Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng qua những ô cửa sổ, Hải Lăng mỉm cười cầm chiếc chổi phủi bụi, cẩn thận phủi bụi trên từng cuốn sách.

Nhìn cả căn phòng tràn ngập sách, khóe miệng của nàng lại nở nụ cười.

Xem như là vì họa được phúc đi, vốn tưởng rằng chỉ cần giả vờ bị ngã một cái thì sẽ không bị chọn làm tú nữa, lại không ngờ nàng vẫn vào cung, chẳng qua là làm cung nữ, bị phái đến dọn dẹp Si Tảo đường.

Si Tảo đường này là một trong những nơi cất giữ sách trong cung, cả căn phòng nhìn chỗ nào cũng là sách, lập tức khiến cho nàng chuyển buồn thành vui, từ mấy ngày trước vừa đến chỗ này, nàng liền hưng phấn không thôi.

Lần sờ những cuốn sách, nụ cười trên mặt Hải Lăng càng thêm sáng lạn, sau khi làm xong công việc dọn dẹp hàng ngày, nàng rút một cuốn sách, lặng lẽ trốn vào trong góc đọc sách.

Nàng chuyên chú đọc cuốn sách trong tay, vô cùng say mê, hoàn toàn không phát hiện có người đi đến gần nàng. Nàng tập trung đọc sách, lại có một đôi mắt lẳng lặng đánh giá nàng.

Thấy nàng vẫn không phát hiện ra mình, Miên Dục im lặng đến gần, khóe môi hiện lên nét cười, quát: "Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, thì ra là trốn ở đây lười biếng!"

Hải Lăng nghe vậy, tưởng rằng là đại nhân quản lý Si Tảo đường, vội vàng muốn giải thích, "Không, ta chỉ là..." Mới nói được mấy chữ, nàng liền phát hiện trước mặt là một nam nhân xa lạ.

Khắp mặt hắn đều là râu đen, dùng ánh mắt có vẻ kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, có vẻ dọa người.

"Ngươi không phải là Trần đại nhân, ngươi là ai?"

"Nàng không biết ta sao?" Miên Dục híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ không vui. Hắn thật sự tốn công một phen, rất không dễ dàng mới tìm được nàng, nhưng nàng lại nói không nhớ hắn.

Nàng theo bản năng lắc đầu, chợt nhớ tới, hai tháng trước, chính mình từng cứu một người cũng có bộ râu như vậy. Nhưng nam nhân kia cả người chật vật, mặc dù đêm đó nàng không cẩn thận nhìn thấy diện mạo của nam nhân kia, lại mơ hồ nhớ giọng nói của nam nhân đó khàn khàn mà suy yếu, giống như không còn trẻ, nhưng mà so cùng với người trước mặt này quần áo đẹp đẽ quý giá, giọng nói là nam tử trẻ tuổi, không thể là cùng một người.

"Tôi không biết ngài, xin nhường đường!" Hắn đứng quá gần nàng, khí tức nam tử khiến cho nàng có chút sợ hãi.

"Nàng thật sự không nhớ rồi." Nghe vậy, ánh mắt Miên Dục hiện lên hung quang trừng nàng, giống như nàng không quen hắn là chuyện tội ác tày đình.

Nhìn vẻ mặt hung dữ của hắn, nàng kinh hoảng muốn nghĩ đi qua hắn, nhưng nàng vừa mới bước được một bước, cánh tay bị hắn kéo lại.

"Ngươi muốn làm gì? Buông ra!" Hải Lăng giận dữ sợ hãi mắng, phản xạ đưa tay đánh về phía hắn.

Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, nàng giật mình, hắn cũng ngẩn ngơ.

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ Miên Dục bị tát, trong nháy mắt vẻ mặt hắn trở nên giận dữ, đưa tay cầm lấy cổ tay nàng đã tát mình.

Nàng sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng giận dữ của hắn, thấy hắn giơ tay lên, cho rằng hắn muốn đánh nàng, nàng theo bản năng đưa tay lên bảo vệ mặt.

Hắn mạnh mẽ tách tay nàng ra, giữ chặt cằm của nàng, ép nàng ngẩng mặt nhìn mình.

"Đời này, chưa từng có người dám đánh ta như vậy, nàng nói, ta nên trừng phạt nàng to gan lớn mật như thế nào?" Giọng nói của hắn rất nhỏ, trong giọng nói lại lộ ra sự nham hiểm khiến người ta rét run, đôi mắt chăm chú nhìn nàng lại như ánh lửa, sáng quắc nhìn nàng.

Nàng bị ánh mắt kia làm cho cả người cứng đờ, không khỏi nín thở, giọng nói như bị khóa lại ở yết hầu, run rẩy không nói được gì.

Nhìn gương mặt sợ hãi trước mắt, ánh mắt hắn tối lại, nhìn đôi môi anh đào của nàng, hắn liền cúi đầu xuống như muốn trừng phạt nàng.

Nhìn gương mặt của hắn tiến gần đến, Hải Lăng ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là sợ hãi, liều mình vùng vẫy, bóng ma nhiều năm trước như tái hiện lại, nàng hoảng sợ phản kháng.

Nhưng cánh tay của hắn lại như kìm sắt khóa tay nàng ở phía sau, một cánh tay khác giữ lấy cổ nàng, không cho nàng lộn xộn.

"A, nha đầu chết tiệt, nàng dám cắt ta!" Miên Dục thấp giọng một tiếng, buông nàng ra, trong miệng tràn ngập mùi máu, đầu lưỡi của hắn bị nàng cắn chảy máu.

Cánh môi của Hải Lăng cũng dính một chút máu của hắn, đôi mắt mở to tràn ngập sự hồi hộp, sau một lúc hồi thần, nàng bối rối muốn nhân cơ hội tẩu thoát.

Nhưng một tay của hắn liền kéo nàng lại vào trong lòng, hai tay giữ chặt lấy nàng.

Miên Dục nhổ ngụm máu trong mồm ra, nhíu mày tức giận. "Nàng cho rằng nàng vừa đánh ta, vừa cắn ta thì có thể thoát được sao?"

Nhìn ánh mắt của hắn như muốn ăn nàng, nàng sợ đến lạnh run, hai tay chống trước ngực hắn, dùng hết sức muốn đẩy nam nhân này ra, nhưng mà bất luận nàng dùng sức như thế nào, hắn vẫn luôn như một ngọn núi không thể lay động, nàng run rẩy nói: "Ngươi buông ra! Trần đại nhân ở bên ngoài, chỉ cần ta kêu..."

"HỪ, dù nàng có kêu khản cổ, bọn họ cũng không có lá gan đi vào." Hắn hừ lạnh, thấy nàng sợ đến phát run, tức giận trong mắt cũng giảm đi, lực đạo trên tay cũng thả lỏng.

Nghe hắn nói vậy, Hải Lăng càng vùng vẫy kịch liệt hơn.

Vẻ mặt sợ hãi cùng ánh mắt chán ghét của nàng làm hắn không vui nhíu mày, giọng điệu uy hiếp nói: "Nếu nàng còn dám động, ta sẽ lại tiếp tục hôn nàng."

Nghe vậy, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Chính mình lại không biết hắn, vì sao hắn lại đối với nàng như vậy?

"Ta muốn như thế nào?" Ngày đó thấy nàng ở trong cung, hắn liền có một suy nghĩ, giờ phút này đối mặt với nàng, ý niệm kia càng thêm mãnh liệt, hắn cười, thấp giọng tuyên bố, "Ta muốn nàng thành nữ nhân của ta."

Nàng bị tuyên bố ngông cuồng của hắn chọc giận, bất chấp sợ hãi, mắng: "Ngươi đừng mơ tưởng!"

"Chậc, bộ dạng tức giận của nàng, có thể so với mấy con tôm đáng yêu rồi." Miên Dục nói xong, ngón tay liền véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Hải Lăng phẫn nộ đẩy bàn tay vô lễ của hắn ra, "Không cho phép đụng vào người ta, lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra."

Đối với trách mắng của nàng, hắn không cho rằng là vô lễ, ngược lại hứng thú mở tay trước mặt nàng, "Tay ta không hề bẩn, nàng xem, vô cùng sạch sẽ, đúng không?"

"Buông ra."

Hắn mở miệng muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gọi, "Gia, người có ở trong này không?"

Nghe thấy giọng nói kia, Miên Dục cao giọng nói: "Ngạc Nhĩ, ta ở trong này, ngươi chờ ở bên ngoài, ta sẽ đi ra."

Nghe thấy giọng nói của chủ từ truyền ra từ bên trong, Ngạc Nhĩ vội vàng đáp: "Vâng."

Hắn liếc nhìn nàng, giọng nói mang theo sự bá đạo không cho phép cự tuyệt, "Chờ ta trở lại, ta sẽ hướng hoàng thượng xin người, nàng ngoan ngoãn chờ ở chỗ này đi." Hắn nhanh chóng ấn một nụ hôn lên môi nàng, rồi buông nàng đi ra ngoài.

Lời nói trước đi của hắn khiến Hải Lăng vừa giận vừa sợ, nàng lập tức căm hạn dùng sức lau môi, muốn quên đi khí tức cuồng vọng ở trên môi nàng.

Nam nhân kia cho rằng mình là ai? Dựa vào cái gì mà đối xử với nàng như vậy?