Hồng Lâu cầm đồ lui ra, đứng ngoài
rồi lại thấy mình phải hỏi rõ, thế là gõ cửa: "Tuy ta bảo lát nữa quay
lại, nhưng các em có chắc lát-nữa sẽ xong không?"
Bên trong vọng đến tiếng ré của Giang Trừng và vài tiếng cọ sát kỳ lạ,
đến khi Hồng Lâu ngộ ra mình không nên nói gì trong tình huống này,
Giang Trừng trong phòng đã hắng giọng đáp: "Ổn rồi, bọn em xong ngay
đây!"
"Nhanh thế á?" Hồng Lâu thốt.
Giang Trừng nín lặng, cô nhanh tay kéo đại sư ra, dỗ dành xong đâu đó
rồi nhảy vọt xuống giường đi mở cửa, với một đại sư ngơ vắt vẻo bên eo.
"Hồng Lâu tỷ tỷ, có chuyện gì ạ?" Giang Trừng nai nịt gọn gàng, mặt mày
tỉnh bơ. Hồng Lâu liếc đôi tay đang giữ thế kìm đại sư cửa cô, không nói gì, tỏ ý bảo cô nhìn đồ mình đang cầm.
"Ta thường vắng nhà, sợ có kẻ xông vào phát hiện ra bọn em nên ta chuẩn
bị những thứ này. Đây là huyễn ma đan, uống xong sẽ tạm thời biến linh
khí của các em thành ma khí, ba hôm sau tự động giải, nhưng coi chừng
bại lộ khi dùng linh lực, phải cẩn thận. Đan dược này hiếm, ta cũng chỉ
có vài viên này thôi, xài tạm nhé. Còn hai tấm lệnh bài này là của ma
tướng dưới quyền ta, các em đeo nó sẽ bớt được một số rắc rối."
Hồng Lâu giảng giải kỹ càng xong, lại cố ý ngó cái đầu của đại sư, "Mấy
món còn lại là quần áo vật dụng hằng ngày và vài món đồ ngụy trang, em
còn đỡ chứ vị đại sư này ra ngoài sẽ bị phát hiện ngay, phải chuẩn bị
tươm tất đã hẵng."
"Ừm, đúng là vậy." Giang Trừng gật đầu, ngó hai bộ đồ đen sặc mùi ma tu
và một bộ tóc giả, nhủ thầm, thật chả hổ danh là đệ tử nhà Tạ nhị sư bá, cái vẻ chu đáo tỉ mỉ kia y xì đúc.
"Còn chuyện nữa." Đưa đồ cho Giang Trừng xong, Hồng Lâu nghiêm mặt, nói: "Tuy ta sẵn lòng giúp nhưng nếu các em đến đây có ý đồ khác, bất lợi
cho Ma chủ, ta sẽ không bao giờ nương tay."
Giang Trừng cũng nghiêm túc đảm bảo: "Hồng Lâu tỷ tỷ yên tâm, đã phiền
chị chăm sóc rồi thì bọn em sẽ không làm chị khó xử, bọn em sẽ rời đi
ngay khi có dịp, không rầy rà thêm."
"Thế thì tốt. Cơ mà nhỡ bị kẻ nào bắt nạt cũng đừng quá lo, thường thì
ta vẫn có thể vun vào vài lời." Cân nhắc một lúc, Hồng Lâu lại tiếp:
"Nhưng các em đều bị thương cả, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng
rời căn viện này, dưỡng lành thương mới quan trọng."
"Vâng." Giang Trừng cười đáp.
"Còn nữa, thương thế của vị đại sư này... không nên lao lực." Hồng Lâu liếc vết đỏ bên cổ Giang Trừng thêm đôi lượt.
Giang Trừng: "... Vâng."
Tiễn Hồng Lâu về, Giang Trừng kéo đại sư vô phòng, mài đao xoàn xoạt,
nhắm đến đầu trọc. Thực ra cô cũng khá tò mò, chả biết đại sư đội tóc
giả sẽ như nào.
Nhưng trước đó, cô phải cởi đồ đại sư, thay áo đen cho anh. Giờ đến cả quần áo đại sư còn chả biết mặc!
"Nào, buông tay ra đã. Thòng tay khỏi đây, ngoan nào ngoan nào, em chỉ
thay áo cho anh thôi, cởi cái này, đổi chiếc khác... Khoan, mình không
lên giường, ở đây được rồi, khụ khụ, đứng yên cái đã, em mặc xong đồ cho anh rồi hẵng ôm, giờ đừng siết em chặt thế, được không?"
"Ừa ừa, đại sư ngoan nhất nhà, nào, tự cởi đồ lót nhé? Cởi đai, cởi như
hồi nãy ý, rồi kéo cái này xuống... Ê khoan cởi một cái được rồi trong
kia khỏi..." Giang Trừng không giảng nổi nữa.
Cái ý ý, tuy trước kia đã "xài" rồi, nhưng lúc đó đang mơ màng chả biết
trời trăng, chưa từng nhìn tới, giờ đại sư lại nhanh tay cởi tuốt cả
quần không cần cởi, cô bị ép dòm sạch, đệt mợ.
Kẻ giở trò là đại sư, cơ mà mặt mày anh lại hết sức sáng trong, lại còn
tò mò ngắm thân dưới mình, một bụng chửi thề của cô chả biết nên thốt từ đâu.
Giang Trừng lặng lẽ kéo quần trong của anh lên, thắt nút chết, sau đó
nắm tay đại sư, nghiêm túc dặn: "Nhớ nè, cái này tuyệt, đối, không được
cởi ra, biết chưa?"
"Giang Trừng?" Đại sư rờ đai lưng mình, chớp chớp mắt.
Để tránh lúng túng thêm, Giang Trừng vội khoác áo đen lên người đại sư.
Đại sư thường chỉ mặc đồ trắng bỗng chốc choàng áo đen, Giang Trừng phát hiện ra anh bây giờ toát lên khí chất vô cùng lạnh lùng, cực kỳ hợp với vẻ mặt, sắc bén và bừng bừng sát khí.
Giang Trừng lại tỉ mỉ đội tóc giả lên cho anh, tươm tất rồi bước lùi ngắm đại sư phiên bản có tóc mới ra lò.
Ừm... Giang Trừng sờ cằm nhìn trời.
Chẳng nhẽ thẩm mỹ của cô có vấn đề rồi? Chứ không sao cô lại thấy đại sư trọc đầu vẫn soái hơn nhẩy? Chắc tại quen thói?
Thực ra thì đại sư áo đen tóc giả toát lên vẻ đẹp rất riêng, tuấn tú
xuất trần, có điều khí chất quá ghê gớm, tuy ngoại hình đã đổi nhưng anh ngồi im rũ mắt vẫn y tượng phật thượng tọa đài sen, tóc có trên đầu
cũng như không, cả người ngập tràn ý vị bất phàm, ngăn kề cận, tránh
khinh nhờn.
Nhưng khi anh ngẩng lên nhìn cô, cảm giác xa vời ấy lại tan nhanh như
tuyết, phật ngồi đấy còn đâu, chả vị phật thượng tọa đài sen nào có ánh
mắt giống anh hết. Ánh mắt yêu thương dựa dẫm đó chỉ có ở người phàm.
Ôi đệt cảm giác cứ như bôi nhọ đại sư này là như nào! Giang Trừng bụm
ngực, cô rõ vô tội cơ mà! Trời ơi cứu với cái cảm giác phức tạp kiểu
"muốn người ta yêu lại mình, đến khi người ta đổi thái độ thật thì lòng
ngập tràn tội lỗi" này là sao!
Thấy cô đột ngột ấn ngực mà không nói gì, đại sư bèn tiến lên bắt chước, đặt tay lên ngực Giang Trừng, tò mò nhìn cô.
Giang Trừng nhòm tay anh, thở dài gỡ ra, cô thực sự rất muốn biết đại sư sẽ cảm thấy thế nào khi nhớ tới mấy chuyện mình đã làm sau khi tỉnh
lại.
Cuộc sống ở Ma vực của cả hai cũng khá yên bình, ngoài việc đại sư
thường xuyên dính lấy cô rồi bất chợt hành động dị hợm khiến người ta
khó trở tay ra, thì ổn cả. Một hôm Giang Trừng tranh thủ luyện kiếm tập
thể dục trong phòng, mới được nửa đường tự dưng lại bị đại sư đang làm
khán giả kéo tới cọ mặt, cô chẳng rõ đầu đuôi.
Gì vậy? Ngoài việc gọi được tên Giang Trừng một cách lưu loát ra thì đại sư chả biết nói gì khác, thỉnh thoảng có lặp lại lời Giang Trừng, nhưng cô không dám chắc anh có hiểu hay không, bởi thế mấy khi xảy ra chuyện
đại loại vậy cô chả hỏi được gì từ anh, đành bỏ ngõ.
Rồi khi Giang Trừng dợt xong đôi chiêu trong vườn, ngồi xuống lau kiếm
lại bị đại sư khán giả bế sang cọ lần hai, dằn dai đến nỗi cô mặt đỏ tim đập, buộc phải nhảy lên nóc nhà tĩnh tâm.
Hồng Lâu sư tỷ đi ngang buông lời vạch trần, "Chắc tại biểu cảm với động tác lúc luyện kiếm hay lau kiếm của em quyến rũ quá đấy thôi."
Tóm lại là, đại sư đớp phải thính của cô rồi.
Giang Trừng không dám rớ tới kiếm của mình, sau đó đại sư chả đột nhiên
kéo cô tới cọ mặt nữa thật, Giang Trừng thấy lòng phức tạp.
Cứ thế ba ngày, hôm nọ Hồng Lâu về đến, mặt mày chả lấy gì làm vui vẻ,
nàng bảo Giang Trừng: "Dạo này Ma vực đóng hết tất cả lối ra cõi tu
chân."
Giang Trừng: "Xảy ra chuyện gì lớn ạ?"
Hồng Lâu cau mày, "Úc cơ, cũng là con gái của Ma chủ tiền nhiệm sắp kén
rể ở đây, chuyện được Ma chủ đích thân chủ trì hẳn sẽ chẳng hời hợt qua
loa, và nghe đâu ma tu các thành sẽ tụ hội cả về thành Ma Chủ, đến lúc
ấy, nơi đây sẽ càng nguy hiểm đối với các em hơn. Thêm nữa, việc trọng
đại như thế Ma vực sẽ tăng cường cảnh giới, e rằng phải chờ qua chuyện
thì lối ra mới được mở lại. Mỗi ngày nấn ná là lại thêm một phần nguy
hiểm."
Giang Trừng thế mà lại rất bình tĩnh, xoa dịu nàng ta: "Hồng Lâu tỷ đừng lo, bọn em khắc biết cẩn trọng. Nếu có bị phát hiện thật thì cũng chẳng gay go quá lắm, đây đâu phải lần đầu em gặp chuyện không hay."
Hồng Lâu chậm chạp lắc đầu, "Ý ta là người tên Úc cơ này chay mặn chơi
tất, hành động kỳ dị, lại còn chỉ thích nữ tử, nếu bị nàng ta nhắm đến
thì em xong rồi."
Giang Trừng đâu ngờ Hồng Lâu lại lo cho trinh tiết của cô, nhất thời nín lặng, sau rốt mới bảo: "Hồng Lâu tỷ lo xa quá, chưa kể em chưa từng gặp vị Úc cơ ấy, mà dù có gặp rồi thì chắc gì nàng ta đã ưng em, em tuấn tú như trai mà."
Hồng Lâu than thở: "Em chưa gặp Úc cơ, nhưng Úc cơ trông thấy em rồi,
lại còn bảo với ta là cực kỳ ưng em, ta chẳng rõ nàng ta có biết chuyện
của các em chưa nữa. Với sự hiểu biết của ta về Úc cơ, ta dám chắc rằng
nàng ta đã chấm em rồi, không để nàng thấy còn đỡ, nếu bị bắt gặp, chỉ e em không thoát nổi. Còn về ngoại hình của em, tuy toát lên anh khí, nam nữ khó phân, nhưng người nào muốn chỉ cần dò tý là ra em là nữ tử, sợ
rằng Úc cơ lại càng thích kiểu như em ấy chứ."
Giang Trừng: Sở thích của cái bà Úc cơ này cũng ngộ ghê, mới cả mị là
gái mà sao cứ “được” mỗi gái đớp thính thế này? Có lộn không vậy?
"Ừm, Hồng Lâu tỷ đừng lo, em sẽ cắm tiệt ở đây, chả đi đâu cả, đảm bảo
sẽ không để nàng Úc cơ ấy bắt gặp, với cả những điều Hồng Lâu tỷ vừa nói chỉ là suy đoán mà thôi, chắc sẽ không xảy ra thật đâu." Giang Trừng
nói.
Đó là cái mà người ta gọi là gở miệng.
Ngay hôm sau khi Giang Trừng nói câu nọ, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc đó Giang Trừng đang dạy đại sư tập nói, mắt to trừng mắt nhỏ, miệng
đắng lưỡi khô đầu nhức, lại chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Đại hội kén rể của nàng Úc cơ kia nảy ra vài việc bất trắc, một ma tướng dưới trướng Di Đà Sát - thành chủ Nam Vực bị Ma chủ giết trước đó đã
trà trộn vào định giết Ma chủ, ám sát bất thành thì trốn đến gần căn
viện của Hồng Lâu. Ma tướng ấy sai cái lỗi giống Giang Trừng dạo trước,
gã cho rằng căn viện rách nát yên tĩnh này là một nơi ẩn náu tốt.
Sau đó gã đã bị đại đội nhân mã đuổi tới bắt được trong viện của Hồng
Lâu, đoàn ngũ rầm rộ đến mức cả Ma chủ, Úc cơ cộng thêm đám thành chủ ma tướng của Ma vực đều có mặt, Giang Trừng và đại sư đương nhiên chẳng
thể trốn biệt khỏi phòng.
Giang Trừng giữ chặt lấy đại sư, vừa mừng thầm vì cả hai đã kịp nuốt
huyễn ma đan, vừa lẳng lặng lùi ra sau đám ma tu khác, chuẩn bị dịu êm
sắm vai phông bạt.
Nào ngờ cô vừa kéo đại sư đứng nghiêm, đàng xa đã vọng đến tiếng một cô gái.
"Tiểu tử tuấn tú bên kia, bước ra cho ta nhìn mặt."
Chủ nhân giọng nói là Úc cơ, ánh mắt mọi người lũ lượt đổ dồn về phía Giang Trừng.
Giang Trừng bình tĩnh bước ra hành lễ hẳn hoi, không nói lời nào. Úc cơ
như cười như không đánh giá cô một lượt, ý nhị cất tiếng: "Ta thấy chả
cần phải mở đại hội kén rể nữa làm gì, kẻ này rất hợp ý ta, chọn nàng
vậy."
Chúng ma tu đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai biết tên nhóc đột nhiên lọt vào
mắt xanh của Úc cơ này gốc gác như nào. Cơ mà Úc cơ vẫn luôn tùy hứng,
nàng đã quyết định rồi thì chẳng ai có quyền bác lại.
Nhưng ngay lúc này đây, Ma chủ vẫn luôn im lặng bỗng bảo: "Một kẻ đến cả tên còn không biết, tu vi thấp kém sao xứng với Úc cơ."
Mọi người nghe thế lại kinh ngạc, càng không dám góp lời. Gã Ma chủ này
tuy mới thượng vị đây thôi nhưng lại luôn cao thâm khó lường, gã hiếm
khi lên tiếng, nhưng mỗi lần lên tiếng ắt sẽ có chuyện, gã thường chẳng
màng đến mấy vụ lặt vặt này, với cả trước đó gã cũng đã dặn việc kén rể
phải tuân theo mọi ý nguyện của Úc cơ, giờ lại đột ngột thay lời, chẳng
ai biết gã nghĩ gì.
Úc cơ cứ như không rõ ẩn ý của Ma chủ, cười đáp: "Ma chủ nói phải, kẻ
này thật chẳng xứng với ta, đã vậy, cho thêm tên bên cạnh ả theo hầu ta
luôn thể."
Người được chọn đương nhiên là đại sư.