"Người này ở lại, người kia đặt bảng hiệu lại xuất cung..." Cả buổi trưa, mười người thì có 7, 8 người bị đưa ra ngoài.

Tuyển chọn lần thứ hai, nghiêm khắc hơn nhiều so với lần đầu.

Nhìn hầu hết người phía trước đều không thông qua, những nữ tử còn lại trong lòng đều lo sợ bất an, có người âm thầm cầu nguyện được tuyển, nhưng lại có một số ít giống như Hải Lăng, sơ tuyển "bất hạnh" bị chọn trúng, chỉ hy vọng lần này đừng bị chọn.

Bởi vì cho dù bị tuyển làm phi tần của hoàng đế, cũng không cam đoan tương lai cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, hơn một nửa là sống trong thâm cung, có không ít người sống trong cảnh tĩnh mịch.

Sau một lúc lâu, cuối cùng đến phiên Hải Lăng.

"Tiếp theo."

Nàng hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước, không biết có phải là do quá khẩn trương hay không, ngã mạnh một phát, rước lấy một trận cười mỉa mai. Nàng hoảng hốt đứng dậy, sau đó thất tha thất thểu đi tới trước mặt quan viên và công công.

Có thể thông qua sơ tuyển, đều là người có dung mạo xinh đẹp thanh tú, nhưng tuyển chọn lần hai ngoài dung mạo, dáng vẻ bên ngoài, còn có nữ công, tài nghệ đều là những khoản mục khảo hạch. Lúc này, vài quan viên hộ bộ và công công phụ trách tuyển chọn đang xem bức tranh này thêu, người nào cũng lắc đầu.

"Đây là do ngươi thêu?" Tay nghề vụng về, khiến cho người ta không nhịn được muốn phỉ nhổ.

"...Vâng." Hai tay nàng xoắn vào nhau, vẻ mặt khiếp sợ khờ khạo mở to mắt, nhìn vị quan viên đặt câu hỏi.

"Vậy...người biết đánh đàn không?"

"Không biết."

"Chơi cờ?"

"Không biết."

"Ngâm thơ?"

"Không biết."

"Vẽ tranh?"

"Không biết."

"Vậy...ngươi biết cái gì?"

Hải Lắng ngập ngừng, một lúc sau mới rụt rè trả lời, "Ta...ta biết giặt quần áo, à, còn có thể lau nhà, cũng sẽ dọn dẹp."

Nàng vừa nói xong những lời này, lập tức nhận lại những tiếng cười mỉa. Đây là tuyển tú nữ, không phải là chọn tỳ nữ!

Quan viên phụ trách cùng công công nội giám nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chỉ chốc lát sau liền có quyết định.

"Để lại bảng hiệu đi." Để lại bảng hiệu tức là trả lại bảng gỗ ghi tên lại, tức là nàng không bị chọn, sẽ bị đưa ra khỏi cung.

Bỗng nhiên một thái giám đi đến nói nhỏ bên tai công công kia mấy câu, công công kia nhìn nàng một cái, sau khi trầm ngâm, nói: "Nhìn cũng nhu thuận, được rồi, cứ theo lời người nói đưa nàng qua đi."

"Ngươi đi theo ta." Thái giám vẫy tay với nàng.

Hải Lăng vẻ mặt kinh ngạc. Không thể nào? Chẳng lẽ nàng bị tuyển chọn.

**********

"A, Miên Dục, sao đệ không đi tiếp?" Thấy Miên Dục đang đi cùng đột nhiên dừng lại, Thập Ngũ a ca buồn bực quay đầu lại hỏi.

"Nữ hài kia..." Hắn xoay người nhìn phía trước đang tiến hành tuyển tú, có một tú nữ ngã một cái, rước lấy tiếng cười nhạo của mọi người, cũng hấp dẫn ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ kinh hỉ. Quả nhiên lần trước hắn không nhìn nhầm, thật sự là nàng!

"Nữ hài nào?" Nghe vậy, Thập Ngũ a ca nhìn theo tầm mắt của hắn, "A, ngươi đang nói đến chỗ đó à, hộ bộ cùng nội giám đang tuyển tú nữ, nghe nói năm nay tuyển tú nữ, hoàng thượng muốn đem cho nhóm thân vương, bối lạc cùng bối tử chưa cưới vợ."

"Thật sao?" Miên Dục không để ý hỏi.

"Đúng vậy, ta còn nghe nói Lễ Thân vương từng đề cập qua với hoàng a mã, muốn gả ngũ cách cách cho ngươi."

"Ta không cần." Hắn chán ghét cự tuyệt. Một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, hắn khẽ nheo mắt lại, bị suy nghĩ hiện lên chớp nhoáng kia làm kinh hãi, tiếp theo khóe môi nhếch lên. Có gì không được? Cưới một nữ nhân hắn không vừa mắt, còn không bằng cưới một nữ nhân trong lòng hắn luôn nhớ đến.

"Nếu hoàng a mã đồng ý với Lễ Thân vương, vậy ngươi cũng không thể từ chối được." Thập Ngũ a ca làm như không liên quan đến mình nhàn nhã cười nói.

Miên Dục hừ lạnh một tiếng. Hắn không muốn, ai cũng không bắt ép hắn được.

"Miên Dục, ngươi cứ nhìn chỗ đó, chẳng lẽ nhìn trúng người nào rồi sao?" Thấy ánh mắt của hắn vẫn nhìn về hướng đối diện, Thập Ngũ a ca tò mò hỏi, nhịn không được nhìn đi nhìn lại mấy người tuyển tú kia, lại không phát hiện nữ tử nào đặc biệt kinh diễm.

"Không có." Hắn bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.

"Vậy đi thôi, thái hậu còn đang chờ chúng ta." Nhìn gương mặt đầy râu của Miên Dục, Thập Ngũ a ca hồi tưởng lại bộ dạng tuấn tú, phong thái mị nhân của hắn trước kia, vẻ mặt hoài niệm nói: "Vẫn là gương mặt trước kia của ngươi nhìn thuận mắt hơn, mấy ngày trước thái hậu còn cao hứng nói với ta, thật hy vọng sinh thần của bà nhanh đến, bà đã một năm không được xem ngươi hát quý phi say rượu rồi."

Miên Dục lạnh nhạt đánh nát chờ mong của Thập Ngũ a ca, "Năm nay sinh thần của thái hậu, đúng lúc ta không ở trong cung." Cho nên hôm nay hắn mới có thể tiến cung trước để chúc thọ thái hậu.

"Vì sao? Ngươi muốn đi đâu?" Thập Ngũ a ca chấn kinh mở to mắt.

"Chuẩn Cát Nhĩ."

"Không thể đi muộn mấy ngày sao? Mấy ngày nữa là sinh thần của thái hậu rồi, ít cháu hát xong quý phi say rượu rồi đi cũng không muộn." Hắn và thái hậu đều mong chờ một năm nay, lần này hắn đi, vậy chẳng phải là phải đợi thêm một năm nữa sao.

"Quân tình khẩn cấp, Thập Ngũ thúc cho rằng có thể chậm trễ được sao?"

"Ách...Không, không được."