Chương 42 Không được phản bội tôi

Kiều Huyền Thạc hít thở đều. Anh

đút một tay vào túi rồi từ từ tiến lại

gần, nhỏ giọng nói: “Cô cảm thấy

chúng ta nửa đêm nửa hôm ở trong

đền thờ còn có lý do gì khiến người

khác có thể tin đây?”

“Căn bản là không có. Em không

nghĩ ra.”

Nếu như có, cô cũng không đến nỗi

tìm lý do nửa đêm đuổi theo chim

như vậy.

Kiều Huyên Thạc hơi cúi đầu. Giọng

nói mang theo chút khàn khàn mê

hoặc: “Tôi nói với ông ta, chúng ta

trốn mọi người ra phía sau đền thờ

tìm cảm giác kích thích.”

Bạch Nhược Hy trong phút chốc

ngây ngốc. Cả người sợ hãi nhìn

Kiêu Huyền Thạc: “Anh… Sao anh lại

nói như vậy?”

“Trừ cái lý do này có thể tin, còn có

cái khác sao?” Kiều Huyền Thạc

cười nói: “Cô nam quả nữ nửa đêm

không ngủ chạy ra nơi bí mật này

không phải tìm kích thích lẽ nào đi

ngắm trăng sao? Hay là đi tìm

chim?”

“Anh khiến chú Lư hiểu lầm rồi. Nếu

như chú nói với người khác…

“Cho nên tôi mới nhét tiền cho ông

ta.” Kiều Huyền Thạc tràn đầy tự tin:

“Ông ta đã dám nhận tiền của tôi,

ngược lại không đến nỗi vì chút

chuyện nam nữ vụng trộm mà đắc

tội với tôi. Ông ta không dám”

Bạch Nhược Hy căng thẳng nắm

chặt tay, rất uất ức nói: “Chuyện

quan trọng là em và anh không có

gì. Sau này chú nhìn thấy em thì

nhìn em như thế nào. Nhất định sẽ

cảm thấy con người em lắng lơ dâm

đãng, lén lút làm chuyện bậy bạ với

anh trai mình.”

Kiều Huyền Thạc nhìn gương mặt

nhỏ nhắn của cô vì uất ức mà đỏ cả

lên mới thì thâm nói: “Không phải

anh trai mà là chồng.”

Bạch Nhược Hy không còn lời nào

để nói.

Kiều Huyên Thạc nhìn môi cô ngập

ngừng muốn nói lại thôi, dưới ánh

đèn lại càng thêm hồng hào.

Lúc trước chỉ nhẹ nhàng hôn trộm

đã nghiện hôn rồi. Trong lòng chỉ

một mực muốn nhiều hơn, muốn

thân mật với cô lại tràn đầy khát

vọng.

Kiều Huyên Thạc nuốt một ngụm

nước bọt, cực lực đè nén ham muốn

trong người. Giọng nói anh như đã

nhịn nhiều năm, trở nên khàn khàn

không gì sánh được: “Ghi nhớ đi.

Chuyện này không thay đổi được

hiện thực mà chỉ có thể thay đổi suy

nghĩ của cô mà thôi.”

Bạch Nhược Hy rất nghiêm túc nhìn

ánh mắt thâm thúy mê người của

người đàn ông này, hỏi rõ ràng từng

câu từng chữ: “Em vẫn luôn không

hiểu tại sao lại là em? Vợ của anh là

vợ của đại tướng Tịch Quốc. Điều

kiện căn bản nhất của vợ đại tướng

em cũng không phù hợp. Em có

điểm nào xứng với anh chứ? Em có

điểm nào xứng với danh nghĩa vợ

đại tướng này đây?”

Kiêu Huyền Thạc đưa tay vòng qua

đầu cô. Ngón tay anh luôn qua mái

tóc, nhẹ nhàng ôm đầu cô lại gần.

Hai người dựa vào nhau rất gần,

giọng nói khàn khàn của anh cũng

trở nên trầm thấp: “Tôi không để ý.

Tôi chỉ có một yêu câu với cô là

không được phản bội tôi.”

Hơi thở của Bạch Nhược Hy trở nên

dồn dập, nóng hổi.

Mặt Kiều Huyền Thạc cách cô quá

gần. Thậm chí cô có thể cảm nhận

được hơi thở của anh. Môi mỏng

gợi cảm mê người giống như muốn

hôn xuống. Giọng nói lại dễ nghe

không gì sánh được.

Lòng Bạch Nhược Hy run lên dữ dội.

Nhịp tim lại càng đập nhanh hơn so

với nỗi sợ hãi vừa rồi. Lúc này nhịp

tim đập nhanh trong lồng ngực

khiến cô cảm thấy có chút chờ đợi.

Suy nghĩ đang bắt đầu dao động.

Cô nhìn ánh mắt của người đàn ông

này. Điều đáy lòng khát vọng nhất

không phải chính là có được anh

sao?

Rất muốn được ích kỷ một lần này.

Bất chấp đạo đức. Bất chấp ý nghĩ

của người khác mà thỏa mãn sự

mong chờ của con tim.

Thế nhưng những điều này rõ ràng

đều là mơ mộng hão huyền.

Bạch Nhược Hy gượng gạo cười,

hỏi: “Nếu như em phản bội anh. Có

phải chúng ta sẽ có thể ly hôn rồi

không?”

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc trong

phút chốc trở nên cứng ngắc. Ánh

mắt anh lạnh đến đáng sợ, giống

như nước sông vạn năm khiến

người không rét mà run. Anh buông

tay ra khỏi người cô, lạnh nhạt phun

ra một câu tuyệt tình: “Kết cục của

việc phản bội tôi không phải là ly

hôn mà là chuẩn bị phần mộ cho cô đó.”

Nói xong, Kiều Huyền Thạc xoay

người rời khỏi. Bóng lưng rộng lớn

trở nên cô độc. Sự dịu dàng đối với

cô trước kia chỉ vì một câu nói này

mà đột nhiên biến mất không vết tích.

Phân mộ?

Người đàn ông này là người tàn bạo

và tàn nhẫn nhất mà cô từng gặp.

Cô chỉ nói “nếu như” mà anh đã

thay đổi sắc mặt rồi.

Đảo qua đảo lại suốt hai tiếng mà

vẫn không tra được cái gì. Nơi bí

mật lúc nhỏ đi qua cũng mất tung

mất tích. Nhìn Kiều Huyền Thạc đi

vào phòng, Bạch Nhược Hy mới

cảm thấy cả người chảy đầy mồ hôi

lạnh. Là cái lạnh chạy dọc theo

sống lưng.

Cô có chút sợ hãi nên vội vàng chạy

vào trong biệt thự.

Gió lạnh hiu hiu, thổi qua hàng cây

đang đứng im bất động.

Đột nhiên, một bóng đen đi ra từ

trong lùm cây tối nhất. Anh đứng

dưới bóng cây, im lặng không tiếng

động nhìn về phía biệt thự vườn

phía Nam.

Ngày tiếp theo.

Trời vừa hửng sáng, sương mù còn

chưa tan. Đất trời còn chìm trong

màn sương mông lung mờ ảo.

Tiếng chuông điện thoại khiến Bạch

Nhược Hy tỉnh giấc.

Bởi vì cô ngủ quá trễ cho nên lúc

này rất mệt. Thế nhưng tiếng

chuông ầm ï khiến cô rất nhức đầu

nên mới từ từ với tay ra mò điện

thoại, sau đó ấn nút nghe đặt lên tai.

Giọng nói khàn khàn vô lực thì thào:

“Alô.

“Nhược Hy, tỉnh dậy đi tập thể dục

buổi sáng với anh.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên

từ trong điện thoại. Giọng nói dịu

dàng như thế vừa nghe đã biết là

anh hai của cô, Kiều Huyền Hạo rồi.

Bạch Nhược Hy còn ngái ngủ, mơ

mơ hồ hồ nói: “Anh hai, em rất mệt.

Em muốn ngủ thêm chút nữa. Anh

đi một mình được không?”

“Không được. Cho em mười phút.

Mười phút sau mà không xuống

phòng khách, anh sẽ lên phòng lôi

em dậy.”

Nói xong, Kiều Huyền Hạo liền tắt máy.

Bạch Nhược Hy vò vò mớ tóc rối,

khó khăn bò dậy. Ánh mắt ngái ngủ

mơ mơ màng màng liên nằm lên

giường ngủ thêm vài phút. Cuối

cùng còn ném chăn xuống giường.

Mười lăm phút sau.

Bạch Nhược Hy tắm rửa sạch sẽ rồi

mặc bộ đồ thể dục ra khỏi cửa. Tóc

buộc đuôi ngựa trong chớp mắt liền

biến thành hình tượng thiếu nữ đơn

thuần nhất.

Lúc xuống lầu, Kiều Huyền Hạo đã

đứng ngay cửa cầu thang đợi cô.

Anh mỉm cười sáng lạn. Trong ánh

mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.

“Chào buổi sáng, anh hai.” Bạch

Nhược Hy mỉm cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Kiều Huyền Hạo

dịu dàng nói: “Đi chạy bộ với anh hai

đi.”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy gật gật đầu.

Bởi vì lúc nhỏ đã quen rồi. Một ngày

Kiều Huyền Hạo chỉ chạy bộ vào

buổi sáng cho nên mỗi lần đều

muốn cô chạy cùng.

Hai người sóng vai rời khỏi biệt thự

vườn phía Nam.

Lúc đi lên con đường nhỏ, bước

chân khoan khoái bỗng chốc dừng

lại, nhìn vê phía người con gái trước

mặt.

Kiều Tiếu Tiếu đang mặc bồ đồ thể

dục màu hồng. Cô ta đang cầm lấy

bình nước và khăn mặt đợi trên con

đường nhỏ. Lúc nhìn thấy Kiều

Huyền Hạo liền lập tức lộ ra nụ cười

ngọt ngào, vui mừng nói: “Anh hai…

Gương mặt Kiều Huyền Hạo tràn

đầy ý cười, rất khách khí chào hỏi:

“Chào buổi sáng Tiếu Tiếu. Mới

sáng sớm mà em làm cái gì ở đây

vậy?”

Kiều Tiếu Tiếu bỏ qua sự tồn tại của

Bạch Nhược Hy. Sau khi tiến lại gân

anh mới ngoan ngoãn nói: “Em

đang đợi anh. Chúng ta cùng tập

thể dục buổi sáng đi.”

“Được thôi. Cùng đi đi.” Kiều Huyền

Hạo nhìn về phía Bạch Nhược Hy,

nhẹ giọng nói: “Tiếu Tiếu đi với

chúng ta, không có vấn đề gì chứ?”

Bạch Nhược Hy đáp một tiếng từ

trong cổ họng: “Dạ.”

Kiều Tiếu Tiếu nhìn thấy Kiều Huyền

Hạo hỏi ý kiến của Bạch Nhược Hy,

sắc mặt ả nhanh chóng thay đổi,

liếc mắt coi thường nhìn Bạch

Nhược Hy một cái. Sau đó lạnh lùng

nói: “Cần gì phải hỏi ý kiến của nó?”

Kiều Huyền Hạo cười mà không

đáp, Kiều Tiếu Tiếu đột nhiên chen

vào giữa hai người. Cô ta dùng sức

đẩy Bạch Nhược Hy ra, khoác lấy

cánh tay Kiều Huyền Hạo.

Bạch Nhược Hy lùi về phía sau hai

bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Đợi cô đứng vững rồi, lúc nhìn về

phía Kiều Tiếu Tiếu liền thấy cô ta

liếc mình một cái. Ảnh mắt cay độc

đó liếc xéo cô, lạnh lùng nói: “Mày

đừng có đi với tụi tao. Ông gọi mày

qua đó một chuyến.”

“Ông gọi tôi?” Bị chơi một cú như

vậy, trong lòng Bạch Nhược Hy vô

cùng khó chịu nhưng lại có thể làm

gì được Kiều Tiếu Tiếu bây giờ?