Ngộ Phật

Chương 101: Tình địch cũ

NGHE TÌNH ĐỊCH KỂ CHUYỆN ĐẠI SƯ NĂM NÀO

Giang Trừng hai tháng nay ăn no ngủ kỹ ở Vô Cực đạo quán thành thử béo tốt hẳn, tuy vẫn ngon “giai” nhưng bụng đã thậm thụt to lên chừng một nắm tay.

Đương lúc rỗi rãi, cô thấy mình cũng nên bắt đầu thai giáo rồi, thế là lôi một cây đàn ra. Thời còn ở trong phòng tối, cô bị ép học song chả thông nổi ngón này, chỉ biết mỗi bài “ngôi sao nhỏ”, ờ cái bài “từng ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh” ấy đấy. Cũng chẳng trách nổi Giang Trừng, cô dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện, còn đâu sự rảnh để tập dợt mấy món hun đúc cảm tình này, nắm được đại khái đã khá lắm rồi.

Thế rồi cô đánh tới đờn lui “ngôi sao nhỏ” mấy chục lần, sắp tròn hàng trăm thì Hạc Kinh Hàn giá đáo.

“Thai giáo?” Hạc Kinh Hàn nghe chị giải bày, ngẫm một chốc rồi đáp: “Em hiểu rồi.”

Hả? Nó hiểu cái gì vậy? Ngay chiều hôm ấy Giang Trừng được em trai đột ngột tới thăm đưa đến một toà tháp nào đấy ở đạo quán.

“Tiểu sư thúc Chân Hạnh Dao của em sống ở đây, thúc ấy là người thạo âm luật nhất trong Vô Cực đạo quán, em có hỏi rồi, thúc ấy cho phép chị tới đây nghe đàn hàng ngày.” Hạc Kinh Hàn đưa Giang Trừng đến tận cửa, “Chiều tan học em tới đón.”

Giang Trừng xua tay, “Chả sao, chị tự về được, em cứ luyện kiếm đi.”

Hạc Kinh Hàn đưa một chiếc túi trữ vật cho Giang Trừng rồi rời đi. Khỏi nhìn cũng biết trong đấy chứa gì, chắn chắn là đồ ăn, cái sự tích mỡ của cô phần nhiều là do thằng đệ không ngừng vỗ béo, chả hiểu mỗi hôm nó lấy đâu ra nhiều món ngon như vậy nữa.

Giang Trừng cho “tình yêu” ngút ngàn của em trai vào tay áo, nhìn toà tháp cao trước mặt. Quá nửa xanh biếc dây leo không rõ họ, quả xứng danh tháp Đằng Hạnh.

Cô tò mò sờ mấy chiếc lá lay không cần gió kia rồi bước vào tháp, nơi đây trang nhã nhẹ nhàng, nội thất đều bằng gỗ, thoang thoảng hương trà. Cô lên tận tầng cao nhất mới gặp chủ nhà, mỹ nhân tuyệt trần khoác áo rộng tay dài, thanh cao lắm lắm. Nàng ngồi trước giàn cầm cổ, tay trắng như ngọc, tóc buộc gọn, thần thái bao dung.

“Cô đến rồi, mời ngồi.” Nàng nói, giọng tựa ngọc được đá mài, nghe là lạ. Song khi trông sang Giang Trừng lại vương nét ngạc nhiên không nên có, sau khi quan sát cô bằng ánh mắt không khiến người ta thấy phản cảm, nàng bảo: “Cô quả là một người đặc biệt.”

Giang Trừng: “Tiền bối biết tôi?”

Chân Hạnh Dao mỉm cười, “Vài hôm trước nhận được thư bạn cũ, lời rằng cô đến Vô Cực đạo quán ngơi chân, nhờ ta chăm sóc nhỡ khi phải chuyện.”

Giang Trừng đinh ninh sư phụ hoặc sư bá nhà mình gửi nhờ, không thì ai vào đây. Mà chắc là Tạ sư bá thôi, với cái tật hay “chơi” đồ đệ của sư phụ, cổ không cho mình một vố đã là tốt tính rồi.

Đại mỹ nhân thấy Giang Trừng tỏ vẻ “ồ ra thế”, đưa tay khẽ lướt dây đàn, gảy vài điệu, “Xem ra cô cũng biết là ai rồi. Thật chứ lúc ta nhận thư cũng hết hồn, đạo lữ của ta dỗi tại trận, bỏ nhà ra đi luôn.”

Giang Trừng: “… Hả?” Đạo lữ dỗi rồi bỏ nhà ra đi là như nào?

“Dẫu sao cũng là người thuở ấy ta từng nhớ thương, mấy năm nay đạo lữ mải miết tính sổ ta, cứ nhắc đến tên y là hờn, giờ lại tới hẳn lá thư, dỗi càng thêm dỗi, chẳng nói tiếng nào đã chạy mất.” Chẳng biết Chân Hạnh Dao nghĩ đến điều gì mà cười khẽ, “Cái điệu hễ chút là ghen của hắn đáng yêu cực.”

Giang Trừng: “Ha ha ha, tiền bối vui là được.” Đệ tử Vô Cực đạo quán luyện môn kịch sến hằng ngày à? Sao bò tới đâu cũng thấy sến rện vậy, ngược bà bầu kiểu này sẽ bị sét đánh đó!

“Thôi không bàn chuyện đạo lữ nhà ta nữa.” Chân Hạnh Dao nhìn Giang Trừng đầy tò mò, “Kể thử ta nghe, cô và y là thế nào vậy? Ta thực rất tò mò, dầu gì y cũng chưa từng bận lòng ai đến thế, càng không có chuyện vì ai mà nhờ người nọ người kia chăm sóc, chẳng nhẽ bấy lâu ta không màng đến, y rốt đã thay đổi rồi?”

Giang Trừng nghe chừng là lạ, song vẫn trả lời: “E hèm, ông ấy quan tâm như thế là vì tôi là sư điệt của ông, hơn nữa ông luôn săn sóc đệ tử mà.”

Chân Hạnh Dao ngờ vực: “Cô là sư điệt y? Thượng Vân tự thu nhận nữ đệ tử từ khi nào thế?”

Giang Trừng ngơ ngác hơn cả nàng, “Chùa Thượng Vân? Can gì đến chùa Thượng Vân? ‘Y’ mà tiền bối nhắc đến không phải Tạ sư bá nhà tôi ư?”

Chân Hạnh Dao bấy mới nhận ra cả hai nhầm người, buồn cười đáp: “Ta đang bảo Thanh Đăng đại sư của Thượng Vân tự.”

Chẳng lường nổi đấy là đáp án, một người văn hay chữ tốt như Giang Trừng cũng phải nín thinh thoáng chốc, cô không ngờ đại sư sẽ viết thư nhờ người khác chăm sóc mình, rõ lúc đi thăm cũng có thấy chàng tỏ vẻ gì đâu. Hay tin khi chưa chuẩn bị tâm lý, Giang Trừng không biết mình nên mừng hay sợ, cô quen với vẻ thản nhiên bình đạm của đại sư rồi, rốt cục lại nảy ra màn này, tim cô cứ phải gọi là tiếng có tiếng không.

“Cô mà trả lời thì ta sẽ kể chuyện mình theo đuổi Thanh Đăng đại sư năm ấy cho nghe, thấy sao?” Chân Hạnh Dao bỗng bảo.

Giang Trừng: Phải giải thích quan hệ giữa cha và mẹ đứa bé như nào đây…

Trên thực tế Giang Trừng đã đáp: “Được!” ngay mà chẳng chần chừ.

Chẳng thế thì sao, cô thật rất tò mò chuyện của Chân đại mỹ nhân! Cô không ngờ trước mình còn có dũng sĩ dám buông mồm gặm thử viên kim cương Thanh Đăng đại sư ấy. Nhưng có vẻ chị đẹp Chân đã thất bại, rốt cục đã xảy ra chuyện gì nhỉ, được dịp tham khảo (?) kinh nghiệm của người đi trước cũng tốt!

Chân Hạnh Dao: “Rồi, kể đi cô bé ~”

Giang Trừng đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy bắt đầu thuật lại cuộc sống khổ đau của mình, bởi từ nhỏ trông giống con trai mà bị dè bĩu khinh khi, bị lão khốn Hoàng Thiên đạo nhân bắt đi thử độc, rồi được Thanh Đăng đại sư mang về chùa chữa cho, sau đó cô và các đệ tử khác trong chùa hợp tính thân nhau, Thanh Đăng còn gửi gắm cô vào chốn tốt, cô không quên ân tình, thường đưa quà vặt sang, cứ thế lại được Thanh Đăng săn sóc như con gái…

Giang Trừng nửa thật nửa giả kể xong thì thở dài, tóm lại thành câu, “Thanh Đăng đại sư quả là người tốt!”

Chân Hạnh Dao: “Thế thôi á?”

Giang Trừng cáo đội lốt cừu đáp: “Vâng.”

Chân Hạnh Dao gảy đàn, nỗi thất vọng nhuốm đầy câu chữ, nàng thở than: “Ta còn tưởng có tình tiết gì thú vị lắm cơ.”

Giang Trừng tỏ vẻ điềm nhiên, “Thanh Đăng đại sư phẩm hạnh cao quý lòng như ngọc tạc, một dạ tu hành, thật không thể xem là thú vị.”

Chân Hạnh Dao nghĩ đoạn gật gù, “Kể cũng đúng.”

“Đã đồng ý với cô rồi, giờ ta kể chuyện năm ấy đây.” Chân Hạnh Dao cười cười, “Hồi đấy ta mới xuất sư, có chút tiếng tăm ở cõi này, thành ra tự mãn. Quá kiêu ngạo sẽ hoá vận đen, suýt bị đám ma tu giả dạng tán tu bắt mất, khéo thay chúng bị Thanh Đăng đại sư đang lịch luyện bắt gặp, y bèn cứu ta.”

“Các tiểu cô nương thường không chống cự nổi người cưu mang mình giữa lúc nguy nan, thế là ta thích y.” Chân Hạnh Dao bảo, Giang Trừng cũng sờ mũi, như trúng tim đen vậy.

“Ban đầu ta không biết y là Phật tử Thượng Vân tiếng tăm lẫy lừng, tưởng đâu chỉ là phật tu bình thường, lúc biết cũng đã luỵ tình. Nữ tử yêu ai say đắm sẽ khờ hẳn đi, khi ấy ta nghĩ nếu mình không bỏ cuộc, ắt sẽ có ngày y cảm động, thậm chí còn cảm thấy y đối xử với mình khác hẳn mọi người.”

“Song sau này mới phát hiện, tất cả chỉ là trí tưởng tượng của ta, Thanh Đăng đại sư là cao tăng chân chính, y bác ái chúng sanh, ta không tài nào hiểu được tâm tư của y, thế giới trong mắt y khác hẳn với chúng ta, và ta không lý giải nổi thế giới ấy. Với y, ta và tất thảy không khác gì nhau, ta cam nguyện lạc lối giữa bể tình, thế mà chẳng nhận ra Thanh Đăng đại sư trước nay chưa từng nhớ mình là ai.”

Chân Hạnh Dao nhướng mày, “Cô tưởng tượng nổi không, ta rời đi nửa năm rồi về tìm y, y thế mà hỏi ta là ai, sau cùng phải nhờ ta nhắc mới vỡ lẽ.”

Giang Trừng: Đại sư chỉ không giỏi nhớ mặt người thôi mà, nhóc Thù Vọng từng bảo cô rồi.

Chân Hạnh Dao lắc đầu, nghĩ đến mình năm xưa, không khỏi buồn cười, “Hôm ấy ta tổn thương vô cùng, nóng lên bèn uống thuốc độc cực mạnh, cho rằng một người thiện lương như Thanh Đăng đại sư sẽ cam nguyện giải độc hộ mình, không được lòng y cũng chiếm được thân xác ấy, tóm lại không thiệt vào đâu.”

Giang Trừng: “!!!” Các cô các bà cõi này mạnh mẽ ghê! Mà sao nghe giống deja vu vậy, nghĩ đến mình, Giang Trừng lại muốn cười khan vì chột dạ.

“Thế, sau đó thì sao?” Giang Trừng hỏi.

Chị đẹp Chân nhớ lại chuyện không vui, vẻ khinh khỉnh nơi đáy mắt chẳng hợp thần thái tý nào, “Sau đó Thanh Đăng đại sư nhốt ta trong trận pháp, ngồi ngoài niệm kinh hai tháng cho ta nghe, y không tụng một mình mà còn bắt ta đọc theo, ba ngày đầu chỉ mỗi bài Thanh Tĩnh Kinh, tới lui đến độ kinh Thanh Tĩnh cứ bay đầy đầu, ta không thốt nổi lời nào khác nữa. Hai tháng ấy ta trân trân học làu hơn vạn quyển kinh, sai một chữ sẽ bị Thanh Đăng đại sư ném đá, y còn ngồi thảo luận Phật pháp với ta, sau đấy suýt thì ta cạo đầu đi tu luôn.”

Giang Trừng: Đáng thương ghê, cơ mà nghe sao mắc cười quá.

“Thực ra nếu dùng dâm độc ‘không giải sẽ chết’ thay cho xuân dược, biết đâu lại tu thành chính quả.” Giang Trừng nói.

Chân Hạnh Dao thờ ơ xua tay: “Thanh Đăng đại sư ắt sẽ có cách khác thôi, y không cam nguyện thì làm sao có chuyện dâng tận miệng.”

Giang Trừng: “Hờ hờ.” Ở đây có người thành công nè, tuy cũng là bức bách mới nên.

Chân Hạnh Dao, “Dẫu bị kinh thư hành hạ hai tháng, song ta thời trẻ cứ mãi cố chấp, không chịu bỏ cuộc, hằng ngày đứng chờ ngoài cửa Thượng Vân, chỉ cần thấy Thanh Đăng đại sư đi ra là sẽ bám theo, muốn diễn tuồng “Liệt nam sợ triền nữ”, dẫu Thanh Đăng đại sư có là đá tảng ta cũng quyết mài cho phẳng thì thôi.”

Giang Trừng: Thế rồi mà chưa chịu dừng, nữ hiệp giống người trời ghê.

“Thế sau đấy lại xảy ra chuyện gì nữa?” Giang Trừng càng tò mò hơn.

Chân Hạnh Dao sờ trán, “Sau đó Thanh Đăng đại sư bảo ta có kiếp số, phải đến đất hiểm độ kiếp. Cô biết Tứ đại hung địa lẫy lừng cõi tu chân không? Đầm Quỷ, rừng Mê Vụ, thung lũng U U và đất Táng.”

Giang Trừng cảm thông: “Chẳng nhẽ Thanh Đăng đại sư đưa cô đến một trong Tứ đại hung địa?”

Chân Hạnh Dao tái mặt một lúc mới bình tĩnh lại, “Không, y ném một mình ta vào đấy, đầu tiên là đầm Quỷ, sau khi trăm cay nghìn đắng thoát ra, y đợi ngay ngoài cửa, nở nụ cười hiền rồi ném ta vào rừng Mê Vụ, cứ thế ta lần lượt dạo quanh Tứ đại hung địa. Ta cẩn thận không dám đi sâu vào trong, song chỉ rìa ngoài cũng đủ quật ta tơi tả, cửu tử nhất sinh bò khỏi bốn vùng đất hiểm đấy xong lại gặp Thanh Đăng đại sư, ta nhận ra mình không bao giờ muốn trông thấy bản mặt ấy nữa.”

“Chỉ cần bắt gặp Thanh Đăng đại sư, ta không khỏi lại nhớ về lũ quỷ ăn thịt người bay rợp đầm Quỷ, màn sương rút cạn linh lực mãi chẳng thấy đường ra bao trùm rừng Mê Vụ, đám yêu ma theo đuôi như bóng với hình ở thung lũng U U, và mớ xác chết nát bấy trong đất Táng…” Chân Hạnh Dao âm trầm bảo.

Giang Trừng nghe cũng xám xanh mặt mày, nhớ lại cảnh mình tay nhớt mồm thối ghẹo đại sư rồi bị treo lên cây năm nào. Nếu chẳng nhờ khi ấy mình chỉ là người phàm tay trói gà không chặt và trong cơ thể còn độc buộc phải nán lại chùa Thượng Vân ngâm suối, ắt cũng sẽ có kết cục tương tự. Đáng sợ quá, ngàn ân vạn tạ cái phận yếu như bún của mình lúc đó.

“Có điều ta phải cảm tạ Thanh Đăng đại sư, y không lừa ta, quả thực bản mệnh có kiếp số nơi đất hiểm.” Chân Hạnh Dao đã lại nở nụ cười, “Đạo lữ hiện thời của ta, nam nhân ta yêu thương nhất, được ta nhặt từ đất Táng về đấy.”

Giang Trừng: “Tiền bối, cô vui là được.”

Cô vẫn đang sợ, phải may mắn đến nhường nào cô mới còn nhảy nhót được trước mặt đại sư đến tận bây giờ, từ nay về sau không dám như thế lúc gặp chàng nữa.

Giang Trừng lòng mang cảm kích ngồi nghe Chân Hạnh Dao đàn trọn buổi chiều, đến tận lúc về vẫn chưa thôi hàm ơn. Cô quyết định viết thư cảm tạ Thanh Đăng đại sư, ừ thì tạ cái ơn không giết năm ấy đấy.

Chờ Giang Trừng đi rồi Chân Hạnh Dao mới mở cửa sổ, dịu dàng nói với đám dây leo bò đầy tháp kia: “Đằng, chàng nguôi ngoai chưa? Về đây được không? Thanh Đăng đại sư có tiểu cô nương trong lòng rồi, chàng còn hờn ghen chi nữa, về đây mau.”

Vạt dây leo vùng vằng đôi chốc rồi biết mất, hoá thành một nam tử tóc đen thẫm, hừ một tiếng, bình bịch bước lên lầu.