Chương 41: Chơi Chim

Anh cảm thấy cần phải giải quyết

mọi việc sớm. Để càng lâu thì

Nhược Hy sẽ lại càng nguy hiểm.

Bạch Nhược Hy cũng gan to mật lớn

mà đẩy cửa đền thờ bước vào. Bên

trong đen kịt, giơ tay không thấy

ngón. Không thể nhìn thấy được cái gì.

Ngay cả ánh trăng cũng không thể

chiếu vào trong. Ngoại trừ bóng tối

vô biên thì không còn gì khác.

Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không

sợ hãi bước vào. Ngược lại Bạch

Nhược Hy sợ đến hai chân run lẩy

bẩy. Trán đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn

tay cũng đổ đầy mồ hôi.

Đọc Full tại truyen.one

Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại ra,

mở đèn pin: “Nhược Hy, đừng sợ.”

Anh ba… Bạch Nhược Hy không

thể nào hít thở được. Cho dù cô có

giả vờ bình tĩnh hơn nữa cũng

không thể nào vượt qua được nỗi sợ

hãi trong lòng.

Mà lúc này đột nhiên xuất hiện một

tiếng quát mắng: “Ai?”

“A”

Bạch Nhược Hy bị dọa đến hồn bay

phách tán, rúc vào lòng Kiều Huyền

Thạc. Cô ôm lấy eo anh mà cả

người đều run rẩy.

Kiều Huyên Thạc hơi chấn động,

hướng đèn pin về phía ngọn nguồn

phát ra tiếng động.

Một giây sau, ánh đèn trong đền thờ

sáng lên.

Tầm mắt Kiều Huyền Thạc hạ

xuống, dùng tay chắn ánh sáng

chiếu vào mắt. Tay còn lại ôm chặt

lấy Nhược Hy đang bị dọa đến hồn

bay phách tán. Đôi vai cô run dữ

dội, có lẽ đã bị dọa đến ngốc rồi.

Đợi cho mắt thích ứng với ánh sáng

rồi Kiều Huyền Thạc mới nhìn qua.

Đền thờ vẫn là bộ dạng như cũ,

trang nghiêm mà thiêng liêng, hoàn

toàn không hề có cảm giác sợ hãi

chút nào.

Mà người đang đứng ở vách phòng

là quản gia vườn phía Bắc. Một lão

già sáu mươi tuổi tên là chú Lư.

Hai mắt chú Lư lim dim, vừa nhìn

liên biết là bộ dạng vừa mới ngủ

dậy. Lúc ông nhìn thấy Kiều Huyền

Thạc và một người con gái được

anh ôm trong lòng cũng rất ngạc

nhiên: “Cậu ba, sao cậu lại tới đây?

Còn cái cô này là…

Bạch Nhược Hy nghe thấy giọng nói

quen thuộc. Đèn trong đền thờ cũng

bật sáng nên mới dân dần bình tĩnh

lại từ trong sợ hãi. Cô rời khỏi cái

ôm của Kiều Huyền Thạc rồi xoay

người lại khách khí nói với chú Lư:

“Chào chú Lư.”

“Hóa ra là cô Nhược Hy.” Ánh mắt

mơ màng của chú Lư nhìn Bạch

Nhược Hy rồi lại nhìn sang Kiều

Huyền Thạc đầy khó hiểu hỏi: “Hơn

hai giờ sáng rồi, cô cậu không ngủ

mà chạy tới đền thờ làm gì?”

Cặp mắt sắc bén của Kiều Huyền

Thạc vẫn luôn nhìn người tên chú

Lư này. Nếu như ông ta không phải

là diễn viên xuất sắc nhất thì không

thể nào diễn đạt được như vậy.

Kiều Huyền Thạc không trả lời chú

Lư mà hỏi ngược lại: “Chú Lư, chú ở

đây làm gì?”

“Tôi theo ông và mọi người đến đây

cúng bái.”

“Mọi người?” Kiều Huyền Thạc từ từ

tiến lại gân. Khí thế uy nghiêm của

anh đối với chú Lư mà nói rất có uy

lực.

Chú Lư có chút hoảng sợ, cứ tưởng

bản thân đã làm sai gì mới vội vàng

giải thích: “Là giỗ bốn mươi chín

ngày của cô hai. Ông dẫn theo cả

nhà cậu hai đến ăn chay cho nên

hôm nay mới phải ngủ lại tại đây,

ngủ với cô hai một buổi tối.”

Giỗ bốn mươi chín ngày là ngày

cúng sau khi người chết ra đi hơn

tháng. Mặc dù Bạch Nhược Hy

không hiểu rõ những chuyện kia

nhưng cô cũng biết phong tục này.

Kiều Huyền Thạc quan sát bốn phía.

Anh phát hiện quả thật có rất nhiều

đồ cúng vẫn còn đặt trên bàn.

Chú Lư lại nói: “Bây giờ ông và mọi

người đều đang ngủ ở phía sau đền

thờ. Cô Tiếu Tiếu không thể ngủ

được ở chỗ này cho nên quay về

rồi.

“Ừ” Sau khi Kiều Huyền Thạc nhìn

một vòng mới phát hiện không có

chỗ nào khả nghi. Đúng như chú Lư

vừa nói, cúng bái thôi, Kiều Tiếu

Tiếu cũng trở về vườn phía Bắc ngủ.

Chú Lư yếu ớt hỏi: “Cậu ba, cậu tới

trễ như vậy là có chuyện gì sao?”

“Đừng làm phiền ông và chú hai. Tôi

chỉ đến tìm chút đồ mà thôi.” Kiều

Huyền Thạc xoay người đi đến bên

cạnh Bạch Nhược Hy, cầm lấy tay

cô rồi đi thẳng về phía sân sau.

Chú Lư vội vàng đuổi theo: “Cậu ba,

cậu muốn tìm cái gì?”

“Chú đi ngủ đi. Không còn chuyện gì

của chú rồi.” Kiều Huyền Thạc bảo

chú Lư đi.

Thế nhưng chú Lư không an tâm

nên vẫn luôn đi theo anh đến sân

Sau.

Bạch Nhược Hy đứng ở sân sau.

Lúc cô nhìn thấy cảnh vật ở đó, cả

người đều chấn động. Từ lúc cô rời

khỏi nhà họ Kiều lúc năm tuổi tới

nay đã mười năm rồi.

Nhìn thấy khoảng sân sau này lần

nữa thì đã không còn là bộ dáng

của năm xưa.

Kiều Huyên Thạc cũng nhìn khắp

bốn phía. Dưới ánh đèn đường vàng

có thể mơ hồ nhìn thấy bức tường

của cả sân sau. Hoàn toàn không

nhìn thấy bụi trúc nhỏ hay hòn giả

sơn nào.

Ngay cả hoa cỏ che chắn cũng

không có. Một khu trống không chỉ

có bức tường cao bao quanh màu

trắng.

“Anh ba, chỗ này thay đổi rồi.” Bạch

Nhược Hy nhẹ nhàng nói.

Kiều Huyền Thạc gật gật đầu. Anh

cũng phát hiện sân sau lúc nhỏ

không giống với bây giờ.

“Ừ, thay đổi rồi. Cái chỗ đó đâu?”

Bạch Nhược Hy chỉ về phía gần sát

phía Nam: “Hình như là ở gần đó.

Trước kia toàn là trúc, còn có hòn

giả sơn chặn lại nữa.”

Kiều Huyền Thạc buông tay Bạch

Nhược Hy, từ từ đi qua.

Chú Lư chầm chậm đi đến bên cạnh

Bạch Nhược Hy, nhỏ giọng hỏi: “Cô

Nhược Hy, hai người đang tìm cái gì

vậy?”

Bạch Nhược Hy xấu hổ mỉm cười,

úp úp mở mở: “Cái đó… tìm… tìm cái

gì ta? Tụi con đang tìm một con

chim nhỏ. Đúng rồi, chim nhỏ…”

“Chim nhỏ?” Chú Lư gãi gãi đầu.

Khuôn mặt đầy nghi ngờ.

Bạch Nhược Hy cười gượng gạo,

giải thích: “Con chim anh ba nuôi

bay mất. Tụi con nhìn thấy nó bay

về phía đền thờ bên này rồi biến

mất ở sân sau, cho nên mới đến

tìm.”

Kiêu Huyên Thạc đang gõ gõ sờ sờ

bức tường nghe thấy lý do của Bạch

Nhược Hy nói mà thiếu chút nữa bật

cười thành tiếng. Anh cắn môi nhịn

cười, nhịn sắp nội thương luôn rồi.

Cái này là lý do gì đây?

Xem chú Lư như thằng ngốc hay sao?

Chú Lư vui vẻ cười cười hỏi: “Cho

nên cô Nhược Hy và cậu ba hai giờ

sáng còn không ngủ cùng nhau chơi

chim. Kết quả chim của cậu ba bay

mất. Hai người mới đuổi theo nó

trong đêm, đuổi đến đền thờ có

phải không?”

Bạch Nhược Hy không còn gì để

nói.

Mồ hôi lạnh đều túa ra khắp người.

Cô thật sự không giỏi bịa chuyện.

Câu chuyện xạo này khiến cô nghi

ngờ trí thông minh của bản thân

mình.

Ánh mắt cô cầu cứu nhìn về phía

Kiều Huyền Thạc. Anh kiểm tra một

lượt vẫn không phát hiện ra cái gì,

ngay cả một khe hở cũng không có.

Sau đó liên xoay người trở về.

Kiều Huyền Thạc đi qua, móc ví từ

trong túi rồi lấy ra một xấp tiền đưa

đến trước mặt chú Lư.

Chú Lư vô cùng nghi ngờ nhưng khi

nhìn thấy xấp tiên dày cộm, ánh mắt

liền phát sáng. Sau đó ông ta liền

căng thẳng hỏi: “Cậu ba, cậu có ý

gì?

Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười như

có như không. Giọng nói trầm

xuống, thần thần bí bí thì thâm:

“Chú Lư, coi như tối nay chú chưa

thấy gì. Không được nói lộ ra ngoài.”

“Cái này… Chú Lư muốn lấy tiền

nhưng bản thân ông ta lại có chút tò

mò bất an, vừa nghi ngờ lại vừa băn

khoăn nửa muốn nhận nửa không:

“Cái này… Cậu ba, tôi vẫn không

hiểu ý cậu là gì.”

Anh nhướn nhướn mày, cúi đầu ghé

sát vào tai chú Lư, sau đó thì thâm

vài câu.

Chú Lư đột nhiên cười sâu xa. Sau

đó vội vàng nhét xấp tiền vào trong

túi rồi cười gian xảo: “Tôi hiểu, tôi

hiểu. Tôi tuyệt đối sẽ không nói lộ ra

ngoài.”

Bạch Nhược Hy ngây ngốc nhìn

Kiêu Huyền Thạc. Cô đang tò mò

rốt cuộc anh đã nói gì mà để chú Lư

không chút nghi ngờ đồng ý không

nói ra ngoài?

Kiều Huyền Thạc nói câu cảm ơn

với ông ta rồi xoay người rời khỏi.

Lúc đi ngang qua người Bạch

Nhược Hy, anh rất tự nhiên mà nắm

lấy tay cô cùng rời đi.

Chú Lư cầm tiền, cười hà hà đi về

phía sau đền thờ.

Ra khỏi đền thờ, trên đường trở về,

trong lòng Bạch Nhược Hy có biết

bao nhiêu nghi ngờ muốn hỏi anh.

Thế nhưng lại không muốn mở

miệng phá hỏng bầu không khí lúc

này.

Cô cảm thấy Kiều Huyền Thạc hôm

nay cực kỳ, cực kỳ dịu dàng.

Anh rốt cuộc làm sao vậy?

Lúc nhìn thấy cửa vườn phía Nam,

Bạch Nhược Hy nhịn không được

dừng lại, cũng rút tay ra khỏi tay

anh.

Kiều Huyền Thạc xoay người, hơi

nhăn mày: “Sao vậy?”

“Anh ba, vừa rồi anh đã nói gì với

chú Lư vậy?”