"Ngốc tử lại đang ngẩn người"
Diệp Linh Cẩm giựt giựt khóe miệng, ngốc tử không ngẩn người thì còn làm gì ? Nói câu này có quá thừa không?
Trong Diệp Linh Cẩm còn tồn tại một ‘Diệp Linh Cẩm’ khác, mà ‘Diệp Linh Cẩm’ này lại có những hành động mà Diệp Linh Cẩm bình thường không thể làm trước mặt người khác.
Cái người mà nói câu thừa thãi như thế dĩ nhiên chính là cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh rồi.
Diệp Linh Cẩm lười để ý hắn, nhưng cái ‘Diệp Linh Cẩm’ bên trong thì đang ồn ào la hét:"Cô bé quàng khăn đỏ, sao cứ trêu chọc ta, có bản lĩnh đi tìm đại xói xám lớn mà trêu chọc"
Địch Tinh cũng không quan tâm xem Diệp Linh Cẩm có để ý hắn hay không, xê dịch cái ghế đến gần mép giường, thở dài:" Ngươi cũng thật đáng thương, cả nhà bị giết sạch, còn lại là một kẻ dần, nhà ta năm đó cũng bị kẻ thù đuổi giết, đều chết sạch.... ....."
Diệp Linh Cẩm im lặng, nàng không nghĩ tới Địch Tinh lại có một thân thế bi kịch như vậy
"Dù sao, làm kẻ ngốc cũng có chỗ tốt luôn vui vẻ sống qua ngày, không cần lo âu nghĩ ngợi điều gì."
Sau đó thả tay vào trong lồng ngực lấy ra một chai thuốc, rồi vươn tay tháo miếng băng vết thương trên cổ tay của Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm nhìn hắn, rụt tay lại. Hắn muốn làm gì. rắc muối hay xức hạt tiêu lên miệng vết thương?
"Đừng nhúc nhích." Địch Tinh giữ chặt lại:" Lão tử hôm nay bị thần kinh hay sao ta?"
Diệp Linh Cẩm tránh không được, bất đắc dĩ đành phải trơ mắt nhìn cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh đem bột trắng trong bình rắc lên miệng vết thương của mình.
Không có gì xảy ra, không có cảm giác rát buốt, hay đau xé da trên miệng vết thương. Cô bé quàng khăn đỏ này rốt cuộc muốn làm gì?
Địch Tinh lấy băng gạc bọc lại quanh tay Diệp Linh Cẩm, rồi nhìn xuống hưởng thụ thành quả chính mình.
‘Diệp Linh Cẩm’ lại giựt giựt khóe miệng.
" Trời a ... ......... hôm nay chắc ta uống nhầm thuốc rồi. " Cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh lại đau khổ than lên khiến ‘Diệp Linh Cẩm’ xém xông ra.
‘Diệp Linh Cẩm’ gật đầu liên tục. Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc hôm nay Địch Tinh đại gia uống lộn thuốc gì, trúng loại gió nào.
"Ta tự nhiên lại đem thánh dược chữa thương cho kẻ ngốc này dùng. Đây là dược mà chỉ có phi tử hoàng đế mới có thể dùng a!...."
Thánh dược trị thương, Diệp Linh Cẩm đã từng xem qua trong tiểu thuyết, loại dược này rất đặc biệt chỉ dành cho phi tử dùng, không hề lưu lại sẹo. Nhưng sao lại tự nhiên cho nàng dùng?
‘Diệp Linh Cẩm’ nháy mắt hóa đá ━━∑( ̄□ ̄*|||━━.
(Cụ thể thì cứ tham khảo icon thỏ lả lưới, đang há to mồm, một cái tia chớp đánh xuống là được.)