Chương 308

Trong chợ đêm náo nhiệt, buôn bản ồn ảo, dòng người cuồn cuộn.

Bạch Nhược Hy cúp máy.

Nét mặt cô căng thẳng nhìn Lam Tuyết: “Minh về trước nhé, hình như anh Ba có việc rất gấp tìm mình”

Lam Tuyết nghi hoặc, vừa ăn kem trong tay, vừa hỏi: “Chẳng phải cậu nói anh Ba cậu bận rộn lắm sao? Bận đến nỗi không có thời gian ở bên cậu, bảo mình đi dạo phố cùng cậu, nhưng, mới ra ngoài bao lâu mà cậu đã phải về rồi?”

Bạch Nhược Hy mim cười rất ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, Lam Tuyết, tha lỗi cho mình trọng sắc khinh bạn nhé, mình về trước đây”

Lam Tuyết nhướng mày, mím môi cười khẽ thở dài một tiếng: “Ôi, về đi, về đi, mình tự biết mình biết ta mã, sao so được với anh Ba .

Bạch Nhược Hy cười dịu dàng, nhanh chóng ôm lấy Lam Tuyết: “Cậu là tốt nhất mà, mình về trước đây” Nói xong, cô lập tức quay người chạy đến bãi đỗ xe.

Bạch Nhược Hy lái xe lao như bay.

‘Cô vô cùng nôn nóng, không biết chuyên gì xảy ra, thế nhưng lúc về đến nhà, Kiều Huyền Thạc còn chưa tới.

Cô để túi xách xuống, ngồi trên ghế số pha đợi một lát Bạch Nhược Hy không yên lòng, vẫn lo lắng có phải xảy ra chuyện gì rồi không, nhìn đồng hồ, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Huyền Thạc.

Điện thoại vang lên, Kiều Huyền Thạc nhận nghe.

Bạch Nhược Hy vô cùng căng thẳng: ‘Anh Ba, em về rồi đây? Mở cửa? anh đến rồi à?” Bạch Nhược Hy nhanh chóng đứng lên, lao tới cứa.

Sau khi mở cửa ra, cô không thấy có ai, cô ló đầu ra ngoài nhìn: “Anh Ba, anh ở đâu vậy?”

Lúc này, thang máy vang lên.

Kiều Huyền Thạc cúp máy, sải bước đi đến căn hộ của Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy nhìn anh bước đến từ xa, hơn nữa trong tay anh còn cầm một cái túi lớn màu đen, cô hiếu kì nhìn chằm chằm túi lớn trong tay anh, nghĩ thầm có phái đồ ăn khuya hay không? “Anh Ba, anh..”

Cô để điện thoại xuống, còn chưa nói hết lời, Kiều Huyền Thạc đã đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, không nói một lời đi vào nhà.

Kiều Huyền Thạc đóng cửa lại khóa trái, động tác mau lẹ lưu loát, nắm tay cô đi vào phòng, Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn mặt anh tuấn của anh, phát hiện khuôn mặt và trán anh thấm ra mồ hồi, hơi thở giống đực dương cương võ cũng nguy hiểm mà mãnh liệt.

Đi vào phòng, Kiều Huyền Thạc trực tiếp ném cái túi màu đen rong tay lên giường, không nói câu nào trực tiếp cới cúc áo sơmi, Đú mọi loại áo mưa nháy mắt rơi ra khối tử, Bạch Nhược Hy, choáng váng, nhịn châm chẳm một đống trên giường, căng thẳng nhị về phía Kiều Huyền Thạc.

Nhưng cô vừa ngửa đầu, phát hiện người đàn ông đã cới trần, lộ ra  rằn chắc khỏe mạnh màu mạch thẩm ra mồ hôi, cô chưa kịp mở miệng nói chuyện, gáy đã bị tay anh giữ chặt, hôn cô đầy thô lỗ.

“Ưm ưm..” Bạch Nhược Hy giãy giua, rất nghi hoặc muốn đẩy anh ra hỏi cho rõ.

Anh đi đến đến tận đây vẫn chưa hề nói câu nào, lôi thẳng cô vào phòng, Bạch Nhược Ly vội nghiêng đầu, né tránh nụ hôn sâu nóng hổi cúa anh, thở hổn hền: *Anh Ba, anh sao vậy?”

Hơi thớ của người đàn ông càng lúc càng rõ, phá vào gò má cô nóng như lửa, kể cả làn da anh cũng nóng kinh người.

Hai tay Bạch Nhược Hy chống lên ngực anh, Nhưng nụ hôn của anh rất gần, ôm chặt cô ép vào giường lớn, Bạch Nhược Hy bị dọa sợ, anh Ba như này rất xa lạ với cô.

Anh như biến thành người khác, xúc động cuồng dã ào tới như mưa to gió lớn.

Bạch Nhược Hy không còn kịp nghĩ gì nữa.

Cô mang theo nghỉ ngờ đáp lại tình dục của anh.

Chiếc túi màu đen trên giường bị động tác mãnh liệt .của hai người gạt xuống đất.

‘Đêm càng sâu hơn tiếng thở vang lên trong căn phòng ấm áp nóng bỏng này càng lúc càng lớn, lần đầu tiên Bạch Nhược Hy bị làm đến mức không khống chế nổi bán thân, có lẽ ngay cả hàng xóm cũng nghe thấy tiếng kêu của cô.

Một đêm dài đắng đẳng.

Bạch Nhược Hy không dám tưởng tượng mình đã trải qua cơn bão mãnh liệt đến mức nào.

Nhu cầu không có giới hạn của anh hành hạ cô tròn một buổi tối . Cô khóc lóc cầu xin tha thứ, anh lại hôn nước mắt của cô, thì thầm xin lỗi nhưng lại không khống chế được dược tính trong cơ thể.

Sáng sớm hôm sau.

Trời tờ mờ sáng, Bạch Nhược Hy đã quên mất cả đêm nay bị anh hành hạ bao nhiêu lần, giờ phút này, trong lòng cô ngoại trừ giận ra thì không còn cảm thấy gì nữa.

.”Anh muốn cô hưởng thụ cao trào cá đời trong đêm nay à? Bạch Nhược Hy lại chìm giấc ngủ sâu trong suy nghĩ hỗn độn.

Kiều Huyền Thạc bôi thuốc cho Bạch Nhược Hy xong, châm rãi kéo chăn mỏng đắp lên người cô, nhin thấy trên người cô tràn đầy dấu hôn mình để lại thì ảo não.

Kiều Huyền Thạc dọn đẹp mọi thứ trên đất.

Bỏ những bao chưa dùng vào trong ngăn tú.

Anh bỏ bao đã xàivào thùng rác, nhặt quần áo lên cho vào máy giặt. Anh luôn cho rằng tình dục là thăng hoa của tình yêu, trước giờ chưa từng có ý nghĩ mình sẽ dùng Bạch Nhược Hy để phát tiết xúc động dưới dược tính, nhưng đêm qua anh thật sự làm ra chuyên khốn kiếp đó.

“Thu dọn xong tất cả, Kiều Huyền Thạc ngồi trên ghế sô pha phòng khách, chờ Bạch Nhược Hy tỉnh lại Dù đã là buổi sáng, cơ thể vẫn còn sót lại xúc động, hơi muốn tiếp tục muốn cô, nhưng giờ phút này xúc động vẫn ở trong phạm vi anh khống chế được, bởi vì sợ lại tổn thương đến cô, giờ phút này anh không dám vào phòng nữa.

Anh lấy ra mấy chai nước đá từ trong tủ lạnh, không chút do dự uống vào, loại bỏ chút dược hiệu còn sót lại trong cơ thể ra ngoài.

Mặt trời chậm rãi dâng lên từ chân trời phía đông.

Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt lạnh, nhìn bầu trời bên ngoài ban công, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh tìm kiếm khả năng xuất hiện triệu chứng đêm qua trong đầu.

Điểm duy nhất chính là sau khi thức dây.

Trầm tư mội lát, Kiều Huyền Thạc chậm rãi lấy điện thoại di động ra, gọi cho A Lương.

“Cậu Ba, chào buổi sáng? Giọng nói sáng khoải tỉnh táo của A Lương truyền đến.

Kiều Huyền Thạc cất giọng trầm thấp nói: “A Lương, lập tức trở về nhà họ Kiều, sa thải tất cả người hầu vườn phía Nam, tìm nhóm người mới

A Lương trả lời: “tôi lập tức đi làm ngay”

Kiều Huyền Thạc suy nghĩ, lại nói:*Hôm nay tôi không về quân khu, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi”

“Vâng”

Kiều Huyền Thạc cúp máy, để điện thoại di động xuống nằm, ánh mắt trở nên cứng rắn.

Nếu như vi việc nảy mà Nhược Hy hận anh, anh tình nguyện từ bỏ điều tra vụ án cũng phải xé xác Doãn Nhụy.