Biểu cảm của Sakutaro hơi dao động.

“Vì tôi thích khu chung cư này.”

Tsugumi bối rối bổ sung thêm, cố gắng thu hẹp 1 chút khoảng cách.

“Tôi cũng thích khu chung cư này lắm.”

Sakutaro nói. Dường như cả hai đều đang ám chỉ một thứ tình cảm khác, nhưng họ tuyệt đối không nói ra miệng, hai người lại rơi vào im lặng. Để đối phó với khoảng lặng đó, Tsugumi nhìn về phía khu rửa tay được ốp gạch men. Nắng rọi vào vòi ngước bằng đồng cũ kĩ, phản chiếu lại những tia sáng dịu dàng, khiến cả dãy hành lang ngập tràn ánh dương.

“Tsugumi.”

Tsugumi vừa quay lại đã chạm phải ánh mắt của Sakutaro.

Cậu ghé lại gần anh với nét mặt buồn khổ.

Tsugumi cũng nghiêng mặt đón nhận, chỉ còn chút nữa là chạm vào nhau thì...

Một tiêng chuông của vang lên, cả hai cùng giật mình, tách khỏi nhau.

Có tiếng gọi “Anh Areno!” vọng vào, của cũng đồng thời mở ra.

“Xin lỗi, đây là đồ gửi cho anh Nira.”

“À vâng, tôi biết rồi.”

Sakutaro hốt hoảng đi ra cửa.

Rời mắt khỏi bóng lưng Sakutaro đang nhận đồ, Tsugumi bước lên trên tầng.

Anh trở về phòng mình, đóng cửa lại. Hôm nay, trong phòng anh,, những tia sáng đủ màu sắc vẫn đang hắt xuống từ ô cửa bán nguyệt. Tsugumi ngồi xuống chiếu để tắm mình trong những tia sáng đó.

Anh hít thở sâu, rồi nhắm mắt lại.

Nếu không có gói đồ được gửi tới kia, hai người họ sẽ ra sao ?

Anh muốn tránh thật xa cái loại chỉ toàn nghĩ những chuyện không nên nghĩ như mình.

Anh muốn ở bên Sakutaro, nhưng càng ở bên cạnh cậu ấy, tình cảm của anh dành cho cậu càng sâu sắc. Nó khiến anh muốn chạm vào cậu. Anh cảm thấy Sakutaro cũng cảm thấy thế.

Nhưng Tsugumi không thể coi cảm giác này là yêu.

Cũng có người ở bên nhau vì họ là bạn bè mà.

Anh từng nghĩ hai người họ cũng như vậy, chỉ cần ý chí đủ vững vàng là có thể duy trì hình thức ở chung. Mặc dù có người cho rằng hình thức này chẳng có ý nghĩa gì hết, nhưng lại có những thứ nếu không được định hình sẽ lập tức dâng lên, trào ra, không cách nào cứu vãn. Dù đau khổ, anh lại chẳng thể phản bác, chỉ biết cố gắng bảo vệ hình thái hiện giờ.

“Xin hỏi, anh là Ito Tsugumi phải không ạ?”

Có tiếng nói cất lên đằng sau lưng anh, khi quay lại anh thấy đó là một cô gái.

“Vâng, chính là tôi.”

Tsugumi đang đứng trong quầy bán gia vị ở một siêu thị gần nhà, cầm chai xì dầu trên tay. Anh không nhận ra cô gái trước mặt mình. Những người phụ nữ anh quen đều vì công việc. Cô gái này ở phòng biên tập nào nhỉ? Hay là bên thiết kế bìa sách? Nhà tạo mẫu của buổi chụp hình hôm trước? Hình như không phải. Không nhớ ra tên cô gái, Tsugumi bắt đầu luống cuống.

“À, ừm, em là...fan của anh Ito...”

Tsugumi nghiên đầu thắc mắc.

“Em đã rất cảm động khi đọc Tường vi dại. Liệu em có thể bắt tay anh được không? Nếu có sách ở đây nhất định em sẽ xin chữ kí của anh, sao em lại không mang theo cơ chứ?”.

Anh còn đang ngây người thì Sakutaro bên cạnh đã gọi “Tsugumi!” rồi đỡ lấy giỏi mua hàng và chai xì dầu từ tay anh. Cô gái lúng túng tiến lại gần, lúc cô chìa tay ra khuôn mặt đã nhuộm thành màu đỏ rực. Vừa bắt tay, cô gái vừa liên tục cúi đầu cảm ơn anh.

“Trong Tường vi dại, em thích nhất là cảnh Konchi dạy dỗ Puu khi nó trốn khỏi nhà. Căng thẳng hồi lâu, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, nhẹ hết cả người ấy ạ. Còn cái cảm giác hoài niệm năm tháng nữa.”

Đêm mười lăm?

Cô gái vô cùng kích động, gật đầu lia lịa. Sau khi nói lời ủng hộ “Anh hãy cố gắng lên nhé!”, cô gái lại rối rít cúi đầu rồi đi mất.

Trong siêu thị đông nghịt khách buổi chiều, rất nhiều người đi qua đã ngoái lại nhìn Tsugumi, thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra khiến anh phải vội vã rời khỏi nơi này vì quá xấu hổ.

“Tsugumi tuyệt lắm! Ban nãy trông anh ra dáng nhà văn nổi tiếng lắm!”

Sao Sakutaro lại nói năng kì cục như thế chứ? Tsugumi xấu hổ, nhanh chóng quay mặt đi, không thèm nhìn cậu nữa. Đây là lần đầu tiên anh được độc giả bắt chuyện như vậy, lại còn bắt tay nữa. Khuôn mặt cô gái kia đỏ tưng từng vì hồi hộp và hưng phấn, cả bàn tay còn hơi run run.

“Anh Tsugumi, chúng ta đâu cần loại thịt này.”

Tsugumi giật mình nhìn xuống thì thấy trong tay mình đang cầm một khay thịt gà cỡ siêu lớn. Anh cười ha ha, trả khay thịt về kệ, rồi chọn một khay vừa dành hai người.

“Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy nên tôi hơi kích động quá mức. Nhưng mà vui thật! Tôi từng sợ câu chuyện u ám thế kia sẽ không được ai yêu thích. Nhưng không ngờ mọi người lại tâm đắc với cảnh nhân vật chính dạy dỗ chú chó.”

“À, ừ, tôi cũng thích cảnh ấy. Tuy ngày xưa có thể đồng cảm, nhưng khi nhiều tuổi hơn, cách nhìn của con người ta cũng sẽ thay đổi. Anh thể hiện cảm giác ấy bằng hình ảnh chiếu xe đạp bị đánh cắp đúng là rất hay!”

“Hả?”

Tsugumi vô tình hỏi lại.

“À, tuy không thuộc thế hệ đó nhưng tôi cũng biết bài Đêm mười năm đấy. Hồi trước, lúc còn làm trong công ti, tôi đã học thuộc lòng nó để tiếp đãi khách hàng.”

“Ồ... Vậy sao?”

Mặc dù giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trái tim Tsugumi lại đập từng nhịp thảng thốt. Sakutaro đã từng kể cho anh nghe chuyện này. Mấy hôm trước, họ cũng nói với nhau về chi tiết chú chó. Sakutaro quên luôn những điều mình từng nói sao?