Chương 307

Kiều Huyền Thạc giữ chặt cánh tay của cô ta, dùng sức kéo cô ta dậy, để bộ ngực của cô ta rời khỏi cánh tay của mình nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Chân bị thương thì đừng đi nữa, ở đây nghỉ ngơi đi, tôi bảo người đưa cô về nhà”

Doãn Nhụy bïu môi tủi thân nói: ‘Huyền Thạc, anh không xem giúp em sao? Thật sự đau lắm đó”

Kiều Huyền Thạc suy nghĩ, mất kiên nhẫn kéo cánh tay của cô ta, quay người đi vào phòng khách.

Doãn Nhuy ngồi vào ghế sô pha, Kiều Huyền Thạc quỳ một gối xuống trước mặt cô ta, đặt chân cô ta lên đùi, nhìn cổ chân của cô ta, quan sát một chút, tay chạm vào xương, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt, khinh khỉnh không để lại dấu vết. Doãn Nhụy căng thẳng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, chờ mong thuốc có tác dụng.

“Không có vấn đề gì” Kiều Huyền Thạc bỏ chân cô ta xuống, chậm rãi đứng lên, nhìn xuống khuôn mặt tủi thân của cô ta từ trên cao: ‘Cô nghỉ ngơi ở đây một lát sẽ không sao đâu”

“Huyền Thạc, anh bôi thuốc cho em đi”

Doãn Nhụy kéo dài thời gian không cho anh đi.

Kiều Huyền Thạc cảm thấy cổ họng nóng lên, không khí cũng trở nên khô nóng, nuốt nước bọt, quay người đi đến bàn bên cạnh, cầm cốc thủy tính rót nước, uống ực một cái cạn, cổ họng dễ chịu hơn mới nói: “Nếu cảm thấy rất đau thì tôi đưa cô đến bệnh viện Khám”

Doãn Nhụy võ cùng căng thắng: “Không cần đâu, anh bôi thuốc cho em là được rồi, không cần đến bệnh viện”

Kiều Huyền Thạc để cốc xuống, đi đến phòng khách, nhưng thân thể càng ngày càng nồng. Ngọn lửa tự dưng cháy rực lên ở dưới người anh.

Chưa đi được mấy bước, Kiều Huyền Thạc lại quay về, một tay chống trên mặt bàn, tay kia rót nước ấm, hơi thở trở nên gấp gáp, miệng đắng lưỡi khô chỉ muốn uống nước.

Anh rót cốc thứ hai, ngửa đầu há miệng uống ngụm lớn.

Doãn Nhụy nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, hầu kết gợi cảm không gì sánh nổi nhấp nhô lên xuống, có vẻ như anh rất nóng, tay không cầm cốc cởi cúc áo, động tác vô cùng quyến rũ.

Doãn Nhụy không khỏi mím cười, chậm rãi đứng lên.

Cô ta đã sớm dùng tiền đuổi mấy người hầu rời đi, giờ phút nây, trong căn nhà này không côn ai ngoài trừ cô ta và Kiều Huyền Thạc.

“Huyền Thạc, anh sao rồi?” Cô ta cố ý hỏi, chậm rãi đứng lên bước về phía Kiều Huyền Thạc, khi tới gần Kiều Huyền Thạc, có ta lại nhào về trước. Cô ta trực tiếp áp vào lưng, Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc nháy mắt để cốc xuống, sống lưng cứng ngắc. Giờ phút này, anh đang rất nóng.

Cơn xúc động khó chịu hung hãng giày vò anh.

Dục vọng tới quá vội vàng, anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế.

Cho dù là Bạch Nhược Hy trêu chọc anh, anh cũng chưa từng có xúc động mạnh như vậy.

Kiều Huyền Thạc nuốt nước miếng một cái, bắt đầu thẩm ra mồ hôi.

Anh túm lấy cổ tay Doãn Nhy, kéo cô ta ra khỏi sau lưng, quay người nhìn cô ta, khẽ hẳng giong một cái nói: “Tôi hơi khó chịu, lần sau cô hẳng đi”

Nói xong, anh muốn quay người rời đi.

Doãn Nhụy nhanh chóng đi theo: ‘Huyền Thạc, Huyền Thạc, anh đừng đi”

Cô ta xông tới trước mặt Kiều Huyền Thạc, đột nhiên nhón chân lên, tay ôm lấy cổ anh, cơ thể dán sát vào, môi đó nhanh chóng hôn anh, bởi vì vấn đề độ cao, nụ hôn của cô ta chỉ đến cằm anh, không sao hôn lên môi anh được, Trong nháy mắt đó, trong hơi thở của Kiều Huyền Thạc có mùi nước hoa mê người bay đến, vô cùng quyến rũ, cơ thể bị trêu chọc muốn ngừng mà không được.

Anh nhanh chóng quay mặt đi, hai tay túm tay cô ta muốn kéo ra, giọng khàn khàn trầm thấp rất khó chịu: ‘Buông tay”

Doãn Nhụy cũng nóng lòng, cơ thể dính sát vào cơ thể cường tráng của người đàn ông, hơi thở gấp gáp: “Huyền Thạc, có phải anh cũng rất muốn không”

Ngọn lửa trong cơ thể Kiều Huyền Thạc càng mãnh liệt hơn, ánh mắt anh cũng trở nên mơ hồ, trong đầu bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, không cách nào khống chế ham muốn, cho dù tư tưởng từ chối, nhưng anh không khống chế nổi cơn xúc động. Anh ôm chặt Doãn Nhuy, đi thắng đến ghế so pha, hung hăng đè xuống, Doãn Nhụy sững sờ vì động tác thô bạo của anh, nhưng sực tỉnh rất nhanh, kích động mong chờ nhìn anh.

Kiều Huyền Thạc chống hai tay lên ghế số pha, hé môi hít thở sâu, híp đôi mắt mê ly nhìn người phụ nữ dưới ngực.

Doãn Nhụy cố ý rướn bên dưới lên dán sát vào anh, hai tay kích động sờ lên lồng ngực anh, nhanh chóng cởi cúc áo của anh.

“Huyền Thạc, đừng kiềm chế bản thân, Huyền Thạc.” Cô ta căng thẳng đến nỗi ngón tay run rẩy, vừa cởi cúc áo vừa thì thầm.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi nhắm mắt lại, nuốt nước miếng, trồ hôi trán trở nên rõ ràng, chậm rãi lăn trên gương mặt.

Doãn Nhụy ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên môi anh.

“Trong nháy mắt đó, Giây phút cánh môi bị chạm vào, trong đầu anh tràn ngập hình bóng Nhược Hy, anh chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng nói với bản thân, nếu như phóng túng, vậy anh và Bạch Nhược Hy coi như hết duyên vào giây phút đó.

“Đời này cũng không có khả năng ở bên nhau.

Anh nắm chặt tay, cổ nổi gân xanh, nhanh chóng rời khỏi người Doãn Nhụy.

Doãn Nhụy cho rằng anh muốn cởi quần áo, ánh mắt còn mong chờ nhìn anh, đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới, ôm mặt thì thảo: ‘Huyền Thạc, nhanh lên..”

Cô ta còn chưa nói hết lời, Kiều Huyền Thạc đã quay người lao ra cửa. Doãn Nhụy vô cũng Kinh ngạc, lập tức ngồi dậy, đuổi theo: “Huyền Thạc, anh muốn đi đâu?”

Khi mở cửa ra, Doãn Nhụy ôm chặt lấy hông anh, dán mặt vão lưng anh, hai tay sỡ loạn trên ngực anh: ‘Đừng đã, anh đừng đi…

Kiều Huyền Thạc không chút nương tình nắm chặt cổ tay cô ta, hung hãng giật ra, hất đi.

Doãn Nhụy bị hất lui lại hai bước, va vào tủ gỗ trước cửa. Kiều Huyền Thạc mở cửa xông thẳng ra ngoài “Huyền Thạc? Doãn Nhụy gượng dậy tiếp tục đuổi theo kiều Huyền Thạc ra ngoài.

Song khi cô ta ra tới cửa, trong bóng đêm.

Xe của Kiều Huyền Thạc đã phóng đi.

Doãn Nhụy đứng trên mặt đất, tức giận hung hăng dậm chân, cắn răng nghiển lợi giận dữ chửi mắng: ‘Kiều Huyền Thạc chết tiệt, khốn kiếp, Doãn Nhụy em có điểm nào không tốt chứ? Khốn kiếp.

Cô ta gào thét, nước mắt trào ra khỏi mắt, cô ta lên kế hoạch lâu như vậy mà không đấu lại được sức kiềm chế của anh.

Trên con đường rộng, Kiều Huyền Thạc giảm hết chân ga, lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần, bấm số của Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy mau chóng nhận nghe cuộc gọi của anh, giọng nói dịu dàng vang lên: *Anh Ba…”

Giờ phút này, Kiều Huyền Thạc nghe thấp giọng nói ngọt ngào này như tiếng trời, khiến cơ thể anh càng nóng hơn, giọng nói khàn cúa anh trở nên trầm thấp, kho khăn mà sốt ruột: “Nhược Hy, em đang ở đâu vậy?”

“Em đang đi đạo chợ đêm với Lam Tuyết ở bên ngoài.

‘Vê nhà, lập tức về nhà” Hơi thở của anh càng gấp gáp hơn.

Bạch Nhược Hy nghỉ ngờ nói: Anh Ba, anh sao vậy, nghe giọng anh có vẻ rất khó chịu”

Anh đè nén cơn xúc động mãnh liệt, ra lệnh: ‘Đừng hỏi nữa, lập tức về nh chờ anh, một minh em thôi”

Bạch Nhược Hy cũng trở nên căng thẳng, nhanh chóng cúp máy.