Về đến phòng riêng, Hạc Tư Đằng đặt La Ngữ Tịch xuống giường, tiện tay cầm mớ giấy tờ cô đang ôm mang đến đặt ở mặt tủ sát tường phía đối diện cuối giường.

Cất gọn giấy tờ một chỗ, Hạc Tư Đằng xoay người đi thẳng vào phòng chứa quần áo, lấy một chiếc khăn mặt mới vào nhà tắm thấm nước ấm, đem ra lau vết máu trên mặt cho La Ngữ Tịch.

Nhìn vết thương mới cũ trên mặt La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng bất giác nhận lỗi thay: "Xin lỗi, tôi không ngờ mẹ tôi lại quá đáng như vậy."

Khoé môi La Ngữ Tịch hơi cong lên, nhẹ nhàng đáp: "Không sao, tôi hiểu mà, có lẽ bà ấy sợ tôi cướp mất con trai nên mới hành động có hơi thô lỗ."

Đầu Hạc Tư Đằng hơi cúi, nét mặt trầm tư. Có lẽ La Ngữ Tịch không cần đoán nữa, anh thật sự không phải là chàng thiếu gia hư hỏng hết thuốc chữa, đâu đó trong anh vẫn còn biết phân biệt đúng sai.

La Ngữ Tịch cử động người ngồi dậy, vừa khom về trước định tháo giày sandal đang mang trên chân thì Hạc Tư Đằng lại nhanh hơn một bước giúp cô tháo ra.

Cô khẽ mỉm cười, trong bụng không tiếc dành cho Hạc Tư Đằng một lời khen.

Cả hai im lặng ngồi đối diện nhau một hồi lâu, người có mục đích là La Ngữ Tịch vẫn phải chủ động lên tiếng trước: "Tôi biết, anh lo cho tôi không phải vì sợ cha anh phát hiện tôi bị ức hiếp, mà là anh nghĩ cho cảm giác của tôi."

Thấy sắc mặt Hạc Tư Đằng sau khi nghe câu nói vừa rồi liền tươi tỉnh lên mấy phần, La Ngữ Tịch nhân cơ hội nói xa nói gần vào trọng tâm: "Tôi và anh vừa kết hôn, trên mặt danh nghĩa hay giấy tờ đều là vợ chồng. Nhưng tôi hiểu, vợ chồng cũng chỉ là người dưng gặp gỡ, không có người này còn có người khác. Vậy nên, anh không cần vì tôi mà tỏ thái độ với mẹ anh, anh càng bênh tôi, bà ấy càng ghét tôi."

Ngừng lại một chút, La Ngữ Tịch vừa quan sát biểu cảm của Hạc Tư Đằng, vừa chầm chậm tiếp lời: "Có lẽ, chúng ta sẽ sớm ly hôn thôi, rồi tôi và anh sẽ trở lại làm người dưng. Khi ấy, mẹ anh vẫn là mẹ anh. Còn tôi, không đáng để anh nhớ trong cuộc đời."

Không rõ vì sao, khi nghe những lời nói ra một cách bình thản của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng lại cảm thấy khó chịu. Khó chịu vì bản thân là một kẻ thất bại.

Khi nghe La Ngữ Tịch nhắc đến hai chữ "vợ chồng", Hạc Tư Đằng bất chợt cảm thấy có chút xa lạ, bởi trách nhiệm cơ bản của một người chồng nên làm, anh không hề làm được.

Chưa nói đến, bản thân làm chồng, làm con, Hạc Tư Đằng chỉ biết đứng giữa nhìn mẹ mình bắt nạt vợ mình, đến lúc xảy ra chuyện, người nào thắng anh lại quay sang trách.

Trông thấy Hạc Tư Đằng khổ tâm ôm trán, biết anh đã bị dao động, La Ngữ Tịch thuận nước đẩy thuyền: "Tôi có ý này. Thời gian sắp tới công ty có kế hoạch PR, tuyên truyền cho diễn viên mới, công việc của tôi cũng rất bận, tôi sẽ nói với cha khi tan làm tôi sẽ về nhà cha mẹ đẻ ngủ cho gần, tránh mặt mẹ anh một thời gian. Còn anh trong thời gian này, tranh thủ ở bên cạnh xoa dịu cơn giận của mẹ anh, anh thấy thế nào?"

Sợ cha mình tuyệt tình với con trai khi con dâu mới cưới bỏ về nhà cha mẹ đẻ là một, sợ mẹ mình tiếp tục vô duyên vô cớ gây hấn làm tổn hại đến La Ngữ Tịch là hai, nhưng điều Hạc Tư Đằng day dứt nhất chính là không làm được việc gì ra trò ở bất kỳ cương vị nào.

Hạc Tư Đằng bỗng đứng dậy, sắc mặt có hơi khó coi, lơ đễnh nói: "Bỏ đi, để tôi."

Đến khi Hạc Tư Đằng chuẩn bị mở cửa phòng ra ngoài, La Ngữ Tịch mới cất tiếng ngăn bước chân anh lại, giọng nói thể hiện sự hiểu chuyện dù xuất thân khác biệt.

"Tư Đằng, cha mẹ chỉ có một, anh đừng làm họ đau lòng. Mẹ anh trách tôi không sai, tôi vì tiền mới lấy anh. Hậu quả... là tôi xứng đáng gánh chịu."

Hạc Tư Đằng vẫn quay lưng về phía La Ngữ Tịch, cô vừa dứt lời anh cũng mở cửa bỏ đi, chưa một lần ngoái lại.

Kể từ cuộc nói chuyện đó cho đến khi tới công ty, vẻ mặt Hạc Tư Đằng vẫn luôn u ám không nói một lời nào. La Ngữ Tịch đương nhiên hiểu việc đánh vào tâm lý của người đứng giữa như anh như một con dao hai lưỡi.

Nếu Hạc Tư Đằng bất chấp mọi thứ vì làm mẹ vui lòng, cuộc sống sắp tới của La Ngữ Tịch sẽ không bình yên nữa.

Nhưng nếu Hạc Tư Đằng nghiệm ra được sự quan trọng của bản thân trong mối quan hệ giữa mẹ và vợ, anh sẽ biết cách làm vừa lòng bà Hạc, cũng sẽ biết cách để bảo vệ vợ mình.

Tuy nhiên, La Ngữ Tịch sớm chuẩn bị tinh thần cho cái kết. Cô và Hạc Tư Đằng không thân thiết, cũng chẳng phải vợ chồng yêu nhau sâu đậm đến mức để anh chọn cô.1