Những lời đó khiến Diệp Linh Cẩm hết sức cảm động. Sau đó lạisuy nghĩ kỳ quái: cô bé quàng khăn đỏ chính là cô bé quàng khăn đỏ, mạnh miệng nhưng mềm lòng a. . . . . . Sao có thể đấu cùng đại sói xám. . . . . .
Sau một loạt hành động đáng kinh ngạc của Địch Tinh, Diệp Linh Cẩm ngồi ở trên giường ngẩn người nhìn cổ tay mình, khẽ mỉm cười, nói: "Thì ra thì vẫn có người đối xử tốt với ta sao. . . . . ."
. . . . . .
Vài ngày sau, có người đến tìm Nhan Nhiễm Y,còn muốn gặp cả Diệp Linh Cẩm.
"Diệp tiểu thư,đi chậm một chút sẽ tốt hơn a. . . . . ." Vi Đăng vừa dẫn Diệp Linh Cẩm đi, vừa nhắc nhở.
Diệp Linh Cẩm tò mò, rốt cuộc là ai, muốn gặp Nhan Nhiễm Y thì không sao, nhưng tại sao lại muốn tìm nàng?
Lần đầu tiên gặp lại Nhan Nhiễm Y sau khi trải qua sự kiện "Nhuộm y" , trong đầu suy nghĩ lung tung, lập tức lại nghĩ tới chuyện làm bẩn y phục của hắn, Diệp Linh Cẩm không khỏi đỏ mặt.
"Quan công tửhình như là không kết giao cùng người giang hồ chúng ta?"
Diệp Linh Cẩm vừa tới cửa liền nghe thấy thanh âm chậm rãi có thể tức chết người của Nhan Nhiễm Y
"Công tử, Diệp tiểu thư tới."
Diệp Linh Cẩm theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn thấy một mỹ nam khoảng hơn hai mươi tuổi mặc trường bào màu đỏ sậm, đầu đội kim quan, mày kiếm tóc mai, trong mắt lộ ra sắc bén, khóe miệng khẽ mím, khuôn mặt vô cảm. So sánh với Nhan Nhiễm Y, làm cho người ta cảm giác Quan công tử chính là người nghiêm túc, cẩn thận, tỉ mỉ.
"Ừ. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cũng không có nhìn nàng, giương mắt tiếp tục nói với Quan Hoán Chi: "Người đã đến, hãy ột kẻ giang hồ lỗ mãng như tại hạ được xem quan lại của triều đình làm việc như thế nào ,tại hạ cũng muốn học hỏi một chút,để sau này trừ bỏ một chút khí tức lỗ mãng của bản thân."
Diệp Linh Cẩm cảm thấy may mắn khi Nhan Nhiễm Y không nhìn nàng, nếu không nàng sợ mình không khống chế được, mặt lại ửng hồng lên.Còn tiểu “Cấm Diệp Linh “ ở bên trong đã giật giật khóe miệng. Đại sói xám dối trá, gạt người, đem người ta làm cho không xuống đài được.
Quan Hoán Chi vẫn mang bộ mặt phán quan như cũ, không để ý đến Nhan Nhiễm Y.
"Diệp cô nương, tại hạ là Quan Hoán Chi,là người phụ trách vụ án ‘ bắt cóc thiếu nữ lấy máu ’ ."
Thanh âm trầm thấp trong trẻo lạnh lùng đem Diệp Linh Cẩm kéo về thực tế.
". . . . . ." Diệp Linh Cẩm nhìn hắn một chút, lại nhìn Nhan Nhiễm Y một chút, sau đó cúi đầu, chơi ngón tay, trong lòng im lặng phê phán y phục của Nhan Nhiễm Y, mặc dù không phải dùng duy nhất một loại y phục , nhưng nhiều nhất vẫn là y phục màu tím.
Quan Hoán Chi: ". . . . . ."
Thay đổi một vẻ mặt tương đối nhã nhặn: "Diệp cô nương, không cần phải sợ, ta chỉ là tới hỏi một chút về chi tiết vụ án thôi ."
". . . . . ." Vẫn chơi ngón tay
"Những người bị hại đều được đến hỏi, cho nên. . . . . . Kính xin Diệp cô nương phối hợp." Thanh âm của Quan Hoán Chi càng thêm ôn hòa.