Tsugumi không hiểu cậu đang nói gì.

"Hoa trà dứt khoát, sơn trà còn để lại dư âm. Cả hai đều là những loại hoa đẹp được người Nhật yêu thích, nhưng có lẽ bà của Sakutaro là người có cảm nhận tinh tế... là cảm giác thế này chăng?"

Có quá nhiều ký ức cậu phải tổng hợp lại dưới dạng câu hỏi.

"Thông thường thì ký ức là một chuỗi liên kết các sự việc lại với nhau, nhưng ký ức trong đầu tôi lúc này lại như lơ lửng mất một nữa. Mặc dù tôi nhớ chúng, nhưng những mảnh ký ức cứ rời rạc khắp nơi, dù nhớ ra một mảnh, thì cũng khó lòng gom nhặt những mảnh có liên quan khác."

Tsugumi cắn chặt môi.

"Không phải tôi đang bi quan đâu. Những chuyện tôi nhớ được đầy đủ vẫn còn rất nhiều, cũng sẽ có lúc may mắn mà kết nối chúng lại được như lúc này. Nhất là nếu tổng kết thành một câu chuyện như Chuyện Sakutaro thì sẽ cực kì dễ nhớ."

"Cậu đọc nó.. từ lúc nào vậy?" Anh rụt rè hỏi.

"Có lẽ là sai khi anh dọn khỏi chung cư tầm một năm, ông đã giao cho tôi một xấp giấy viết tay với nhan đề là Chuyện Sakutaro... Khi đọc nó, tôi đã vui sướng biết nhường nào, ngay cả người viết nó là anh cũng không hiểu được đâu."

Sakutaro mỉm cười thật vui vẻ.

"Nhưng tôi lại tự nhủ mình không thể vui mừng lúc này, vì cứ tưởng anh đã làm hòa với anh Into rồi."

"Xin lỗi... tôi nói dối cậu đấy."

"Đừng xin lỗi. Người làm anh phải nói dối chính là tôi mà. Tôi đã lờ đi cảm nhận của Tsugumi đề tự tiện nhờ vả anh Ito chuyện như vậy, cuối cùng lại thành ra chính tôi là kẻ đuổi anh ra khỏi chung cư. Bây giờ tôi mới biết, hóa ra mình là một người ích ký."

"Không có chuyện đó."

"Cho nên!"

Cậu gân giọng ngắt lời làm anh giật thót mình.

"Khi biết anh vẫn sống một mình và viết truyện về tôi, tôi mừng tới phát khóc. Biết anh không quay trở lại với anh Ito, tôi rất sung sướng. Biết anh không còn ai thân thích, tôi vui vô cùng. Như thế không phải ích kỷ thì là gì?"

Khuôn mặt Sakutaro dần trở nên méo mó.

"Tôi chẳng thèm đoái hoài gì tới cảm nhận của anh, chỉ biết lo cho bản thân mình."

"Sakutaro, tôi..."

Những tình cảm dồn nén đang dâng trào.

Anh từng muốn đươc ở bên Sakutaro mãi mãi. Trước đay như vậy, bây giờ, và cả tương lai cũng thế.

"Nên lần này tôi sẽ buông tay."

Những từ ngữ sắp sửa tuôn ra kia bị nghẹn lại trong cổ họng anh.

"Xin anh hãy quên tôi đi. Cảm ơn anh đã viết thật nhiều Chuyện Sakutaro. Tôi đúng là may mắn khi được tiểu thuyết gia mình thích viết truyện về bản thân. Cả đời này tôi sẽ trân trọng nó."

Sakutaro mỉm cười. Nếu chưa biết gì về Sakutaro, nụ cười này sẽ khiến người ta cho rằng có lẽ cậu chưa bao giờ phải chịu khổ cực, khiến người ta tưởng cậu đang sống một cuộc đời sung sướng, Thực ra, đây là nụ cười khi cậu quyết định tự mình gánh vác những gánh nặng của bản thân.

Càn anh quả nhiên không bước được vào đó. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“ Sakutaro, tôi hỏi cậu một câu được chứ?”

“Chuyện gì vậy?”

“Người gửi mail cho tôi từ trước đến giờ là cậu phải không?”

Sakutaro thoáng mở to mắt.

“Tôi đoán những phong thư cám ơn là do ông Areno viết, còn e-mail là của Sakutaro. Những món qua gửi tới là do ông và cậu, hai người cùng lựa chọn, đúng không?”

Cho nên trong thùng lúc nào cũng xen lẫn những món đồ hoài cổ cùng những thứ mới mẻ.

“Anh nhận ra khi nào vậy?”

Sakutaro làm mặt hối lỗi.

“Lúc tôi nhìn thấy hộp kẹo bạc hà trong thùng giấy.”

“Kẹo bạc hà?”

“Lúc đến thăm ông Areno, chúng tôi đã từng nói với nhau chuyện cả hai đều không thích vị bạc hà.”

Nghe thế, Sakutaro dõi ánh mắt xa xăm về những đóa hao sơn trà.

“… Vậy sao? Tôi, đã quên mất chuyện này?”

Sakutaro cúi đầu mỉm cười, rồi lại nhìn Tsugumi. Khóe miệng cậu nhếch lên, anh biết cậu đang miễn cưỡng nở nụ cười.

“Tạm biệt anh, Tsugumi.”

Con đường về nhà phủ đầy tuyết. Những bông tuyết tròn rơi xuống từ bầu trời xám xịt chỉ thoáng chốc đã phủ đầy tấm áo khoác đen. Bước chân cũng lún xuống.

Tsugumi cắm đầu bước về phía ga, anh đột nhiên khựng lại, không hiểu vì sao mình nhất định phải đi. Ra ga, lên tàu, về nhà. Anh không hiểu vì sao mình phải làm những chuyện đương nhiên ấy, nên chỉ muốn ngồi thụp xuống tại chỗ.

Trời rất lạnh, nhưng cả chóp mũi lẫn đuôi mắt anh đều bỏng rát.

Lệ nói hổi lăn dài trên má, rồi đông ngay lại vì lạnh. Anh đứng trơ như phỗng, chẳng buồn ngăn trở những tình cảm dồn nén bấy lâu, cứ để chúng bật ra thành tiếng nấc nghẹn ngào.

Dù biết cứ cân đong đo đếm những gì đã mất là hành động vô cùng ngốc nghếch, nhưng anh vẫn mải miết liệt kê.

Mail không tới nữa.

Những phong thư với nét bút tràn đầy sinh lực không tới nữa.

Những thùng giấy chất đầy rau củ theo mùa và bánh kẹo lặt vặt cũng sẽ không tới nữa.