Nghe dứt lời Úc cơ, mọi người lại
không hẹn mà cùng cúi đầu, nín thinh. Chả phải do nàng ta vừa mở miệng
đã đòi cưới hai gã chồng, rất nhiều ma tu không đặt nặng vấn đề này,
đừng bảo hai, nếu Úc cơ muốn có nhiều hơn cũng chẳng làm điều, thái độ
mọi người như thế là vì không biết Ma chủ đang nghĩ gì.
Ma chủ vừa bất thình lình bác lại lời của Úc cơ, thế bây giờ gã sẽ cản
tiếp ư? Tại sao Ma chủ lại đột nhiên ngăn trở, là bất mãn vì Úc cơ muốn
kén rể chứ không thèm liên hôn với gã, hay do cảm thấy mất mặt vì thái
độ chọn lựa tùy hứng của Úc cơ? Với cả nguyên nhân khiến Úc cơ khăng
khăng quyết định hẳn không xuất phát từ một tên phu tế bé mọn, có phải
nàng đang thể hiện nỗi phật ý của mình với Ma chủ không? Đôi bên sẽ đánh nhau, dấy lên cuộc chiến ở Ma vực chứ?
Vô số ý nghĩ lướt vụt qua đầu đám ma tu, Hồng Lâu kính cẩn đứng kề Ma
chủ sốt ruột hơn họ nhiều, mới nãy nàng đã âm ỉ cảm giác chẳng lành,
thấy chuyện mình lo xảy ra thật, phiền muộn khó thành lời.
Nàng nghĩ khá nhiều, gã ma tướng làm loạn bị khống chế dưới đất kia chỉ
vô tình chạy đến đây thật ư? Trước đó tại sao Úc cơ lại chợt nổi hứng
đem cả đại đội nhân mã tới bắt gã ma tướng quèn này? Chẳng lẽ gã ma
tướng thừa dịp đại hội kén rể để ám sát Ma chủ này là do nàng ta sắp
xếp, hòng đưa Ma chủ và những kẻ khác đến đây, mục đích là để đoạt lấy
Giang Trừng?
Ai đó khác sẽ chẳng rầm rộ ồ ạt như thế chỉ vì một vài thứ bé mọn, nhưng Úc cơ thì có thể lắm.
Hồng Lâu rất rõ Úc cơ là kẻ như nào, nàng ta tùy hứng cố chấp, dùng mọi
cách để đạt được thứ mình thích, từ lúc nàng ta bảo ưng ý một kẻ trong
cuộc tập kích ngoài thành, Hồng Lâu đã cảnh giác rồi. Úc cơ chưa từng
nói điều vô tâm, làm việc vô nghĩa, nàng ta ắt phải có mục đích.
Nếu thích thôi thì còn đỡ, chỉ sợ nàng ta muốn dùng cả hai người họ vào việc gì đấy.
Một thoáng lặng im, đến lúc đa số ma tu bắt đầu cảm thấy hô hấp như
nghẹn lại, Ma chủ mới bảo: "Đã quyết định thế thì tặng hai kẻ này cho Úc cơ, để chúng làm lô đỉnh hầu nàng, có điều chuyện kén rể chỉ như vậy
thì quá sơ sài, nếu Úc cơ không muốn, dời lại là được."
Úc cơ cười đáp: "Đa tạ Ma chủ." Rồi nàng phất tay, "Đưa hai kẻ này về Úc Lữ cung của ta."
Trong ma cung, nơi ở của Úc cơ là cung Úc Lữ, nhóm ma tu áo đen theo sát nàng ta hung tợn bước về phía hai người Giang Trừng, cứ như đang bắt
tội phạm.
May mà trong đống phụ kiện dùng để cải trang thành ma tu của Hồng Lâu có cả mặt nạ che được hơn nửa gương mặt, không thì chắc đã bị đám ma tu
từng giao đấu với đại sư này nhận ra rồi. Nhưng hình như đây đâu phải là vấn đề cô cần quan tâm nhất bây giờ? Giang Trừng chưa từng ngờ được
rằng mình và đại sư lại có ngày phải hầu cùng một vợ. Cuộc đời đúng là
đầy rẫy những bất ngờ khôn lường.
Thấy hai người ngoan ngoãn để mặc chúng dắt theo sau, Úc cơ nhếch cánh
môi thắm đỏ, trước khi đi đã hỏi Hồng Lâu: "Hồng Lâu, ta đòi người chỗ
nàng, nàng không phật lòng chứ?"
Hồng Lâu cúi người điềm đạm trả lời: "Cũng chỉ là hai gã ma tướng bé mọn thôi, Úc cơ quá lo."
"Vậy thì tốt." Úc cơ bật cười, chào Ma chủ rồi đưa người rời khỏi.
Trước khi đi, thấy Hồng Lâu nháy mắt với mình, Giang Trừng đáp lại bằng
ánh mắt ra chiều cứ an tâm. Tuy không rõ Hồng Lâu đang ám chỉ điều gì,
nhưng có vẻ ai nấy đều tỏ tường chiều sâu của cái chiêu nháy mắt này,
với cả giờ cũng chả tiện hỏi, Giang Trừng bèn giả vờ mình hiểu để Hồng
Lâu an tâm.
Thực ra cũng chẳng gay go là bao, chớp được thời cơ thì tẩu thôi, còn
nếu chạy không thoát, chết tới sát bên rồi thì có sốt vó cách mấy cũng
bằng thừa. Giang Trừng giữ chặt đại sư, xoay sang nhìn nửa gương mặt
không che của anh. Vẻ mặt lạnh băng, mắt nhìn đám ma tu xung quanh cũng
đong đầy cảm giác nguy hiểm đang ghìm lại chờ thời, đấy là ánh mắt sẽ
chẳng bao giờ xuất hiện khi anh nhìn cô.
Rồi, xem ra vấn đề lớn nhất mà cô cần phải giải quyết chính là làm sao
để dỗ được một đại sư đang vùi mình giữa cả vòng vây ma tu đầy mùi nguy
hiểm đây, Giang Trừng vẫn nhớ lần đầu xuất hiện, gã đại sư ngơ này đã
lao vào công kích đám ma tu vừa đụng độ ngay, chẳng nói chẳng rằng.
Cô giữ chặt tay đại sư, chầm chậm xoa lấy cổ tay, lại lén bấm ngón tay
anh. Những động tác nho nhỏ hiếm ai ngờ lại đong đầy ấm áp, Giang Trừng
vốn chỉ muốn đại sư tém bớt độ nguy hiểm trên mặt và trong mắt, đỡ bị
phát hiện, nhưng có vẻ đại sư lại lý giải mọi chuyện theo một cách nào
đó khác, anh dừng khựng lại, đột ngột cúi đầu, dùng một tay giữ mặt
Giang Trừng, gặm môi cô.
Vì đại sư xông ào đến nên hai chiếc mặt nạ chạm nhau, vang tiếng khe
khẽ. Đoàn của Úc cơ đi lại cực êm, chỉ một tiếng động nhẹ này thôi đã
khiến cả bọn quay đầu nhìn, vừa khéo thấy cảnh đại sư đang cúi đầu miết
môi Giang Trừng, thân mật tự nhiên, hoàn toàn chẳng màng đến tâm trạng
của đám ma tu xung quanh.
Bỏ xừ rồi! Úc cơ thấy hai người dính xà nẹo rồi! Không rõ mặt mũi nhưng Giang Trừng thừa sức đoán được ý nghĩ trong lòng họ.
Ai nấy đều cho rằng Úc cơ sẽ nổi cơn tam bành, nào ngờ nàng ta không
điên tiết lên mà còn tựa vào kiệu mềm, ngón tay quẩn quanh lụa trắng,
hứng thú ngó hai người, rồi ngước mắt liếc ma tu đang khiêng kiệu, "Dừng lại làm gì, mau về thôi, ta đã kìm không nổi cảm giác muốn thưởng thức
hai bé con này rồi."
Đám ma tu hiểu rõ tính cách của Úc cơ tức thì nén lòng cúi đầu đi tiếp, tốc độ nhanh gấp mấy lần.
Họ được đưa đến một tẩm điện lộng lẫy, ma tu hầu trong điện lui cả ra
ngoài, còn mỗi ba người là Úc cơ và bọn Giang Trừng đại sư.
Giang Trừng hơi cảm thấy chẳng lành, ả Úc cơ này gấp gáp dữ vậy? Vừa về
đến đã muốn "ấy", lại còn một lúc hai người? Cô tưởng mình còn thư thả
đôi ngày để sửa soạn nọ kia, ngờ đâu Úc cơ lại khác với lẽ thường.
Úc cơ ngự trên ghế, tà váy dài buông lơi, nàng ta nhìn hai người đứng
trước mặt, bỗng lên tiếng: "Ta biết các ngươi là bọn đã cản chân ta
ngoài thành Ma Chủ."
"Một người là Thanh Đăng đại sư - Thượng Vân phật tử tiếng tăm lẫy lừng, thất kính rồi." Úc cơ cười bảo, nhìn sang Giang Trừng, "Kẻ còn lại là
Giang Trừng - đệ tử dãy Bạch Linh của Dung Trần sơn phái, danh môn đại
phái chính tông."
Giang Trừng: Vậy mà lại bị phát hiện rồi! Nhưng đã rơi vào tình huống này thì có lộ tẩy hay không cũng vậy.
Giang Trừng nhạy cảm nhận ra lúc nhìn mình, Úc cơ đã thoáng tối tăm hơn, và đương nhiên thái độ của nàng ta với đại sư cũng chẳng tốt đẹp gì, ma tu luôn bất hòa với phật tu, không phải ma tu nào cũng như Hồng Lâu,
nỗi bài xích và kiêng kỵ mà Úc cơ dành cho đại sư mới đúng với lẽ
thường.
Nhưng tại sao Giang Trừng lại có cảm giác rằng Úc cơ ghét mình hơn cả
đại sư nhỉ? Cô có nét nào đáng ghét à? Trước đó không nhận ra, giờ chỉ
còn ba người, Úc cơ mới tỏ rõ vẻ không ưa cô.
Điều khiến Giang Trừng khó hiểu là, Úc cơ đã ghét như vậy sao lại còn
giấu thân phận rồi đưa họ về đây? Nếu nàng ta vạch trần họ trước mặt Ma
chủ và đám ma tu ban nãy, có khi giờ hai người đã ra bã rồi. Chẳng
nhẽ... Úc cơ ghét họ đến độ phải tự tay giày vò mới được?
Thấy ánh mắt đầy những ngờ vực của Giang Trừng, Úc cơ cười càng ác ý
hơn, "Xem ra mi đã đoán được rồi, để bọn mi chết đơn giản thế kia thì
chả thú gì, ta muốn bọn mi đau khổ hơn cả chết cơ."
Nàng ta chống bàn tay với các ngón được sơn đỏ tươi bên bờ môi mọng cùng sắc thắm, "Nói thêm để mi biết mình bị ai liên lụy đến nhé, nhớ lấy,
tất cả những thứ mà mi phải chịu sau đây, đều là ‘quà’ của sư huynh mi
đấy.”
Giang Trừng: "Bạch Linh đại sư huynh?!"
Nghe Giang Trừng thốt lên như thế, Úc cơ mới sực nhớ ra, "Suýt tý lại quên, không phải sư huynh, mi hẳn đã gọi hắn là sư tỷ."
Nhị sư tỷ Yến Phù Tô và tam sư tỷ Trịnh Dao, là ai? Giang Trừng tự dưng
lại nhớ đến vụ bị nam tu rắn mối truyền tống đến mật thất hồi ở đồng
băng, gã đã bảo truyền tống trận chỉ có tác dụng với nữ tu thôi. Ướm với lời Úc cơ vừa nói, Giang Trừng như vừa ngộ ra chuyện gì đó khá khủng
khiếp.
Úc cơ ha hả cười lạnh, "Khà, hắn núp ở Dung Trần sơn phái luyện cái mớ
đan dược rách ấy, mấy đòn vặt vãnh thỉnh thoảng giáng tặng lúc hắn ra
ngoài chẳng đủ sức răn đe, lần này sư muội nhà hắn đã tự dâng mình đến
cửa, thì đứng trách ta giận cá chém thớt nhé."
Luyện đan? Quả nhiên là nhị sư tỷ. Ngó thấy Úc cơ bẻ gãy cả móng mình,
Giang Trừng càng... tò mò hơn. Rốt cuộc thì nhị sư tỷ, hay còn gọi là
nhị sư huynh nhà cô đã làm gì vậy?
Cơ mà sư môn Dung Trần sơn phái nhà cô ổn thiệt hả? Ngó Hồng Lâu lại
nhòm Úc cơ, Dung Trần sơn phái nhà cô có thật là chính phái không vậy?
Chuộng cái mốt yêu nhau lắm cắn nhau đau à?
Giang Trừng vẫn đang chìm trong dư chấn vụ nhị sư tỷ té ra là nhị sư
huynh, bỗng lại bị đại sư mãi lặng thinh bên cạnh kéo ra sau lưng, và
trong tay anh là một con sâu màu đỏ nhỏ cỡ móng tay. Con sâu nọ vùng vẫy muốn chui vào người đại sư, lại bị anh bóp ra tro bằng hai ngón.
Úc cơ vỗ tay, chẳng quan tâm đến chuyện thứ mình vừa phi ra đã chết,
"Tiếc thật đấy, Thượng Vân phật tử quả danh bất hư truyền, ma trùng bé
mọn không làm gì nổi mi, nhưng chả sao, dù gì ta cũng đã đạt được mục
đích, đại sư thanh tâm quả dục có thể cầm cự, nhưng đại sư đoán thử xem, Giang Trừng chịu thấu không?"
Đại sư ngoái lại nhìn Giang Trừng, Giang Trừng rùng mình, lập tức cảnh
giác tứ bề, cơ mà mãi vẫn chẳng cảm nhận được gì. Trái lại, đại sư bỗng
đưa tay sờ gáy cô, Giang Trừng chợt thấy nhoi nhói. Trên gáy cô là một
nốt đỏ nhỏ, hẳn là do Úc cơ gây nên, nhưng Giang Trừng không biết được ả đã ra tay lúc nào.
"Ta chuẩn bị xong lâu rồi, giờ đã muộn, nhị vị cứ thỏa thuê hưởng thụ
nhé." Úc cơ cười cười, đứng dậy phất tay biến mất, chỉ để lại một câu:
"Đấy là dục độc, phải giao hợp với kẻ mình yêu mới giải nổi, không trừ
trong vòng ba ngày thì, khà ~ sẽ chết đau chết đớn đấy ~"
Như cô đoán, họ đã bị nhốt ở đây, cũng chẳng ngoài dự liệu, Giang Trừng
bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng sốt, làn sóng kích thích xuất phát từ
đáy lòng buộc cô phải nhìn sang đại sư.
Cô ép mình xoay đi, khẽ buông một chữ: "Đệt!"
Cái đám phản diện này đúng là! Bước ra đánh một trận hẳn hoi xem nào,
đường đường chính chính mà đánh ấy! Bét lắm thì đánh lén cũng được, chứ
sểnh ra lại chơi thuốc là ra làm sao! Đang tính "trợ công" à...
Thực ra Giang Trừng biết chúng nghĩ gì trong đầu, chắc chúng cho rằng
kiểu nhân vật bất khuất uy vũ như đại sư sẽ cảm thấy phá giới còn đau
khổ hơn cả chết, cô thì rõ ràng rất bận lòng về đại sư, sau khi "ấy" anh sẽ vướng mắc xoắn xuýt không ngừng, cũng sẽ đau khổ hơn cả chết.
Giang Trừng đỡ trán hậm hực lắm thay, nếu không yêu đại sư, có lẽ cô đã
chẳng thấy nặng nề như này, nhưng giờ cô đã yêu anh, không thể nào ra
tay nổi, vì cô biết đại sư sẽ không bằng lòng. Đại sư không yêu cô, mà
dẫu có yêu cũng sẽ không muốn làm chuyện ấy.
Nhưng sao cô cứ gặp mấy vụ cẩu huyết này hoài vậy?
Giang Trừng tát mạnh vào mặt mình, quyết định tránh xa đại sư ra, nhưng
trước đó cô phải dỗ êm hoặc trói anh lại đã. Tại đại sư giờ đâu phải
Thanh Đăng đại sư bình thản kia! Dựa theo các biểu hiện thường thấy của
đại sư ngơ, có lẽ chỉ một thoáng nữa cô và anh sẽ quấn lấy nhau mất
thôi, chưa chắc ai mới là người chủ động, lúc đó thì chuyện đã rồi.
Đại sư chợt lảo đảo, Giang Trừng hoảng hồn, vội vã đưa tay đỡ anh, lòng
nghĩ, chẳng nhẽ đại sư cũng dính đòn rồi? Nhưng sau đó cô biết ngay
không phải vậy, vì đại sư đã đưa mắt nhìn cô, bình thản hiền hòa.
Trước đó Thanh Đăng bảo phải nửa tháng nữa mới quay về, thế mà lại tỉnh ngay lúc này, chẳng rõ tại sao.
Giang Trừng lúng túng bật thốt: "Đại sư." Chợt thấy môi anh ứa máu.
"Đại sư, anh!" Giang Trừng thét lên.
Thanh Đăng đại sư đưa tay áo lên lau, lắc đầu đáp: "Không sao."
Tuy có thể sẽ phải mất mặt trước Thanh Đăng, nhưng Giang Trừng vẫn thở
phào một hơi, chí ít thì khi đại sư bản chính ở ngay đây, bọn họ sẽ
chẳng làm những chuyện không nên.
Giang Trừng yên tâm quá sớm.