Tại trụ sở chính của công ty giải trí SJ, toà nhà cao ngút được thiết kế theo lối hiện đại sáng tạo, phá cách với hai tông màu đơn giản chủ đạo trắng đen. Không gian mặt tiền rộng rãi thoáng đãng, nhân viên làm việc qua lại bên trong đều chăm chút ngoại hình nổi bật.
Từ phía cửa chính, Hạc Tư Đằng vừa xuất hiện khiến không khí đang rôm rả lập tức trở nên im lặng. Bất kỳ nhân viên nào đang đi cũng tự động đứng lại, chủ động cúi đầu chào hỏi vô cùng trang trọng. Hạc Tư Đằng mang vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, ánh mắt sâu hút giấu mọi cảm xúc vào trong. Đường nét khuôn mặt rõ ràng nam tính lôi cuốn, lại có sự trưởng thành ở độ tuổi xấp xỉ ba mươi. Từ áo sơ mi đến vest mặc bên ngoài đều chỉ một màu đen ôm lấy cơ thể cao lớn hơn một mét tám sáu, Hạc Tư Đằng dù mang dáng vẻ hào nhoáng hấp dẫn ánh nhìn, thực chất lại là kẻ vô cảm, khó gần. Dẫu rằng nhan sắc cùng ngoại hình có nổi trội đến đâu, Hạc Tư Đằng cũng không phải đối tượng để yêu thích. Ngay khi Hạc Tư Đằng cùng trợ lý vào thang máy, một nữ nhân viên tầm ngoài hai lăm mới vào làm ở vị trí tiếp tân không nhịn được cảm thán: “Hạc tổng đẹp trai quá! Còn “cool” ngầu nữa!” Nữ đồng nghiệp làm việc lâu năm tại công ty đứng cạnh nghe thấy liền cười lạnh, thấp giọng dập tắt hy vọng của cô nàng kia: “Cô đến sai thời điểm rồi, nếu cách đây hơn hai năm, cô ở trước mặt Hạc tổng tươi cười, anh ấy nhất định cười đáp lại cô. Còn bây giờ, cô chỉ cần hé môi một cái thì chắc chắn sẽ bị tiễn đi.” Nữ nhân viên mới nghe xong liền ngạc nhiên khó hiểu: “Sao thế chị? Anh ấy gặp biến cố về tâm lý ạ?” “Cô không đọc báo à?” Nữ nhân viên làm lâu năm hơi lên giọng, nghiêm túc giải thích: “Hơn hai năm trước, Hạc tổng vẫn chỉ là cậu ấm ăn chơi, sau khi bị gia đình ép kết hôn mới dần an phận. Đáng tiếc, hai người họ kết hôn không lâu, người vợ đó của Hạc tổng do sức khoẻ bẩm sinh suy yếu mà qua đời, kể từ lúc đó anh ấy mới trở nên đáng sợ như thế kia.”1 Nhắc lại chuyện cũ, kể ra rồi nữ nhân viên cũ chậc lưỡi nuối tiếc: “Giữa Hạc tổng với người vợ quá cố đó có thể gọi là đúng người sai thời điểm. Người có thể thay đổi anh ấy lại không phải là người ở bên cạnh cả đời.” Trên tầng 49 của cao ốc, Hạc Tư Đằng ngồi xoay người nhìn ra khung cảnh thành phố bên ngoài thông qua cửa sổ sát đất nằm phía sau bàn làm việc. Anh trầm ngâm ngắm nhìn đường xá, trên mặt lại thoáng lên sự nhớ mong vô định. Sống trên đời hai mươi tám năm, thì hai năm nay chính là quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc sống của Hạc Tư Đằng. Không còn La Ngữ Tịch, ánh mặt trời trong mắt Hạc Tư Đằng dường như trở nên xám xịt. Không còn La Ngữ Tịch, nơi đẹp đẽ xa hoa Hạc Tư Đằng đang sống dường như cũng trở nên u tối. Anh nhớ người con gái dùng quyền lực của cha anh mà lên mặt. Anh nhớ người con gái phũ phàng chỉ đếm từ một đến ba để hù dọa anh. Anh nhớ người con gái thường xuyên lạm dụng quyền hạn của một người vợ sai bảo anh không ngượng miệng. Nghĩ đến chuyện cũ, Hạc Tư Đằng dĩ nhiên càng nhớ rõ ngày mà người con gái khiến anh rung động, đồng thời lại là người nhẫn tâm ép anh ký vào giấy ly hôn để rời bỏ anh đi thật xa.1 La Ngữ Tịch khiến Hạc Tư Đằng yêu cô, nhưng đến cuối cùng lại chọn cách bỏ rơi anh. Và tuy vô tâm là vậy, thế nhưng trước lúc cô rời xa anh vẫn không quên trả lại tự do để anh tìm hạnh phúc mới. Giữa lúc Hạc Tư Đằng còn đang đắm chìm trong quá khứ, trợ lý kề cận của anh là Tô Chân Vũ kiểm tra qua hồ sơ trước khi báo cáo một lượt. Tuy độ tuổi xấp xỉ, nhưng Tô Chân Vũ đã có sự cầu tiến từ trẻ, kinh nghiệm làm việc vô cùng dày dặn. Xem xong tài liệu, Tô Chân Vũ hướng mắt về bóng lưng cô độc của Hạc Tư Đằng, cất tiếng truyền đạt tóm tắt thông tin: “Cách đây hai ngày công ty vừa ký kết thành công hợp đồng quản lý với nữ diễn viên trẻ Khả Trân, thành tích và độ nổi tiếng của cô ta rất tốt. Giám đốc đại diện có đề xuất mở một bữa tiệc chào mừng cô ta và một số diễn viên mới có tiềm lực để PR. Anh ta muốn anh cùng tham gia, ý anh thế nào?” Hạc Tư Đằng vẫn nhìn ngoài cửa sổ, hờ hững hỏi ngược lại với thâm ý sâu xa: “Cậu nói xem, nếu vợ tôi biết tôi tham gia tiệc chào đón nữ diễn viên nổi tiếng, phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào?”