Tuy nhận ra hơi muộn màng, nhưng dù sao cũng đã có chút tin vui rồi.”

“Tin vui ư? Là tin gì vậy?”

“Không phải chuyện gì to tát đâu.”

“Dù không phải là chuyện gì to tát nhưng tôi vẫn muốn biết!”

Sakutaro dán sát lại làm Tsugumi vừa cười, vừa rụt cầm vào.

“Hôm qua, anh Nakanishi đã liên lạc với tôi.” “Anh ấy nói gì?”

“Nói tường vi dại bán rất được.”

“Tức là bán rất chạy sao?”

“Thực ra do ban đầu chỉ in một chút, nên có lẽ vì vậy mà đơn yêu cầu bổ sung hàng từ các nhà sách gửi tới nhiều hơn thường lệ chứ không phải được in bổ sung, nên thực sự không phải chuyện to tát gì.”

“In bổ sung?”

“Là việc in thêm sách bổ sung khi sách bán hết.”

“Hả, như vậy thì tốt quá còn gì?”

“Không không, cho nên tôi mới nói, nếu chưa đạt tới mức đó thì vẫn chưa đáng kể mà.”

“Có thể đạt tới mức đó không?”

“Tôi cũng chẳng biết nữa.”

Nếu là tác giả nổi tiếng thì chỉ cần phát hành chừng một tuần đã có thể in bổ sung được rồi, nếu hot hơn nữa thì có khi người ta còn phải tranh nhau đặt hàng trước khi xuất bản. Nhưng bản thân anh không thuộc đẳng cấp đó. Đơn yêu cầu bổ sung hàng nhiều hơn có thể chỉ vì số bản in lần này ít hơn thường lệ. Có điều Nakanishi đã khen truyện mới đăng trên Shinpa gần đây của anh nhận được phản hồi rất tốt. Hơn nữa Tsugumi cũng đã cố gắng trả lời phỏng vấn, nên có lẽ nhờ vậy mà gây được chút ảnh hưởng tích cực.

Ngay lúc ấy, di động trong túi quần sau của anh rung lên. Vừa hay là Nakanishi gọi đến, thời điểm quá trùng hợp khiến lồng ngực anh xốn xang lạ. Sau khi xin phép ngắt lời Sakutaro để nhận điện, anh nghe thấy Nakanishi nói như bắn súng liên thanh, cũng chẳng thèm hỏi anh một câu “Bây giờ rảnh không?”. Tsugumi chỉ đành gật đầu vâng, dạ, nhưng trống ngực lại đánh thình thịch liên hồi, cả đôi má cũng hây hây đỏ.

“Có chuyện gì thế?”

Anh vừa cúp điện thoại, Sakutaro đã vội hỏi.

“...Được rồi.”

“Không lẽ...?”

“Ừ, được in bổ sung rồi!”

Sau chừng hai giây nhìn nhau, hai người cùng vung tay lên reo hò. Vừa hò hét, Tsugumi vừa cảm thấy như muốn khóc. Được in thêm 2000 bản, sau khi bù trừ 1000 bản bị cắt thì thực tế chỉ thêm được 1000 bản thôi, nhưng chỉ ngần đó đã khiến anh sung sướng vô cùng. Sakutaro cũng vui như thể đây là chuyện của mình, khiến anh càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

“Tuyệt quá, chúc mừng anh Tsugumi!”

Tsugumi ngượng ngùng cảm ơn, cảm thấy xấu hổ khi mới chỉ in bổ sung mà đã được chúc mừng như thế này. Nhưng đây là lần in bổ sung đầu tiên của anh sau tám năm ra mắt, tuy cũng chỉ suýt soát cán mốc.

“Có lẽ do phản hồi của độc giả về những truyện mới đăng trên Shinpa gần đây khá tốt, mặc dù trước giờ tôi vẫn nghĩ phản hồi tốt chẳng giúp bán được sách. Với lại mấy cuộc phỏng vấn chắc cũng góp công rất lớn.”

“Xem ra mức độ quan tâm của các độc giả nữ đã tăng lên.”

Anh nghe Nakanishi nói, phản hồi về mấy bài phỏng vấn có đăng kèm ảnh của anh trên Shinpa và tờ tạp chí điện tử vừa rồi rất tốt. Hình như còn có thêm vài đề nghị phỏng vấn nữa gửi tới bộ phận biên tập.

“Cậu Ito ăn diện lên trông đẹp trai quá!”

Hôm chụp ảnh, Nakanishi và nhà tạo mẫu đã khen Tsugumi như thế, nhưng anh lại nghĩ đó chỉ là những lời xã giao. Được người chuyên nghiệp tạo hình nên trông anh mới thấm khá khẩm hơn một chút, chứ một khi để về kiểu tóc cũ, lại thay trang phục bình thường rồi bước đi trên đường thì sẽ chẳng còn ai quay đầu nhìn anh nữa.

Được chú ý vì ngoại hình chỉ là chuyện tức thời nên cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ cả. Có điều, nhờ thế mà sách của anh sẽ được nhiều người đón đọc. Giá như có một, hai người trong số họ ở lại với mình...

“Tôi còn phải cố gắng hơn nữa...”

Anh nghiến răng lẩm bẩm, Sakutaro cũng gật đầu đồng ý.

“Nhưng nếu như vậy thì Tsugumi sẽ dần trở nên xa cách nhỉ?”

Sakutaro giở tạp chỉ, mỉm cười với Tsugumi trong ảnh, mà không phải là Tsugumi.

Bên trong đôi mắt đang nheo lại đó, anh thấy sự tĩnh lặng của một người đã từ bỏ rất nhiều điều. Tsugumi cảm giác có một mũi khoan bằng đường đang vun vút xoáy vào tim anh, vừa chạm tới tim thì tan chảy, gợn lên những vòng sóng ngọt ngào. Nhưng những gợi sóng ấy khi lan đến đầu ngón tay đã không còn vị ngọt, chỉ còn lại cơn đau tê tái.

“Tôi sẽ không đi đâu xa.”

Sakutaro nhìn anh.

“Tôi sẽ ở đây mãi mãi. Vì thích mà.”