hoạch, cô chắc chắn sẽ không đụng vào. Vấn đề cô không đụng vào tuyệt đối sẽ không có cơ hội suy tính. Hay nói cách khác, tình hình trước mắt khiến cô cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.

Hà Như Mộng cũng ý thức được điểm này nên về sau không còn đề cập tới nữa. Quan hệ của hai người cứ thế trôi qua, ai cũng có kế hoạch của mình, chẳng ai mở miệng hỏi, người nào cũng có dự định của bản thân.

Trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt mà cứ duy trì nhiệt độ này rồi cố ý hạ thấp vị thế của bản thân sẽ dẫn đến tình trạng tức nước vỡ bờ, có thể khiến mối quan hệ trở nên lạnh lùng xa cách, tình cảm biến dạng. Hai người đều biết rõ điều này nên vẫn cố giữ yên lặng.

Đảo mắt đã đến cuối tháng, khâu chuẩn bị công bố sản phẩm mới rất thuận lợi, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Thiên Lệ đều chờ mong buổi công bố này với đầy lòng nhiệt thành, họ rất muốn xem sản phẩm mới sẽ chấn động xã hội như thế nào. Nhưng trước một ngày công bố sản phẩm mới đã xảy ra một chuyện bất ngờ đủ làm sục sôi cả tập đoàn.

Trong phòng họp, Hà Như Mộng sầm mặt, khoảnh khắc nhận được tin tức đó, tất cả bình tĩnh tự tin cũng không còn. Mọi người đều ở lại nửa giờ trong phòng họp, chẳng ai dám nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ tí teo, sự yên lặng lạ kỳ khiến người ta sợ hãi, tim đập thình thịch.

Mọi người sợ sẽ có người nói ra một câu kích nổ họ nát tan. Tất cả tay đều đặt trên đầu gối ở dưới bàn, không ngừng vuốt nhẹ hoặc nắm chặt, nỗ lực lau mồ hôi đang chảy không ngừng.

Trong phòng họp yên tĩnh tựa nghĩa trang, không khí lạnh lẽo âm u như sắp có bão táp làm người ta thở không nổi. Ai cũng không dám ngẩng đầu nhìn, thậm chí ngay cả sống lưng cũng cong queo.

Đây là lần đầu tiên Cơ Phồn Tinh nhìn thấy bầu không khí ngột ngạt, khó chịu này, ngực đau nhức, hô hấp cũng nhói đau.

Người phụ nữ ngồi trước mắt diện một thân Âu phục màu đen, máy tóc nâu xoăn xõa dài xuống hai bên ngực, khuôn mặt âm trầm, hé miệng, ánh mắt như có ngọn lửa thiêu đốt đỏ rực, hơi lạnh cực độ khiến mọi người quên luôn cách thở.

"Bộ phận thiết kế, tại sao sản phẩm của các người lại chạy đến công ty khác? Dù sao cũng nên nói một câu đi chứ?"

Một câu lạnh lẽo truyền đến khiến xương cốt người ta run rẩy. Trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc nào, ngoại trừ dáng vẻ lạnh lùng ra cũng chẳng có ai biết cô sẽ nói gì tiếp theo và sẽ có hậu quả thế nào. Mọi người vểnh tai nghe cẩn thận, dù là tiếng hít thở cũng tuyệt đối không bỏ qua.

"Tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi mới biết tập đoàn Lâm Trạch ăn cắp bản thiết kế của công ty mình, bất quá tôi sẽ điều tra rõ ràng, hy vọng Tổng giám đốc cho chúng tôi thời gian."

Một người phụ nữ ăn mặc vô cùng thời thượng đứng lên phát biểu. Cô gái này tên là Sở Thượng Khiết, là giám đốc thiết kế, sản phẩm mới lần này đều qua tay cô ấy thực thi, sau khi phát sinh chuyện, cô cũng sợ mất hồn. Mọi chuyện đến quá nhanh khiến cô không kịp chuẩn bị.

"Bao lâu? Một ngày, hai ngày hay là một năm, hai năm?"

"..."

Sở Thượng Khiết nghẹn lời, giật giật khóe môi duyên dáng, chẳng nói được gì. Sự tình không thể một hai ngày là có thể giải quyết. Hai công ty vốn đối đầu nhau, chuyện lần này quả thật là đả kích rất lớn đối với Thiên Lệ.

"Ngoài các người ra thì còn ai tiếp xúc với sản phẩm này? Chẳng lẽ các người không nhìn ra kẻ nào khả nghi? Chín giờ ngày mai, nếu các người không đưa ra được lời giải thích hợp lý thì cứ chờ cuốn gói nghỉ việc. Nếu tra ra được nội gián thì người đó sẽ trả giá cao, tuyệt đối sẽ không nương tay, mặc kệ vì bất kỳ nguyên nhân nào."

Hà Như Mộng ném văn kiện trong tay lên bàn họp, chỉ nghe bộp một tiếng, cũng không biết đập phải đầu ai, sau đó chủ của đồ vừa bị vứt đạp lên đôi cao gót mười cm tức giận bỏ đi.

Cơ Phồn Tinh không theo người kia ra ngoài, cô biết nếu mình đi theo chỉ tổ mang thêm muộn phiền cho cô ấy. Lúc này có thể cô ấy rất mệt mỏi và cần một bờ vai để dựa vào, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ muốn để người khác trông thấy sự yếu đuối đó.

Tác phẩm bị trộm lại còn bị đối phương công bố trước một ngày đã nói rõ trong công ty có nội gián.

Cơ Phồn Tinh luôn xem thường những chuyện xấu xa như thế. Ở công ty lúc trước, cô cũng hay chứng kiến cấp trên cấu kết với cấp dưới làm chuyện trái lương tâm, nhưng nó không liên quan gì đến mình nên cô mắt điếc tai ngơ làm lơ như không thấy.

Thích thì làm, không thích liền phủi mông rời đi. Cô chưa bao giờ vì tiền mà giam người ở nơi mình chán ghét.

Kỳ thực có lúc cô cũng hoài nghi vận may của mình, chẳng biết sao lúc nào cũng gặp phải mấy chuyện như vậy. Tỷ như thư ký đang 'mây mưa' với lãnh đạo sẽ để hở cửa lộ ra một cái khe. Còn có lúc đi WC cũng nghe được viên chức nào đó đang tán gẫu chuyện bí mật xấu xa với nhân viên công ty khác.

Ở nước ngoài mấy năm, đổi việc vài lần, lúc nào cũng gặp. Điều này khiến cô hoài nghi công ty nào mình vào làm cũng có chuyện kỳ lạ xảy ra. Đây cũng chính là nguyên nhân cô từ chức. Vì để bình tĩnh lại tâm tình, cô đã đi du lịch ở nước ngoài nửa năm. Đến tháng thứ bảy mới bị thái hậu hạ lệnh bắt buộc về nước.

Mặc dù lần này gặp phải nội gián, nhưng lại gợi lên hứng thú tà ác trong cô. Cô xưa nay đều rất ôn hòa, bởi vì quá hiền lành mới khiến người khác cảm thấy cô dễ dãi, cộng thêm chút bề ngoài thờ ơ lạnh nhạt nên chẳng ai biết cô tà ác, ngay cả Hà Như Mộng cũng không.

Hà Như Mộng chờ ở văn phòng đến mười giờ tối, một mình xem hết tất cả tư liệu, muốn tìm ra người bán đứng công ty.

Cô nghĩ người kia có thể đã lấy trộm tư liệu, trong công ty có nhiều người như vậy, người có khả năng nhất định làm ở bộ phận thiết kế, còn biết được mật mã thì có lẽ người này đã từng sao chép qua.

Chỉ có nhân viên thiết kế mới tiếp xúc qua những thứ này, những bộ phận khác chỉ tham dự xem xét thành phẩm thôi, họ căn bản không hề biết trình tự làm ra sản phẩm như thế nào.

Hà Như Mộng tập trung xem tư liệu, cô sợ bản thân rảnh rỗi quá ảnh hưởng đến công ty. Cô không biết chị gái định làm gì khi gặp tình huống này, nhưng cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện nhàm chán như chị ấy.

Đối phương đã biết công ty phái người điều tra nên sẽ không để lộ chứng cứ. Nhất định người này đang âm thầm quan sát tình hình.

Hà Như Mộng cũng không biết bản thân nên làm gì. Người nên lộ diện lúc này còn chưa xuất hiện, thậm chí ngay cả một cú điện thoại hoặc tin nhắn cũng chả có. Điều này làm tim gan Hà Như Mộng lạnh lẽo tột cùng.

Người cô yêu lúc này lại không xuất hiện an ủi, dù không làm gì mà chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cũng khiến cô cảm thấy không cô đơn, chí ít tâm sẽ không rạn nứt trên băng lạnh như vầy.

Cô đưa tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi tối rồi mà cô ấy còn đi đâu? Bình thường cô ấy sẽ xuất hiện trước mặt mình, sau đó chờ cùng nhau về nhà mà.

Nhìn màn đêm đen mịt bên ngoài, đáy mắt Hà Như Mộng tối lại, tim như có vật gì đó xé rách khiến cô rất muốn khóc.

Cùng lúc đó, trong văn phòng ở cùng một tầng lầu khác, đèn điện sáng choang, nhưng chủ nhân của gian phòng không xem tư liệu mà đang chơi điện thoại di động, sau đó bấm số gọi ra ngoài. Qua mười mấy giây, cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy, âm thanh truyền đến mang theo lời nguyền rủa đầy oán trách.

"Cơ Phồn Tinh, bà đây đang chơi vui vẻ, đứa khốn kiếp cô gọi điện thoại làm quái gì? Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không ngày mai bà đây sẽ bay về cho cô biết tay!"

Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, hình như đang ở quán rượu. Cơ Phồn Tinh hơi cong khóe môi cười cười, dáng vẻ không còn dịu dàng như trước đây mà mang theo vài phần tà mị. Nếu có ai nhìn thấy, tóc gáy đều phải dựng thẳng lên.

"Ai nha, thật ngại quá, đã làm hỏng chuyện tốt của Lâm đại tiểu thư. Cơ mà tôi rất có thành ý bàn chuyện làm ăn nha!"

Tuy quán bar rất ồn ào, nhưng Lâm Nhuế vẫn nghe được tiếng nói tà mị của Cơ Phồn Tinh. Đây không phải là âm thanh mê hoặc của con người mà là giọng nói dọa tim con người ta. Mỗi lần Cơ Phồn Tinh như thế, nhất định là có chuyện nghiêm túc.

"Chuyện làm ăn, có tốn phí không? Lợi tức ra sao? Nếu lợi nhuận đủ hấp dẫn thì tôi sẽ cân nhắc."

Hai người quen nhau đã nhiều năm, hợp tác cũng không ít. Chuyện làm ăn? Không phải vì lợi nhuận mà Lâm Nhuế mới hợp tác với Cơ Phồn Tinh, họ chỉ bàn chuyện làm ăn nào khiến con mồi bất tri bất giác đi vào địa ngục thôi.

"Vốn không cao, cũng đủ hấp dẫn. Nguy hiểm không lớn, đại khái sẽ ảnh hưởng đến vài sinh mệnh."

Cơ Phồn Tinh nói rất tùy ý, giọng điệu ung dung như đang coi rẻ mạng người.

"Ồ được được, thú vị, thú vị. Đã lâu không vận động não rồi, xem ra phải thử kiếm chút vốn, không thôi sau này già rồi chẳng ai nuôi."

Lâm Nhuế nâng ly rượu đỏ chân cao lên lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ hấp dẫn khiến người ta say đắm, cô uống một hơi cạn sạch rồi trả tiền rời khỏi quán bar.

"Ngày mai gặp ở sân bay, bất quá tiền lời chia năm mươi - năm mươi. Nếu cậu có mua nhà thì cứ mua gần chỗ tôi nhé. Ở đó đẹp lắm, diện tích tầm 150 mét vuông, giá nội bộ 2 triệu 7. Nếu cậu muốn mua giá bên ngoài cũng được, cũng không mắc lắm, 5 triệu thôi."

"Cơ Phồn Tinh, cứ tìm chỗ quỷ nào mà giá 2 triệu, bao luôn sửa chữa dọn dẹp thì duyệt. Nếu cậu còn nói nhảm nữa thì bà đây sẽ tiết lộ toàn bộ chuyện vô liêm sỉ của cậu để cậu không ngày nào sống yên."

Cơ Phồn Tinh nghe người kia chửi ầm lên trong điện thoại, vừa định đáp trả đã bị gián đoạn. Cô sửng sốt nhìn màn hình đen thui, sau đó hé miệng nở nụ cười đặt điện thoại lên bàn làm việc, toàn thân lắc lư buông lỏng.