Chẳng phải lỗi của ai, cũng không thể trách ai được. Anh biết điều đó chứa, nhưng đã quá mệt mỏi khi cứ phải thuyết phục bản thân như vậy rồi. Người ta bảo, chỉ cần cố gắng thì chuyện vui sẽ đến, những chuyện không vui sẽ không mãi kéo dài. Vậy mà Tsugumi luôn để mất những thứ quan trọng, lúc nào hai tay cũng trống trơn.

Nếu sau này vẫn tiếp tục như vậy, thì anh không muốn phải bước đi tiếp nữa.

Anh nghĩ, thà cứ bị vùi trong tuyết thế này rồi chết luôn cho xong.

Cho dù như thế, cũng không ai lập tức tới tìm anh.

Sống một mình chính là như vậy. Anh chăm chăm nhìn thế giới màu tro trải rộng trước mắt.

Mỗi ngày đều thức dậy trong căn phòng trống trải. Làm việc. Nấu phần cơm dành cho một người. Tự mình ăn. Rồi rửa một phần bát đĩa. Cả ngày trời không nói với ai câu nào là chuyện bình thường. Ngày qua ngày bị cô đơn gặm nhấm từng chút một, anh cảm thấy, dường như mình sinh ra là để cô đơn.

Anh vẫn còn khỏe mạnh, chỉ cần thế thôi đã hạnh phúc, đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Vậy, bản thân anh còn tiếp tục sống khỏe mạnh như thế trong bao lâu?

Cho đến lúc đó, những tháng ngày cô độc sẽ còn lặp đi lặp lại bao nhiêu lần?

Ý thức Tsugumi dần trôi xa, toàn thân như rệu rã. Thay vì nói muốn chết, chi bằng nói chẳng còn sức lực để tồn tại. Nếu còn gì tiếc nuối, chắc chỉ có cuốn tiểu thuyết anh đang viết dở. Anh đã quá mệt mỏi khi chỉ sống vì bản thân mình mà không vì ai khác rồi. Không phải mệt về thể lực mà trái tim anh đang dần mòn vẹt đi.

“… Anh sẽ đông cứng đấy.”

Khi anh đang đứng im lìm, một giọng nói vang lên hòa vào tiếng tuyết rơi.

“Tuyết chất thành đống rồi này.”

Một bàn tay to từ phía sau phủi đi đống tuyết đọng trên đầu Tsugumi.

Khi quay đầu lại, anh nghe thấy tiếng xương răng rắc ra từ cơ thể cứng đơ của mình.

“Sakutaro…”

Anh chưa kịp phát âm hoàn chỉnh thì âm thanh đã đứt đoạn. Trên đầu Sakutaro cũng đóng một lớp tuyết khá dày, lúc anh đưa tay phủi nó xuống, cậu cũng nở nụ cười cứng ngắc.

“Xin lỗi, thật ra tôi đã nhìn theo anh từ nãy đến giờ. Cứ nghĩ tới việc không thể gặp lại Tsugumi nữa, tôi lại muốn nhìn anh thêm một chút.”

“Tôi không hề nhận ra luôn.”

Bị người ta nhìn thấy cảnh mình đứng ngây ngốc như vậy thật xấu hổ.

“Nhưng anh chẳng chịu đi gì cả.”

“Xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi.”

Sakutaro nhìn xuống. Cứ thế, trên đầu cả hai lại đọng thêm một lớp tuyết.

Tsugumi không thể cất bước, Sakutaro lại cứ mãi ngóng theo anh. Trong long2hai người rõ ràng đều có thứ gì đó tồn tại, vậy mà họ chỉ im lặng nhìn nhau, như muốn để tuyết vùi lấp cả hai. Tsugumi bất chợt nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tự nhiên.

“Tsugumi?”

“Xin lỗi, tự dưng tôi cảm thấy rất vui.”

Sakutaro nghiêng đầu khó hiểu.

“Sao lại thế nhỉ? Xin lỗi cậu, nhưng tôi đang vui lắm.”

Anh không thể giải thích rõ, cũng chẳng biết nói gì ngoài mấy lời như vậy.

Lúc nãy đã nghĩ, cứ để tuyết vùi thế này rồi chết đi cũng được. Tuy bây giờ vẫn nghĩ vậy, nhưng dù bị tuyết chôn vùi, chỉ cần có Sakutaro ở bân là anh đã hạnh phúc lắm rồi.

“Sakutaro, hai năm nay cậu thế nào?”

“Sao cơ?”

Sakutaro lộ vẻ hoang mang khi chủ đề cuộc nói chuyện đột nhiên thay đổi.

“Tôi đã nghe kể rất nhiều qua thư và e-mail, nhưng quả nhiên là không ở gần cậu thì chẳng thể rõ được.”

“À, ừ.”

“Tôi gặp nhiều chuyện lắm. Tuy đã kể hết trong mail rồi, nhưng vẫn muốn khoe lại là cuốn sách gần đây của tôi đã được tăng bản in đầu.”

“Ừ. Tôi đã reo hò trước màn hình đó.”

Nhình Sakutaro quơ quơ nắm đấm, Tsugumi khẽ bật cười.

“Lúc ấy tôi vui lắm, nhưng lại hơi buồn vì không có ai để trực tiếp chia sẽ niềm vui. Sau giây phút lâng lâng liền cảm thấy xấu hổ, rồi cuống cuồng bật ti vi.”

Anh cúi đầu nhìn đôi chân lún một phần ba trong tuyết.

“Tôi cũng có bạn bè đấy, như Komine chẳng hạn. Cũng hay ra ngoài hơn. Tuy có những chuyện không vui, đôi lúc cảm thấy cô đơn, nhưng ai chẳng gặp phải mấy chuyện như thế, cho nên tôi vẫn ổn, dù thình thoảng tâm trí lại bay đ đâu mất khi nghỉ tới việc mình sẽ mãi tiếp tục thế này. Tôi không thể giải thích rõ với cậu, nhưng tôi thật sự không biết liệu có nên kéo dài tình trạng này, hay phải thay đổi thế nào mới được.”

Tuyết đọng trên đôi giày đen càng lúc càng nhiều.

“Mỗi lần thư hoặc e-mail của ông và cậu gửi tới, tôi lại thấy nhẹ nhõm vô cùng, giống như tìm được người thân của mình, cho nên, tôi thật sự…”

Giọng Tsugumi nghẹn lại.

“Thật sự…”

… Thật sự rất cô đơn khi không có ai để chia ngọt sẻ bùi. Cho nên, dù không thể bên nhau, tôi mong cậu hãy cứ duy trì liên lạc như trước. Không cần gặp mặt, cũng chẳng cần gọi điện thoại, chỉ cần tiếp tục gửi mail thôi có được không? Chỉ cần vài bức, không đến mức trở thành gánh nặng cho cậu là được…

Bao nhiêu từ ngữ đang cuộn trào trong lòng ngực anh. Rõ ràng ấp ủ rất nhiều điều muốn nói trong suốt hai năm xa cách, vậy mà đến lúc cần lên tiếng, anh lại không thể thốt ra được một phần mười. Trên giấy thì Tsugumi có thể tung tăng bơi lội, vậy mà giờ anh chỉ biết giãy giụa như con cá mắc cạn trên bờ, trông rất lúng túng.

“Tôi xin lỗi.”

Cuối cùng anh chỉ nói được đúng một câu. Nghĩ kĩ thì, hôm nay là ngày viếng ông của Sakutaro. Trong ngày này mà anh lại nói mình thấy vui, thật chẳng hiểu trong đầu nghĩ gì.

“Hình như tôi mụ mẫm rồi thì phải. Xin lỗi, chào cậu.”