Lam Ngọc Nhân nghe thế rối rắm lắm, nàng ta quyết tâm liều chết (?) đến lật mặt cái tên mồi chài lòng lang dạ sói họ Giang kia cơ mà! Giờ mà ăn thì hơi tệ, nhờ?
Nhưng, nhưng Hạc sư thúc và gã ta vắng nhà chưa về, nàng mà chờ thì lại phí đi. Mới cả lâu rồi chưa ăn uống gì, cứ ở lì trong đầm Ác Giao vật nhau với thuồng luồng mãi, đánh đến độ vừa mệt vừa đói, giờ ngửi thấy mùi thơm thì nước bọt ứa đầy mồm, muốn ăn lắm lắm.
Giang Trừng cười tít huơ con bồ câu nướng, thấy cô bé dữ dằn này vô thức long lanh đánh mắt theo tay mình, tức thì mỉm cười mời tiếp: “Tôi vừa khéo muốn đến dốc Phi Hoa ngắm cảnh, đem theo nhiều đồ ăn lắm, nếu cô không vội thì cùng tôi đến đấy ăn uống nghỉ ngơi một chốc, dù sao cũng chẳng xa là bao, chờ Hạc sư thúc nhà cô về rồi quay lại vẫn kịp.”
Lam Ngọc Nhân đưa tay vuốt miệng, gật đầu đồng ý, “Cũng được.”
Thế là cả hai đến dốc Phi Hoa, quả nhiên đẹp như trong tưởng tượng của Giang Trừng, cô chạy đến chỗ cành lá phẳng, quen tay lôi một chiếc bàn nhỏ và hai tấm đệm mềm ra, sau đó bày từng món khoái khẩu lên, cuối cùng xắn áo đun nước chuẩn bị pha trà.
Lam Ngọc Nhân đã ngoan ngoãn ngồi xuống tấm đệm mềm còn lại, song cứ nhìn mà không chạm vào món nào trên bàn, Giang Trừng ngẩng đầu lên, đơ ra rồi lại buồn cười lắc đầu, đích thân đẩy phần bồ câu nướng đến trước mặt nàng, “Đừng khách sáo, thử đi.”
Lam Ngọc Nhân nghiêm trang gật đầu, “Đa tạ ngươi mời ta ăn.”
Rồi nàng bắt đầu ngấu nghiến thức ngon, ờ đó, chỉ có thể dùng từ “ngấu nghiến” để miêu tả tướng ăn của cô bé nhỏ nhắn này thôi, chả giống người mà giống thú dữ hơn.
Ồ? Giang Trừng sờ cằm nhìn nàng ăn, như đang suy nghĩ điều gì. Nhưng cô chẳng mấy để tâm, cũng thong dong nhập cuộc. So với Lam Ngọc Nhân thì động tác của Giang Trừng tao nhã đến nao lòng, dẫu đang gặm cổ vịt hay mút giò heo thì vẫn đẳng cấp như thường.
Khó mà trách Giang Trừng được, cô bị nhóm sư tổ trong phòng tối rèn thành cái tính giả vờ, ở riêng thì không sao chứ nếu có người lạ sát bên, cô sẽ triển hết công phu ra ngay. Bởi thế, lúc Lam cô nương vốn đang gặm đồ ăn mỡ bôi đầy mặt lẫn tay vô thức ngước lên ngó người đối diện, chợt thấy hơi xấu hổ.
Người này trông có vẻ lợi hại lắm. Lam cô nương nhìn cặp vuốt lấm lem của mình, hơi rầu. Trước giờ tướng ăn của nàng là vậy, cơ mà chưa từng nghĩ mình sai.
Giang Trừng thấy nàng đang ăn chợt ngừng ngắm tay mình, nhất thời hiểu nhầm. Phất một cái, một quả cầu nước tức thời trôi nổi giữa lòng bàn tay cô. “Tay dơ muốn rửa à?” Giang Trừng hỏi nàng.
Lam Ngọc Nhân nhìn nụ cười mỉm bưng nước cho mình kia, đơ ra thoáng chốc rồi nghe lời sang đấy rửa tay, sau lại đờ đẫn đón lấy khăn sạch cô đưa.
Lam Ngọc Nhân bấy lâu nóng nảy hiếm khi ngoan ngoãn nhường này, tiếc rằng đồng môn nàng không có ở đây để chứng kiến, bằng không mắt cũng lọt tròng cả rồi.
Rồi Giang Trừng hất quả cầu lơ lửng đến chỗ không xa lắm, nước chợt hoá sương mù tản mác giữa trời, một chiếc cầu vồng nhỏ hiện ra dưới nắng, ánh dương thắm sắc, mảng màu rực rỡ lặng lẽ giáng trần giữa từng chùm hoa trắng muốt, cuối cùng biến mất.
Lam Ngọc Nhân ngắm đoạn ngẩn ngơ, rõ ràng là kẻ không biết lãng mạn, cũng chẳng để tâm đến cảnh sắc xung quanh mà bỗng chốc lại thấy thời khắc này tuyệt đẹp, đáy lòng rung động.
Trông cô bé cứ mãi sững sờ nhìn về phía cầu vồng biến mất, quên cả bồ câu nướng, Giang Trừng nhầm tưởng nàng vẫn muốn ngắm, bèn phất tay phun sương, cầu vồng lại xuất hiện.
“Đẹp không?” Giang Trừng cười hỏi.
Dưới ánh nắng, chàng trai trẻ ngồi giữa đồng hoa tuấn tú dịu dàng, áo trắng tinh tươm, mắt tựa nước xuân, bờ môi chúm chím, tóc đen phơ phất hoà cùng cánh hoa trắng muốt, bức tranh êm đẹp lắm thay.
“Trên mặt cô còn vài chỗ bẩn, có cần lau không?” Giang Trừng đưa chiếc khăn tay đã vắt khô sang.
Lam Ngọc Nhân chợt đỏ mặt, tuy nàng cũng chả hiểu sao mình lại thế. Nhận khăn lau qua quýt mặt mình, Lam cô nương cúi đầu ăn tiếp, có điều chẳng biết vì gì mà lần này từ tốn hơn nhiều. Song bởi chưa quen mà động tác hơi gượng gạo.
Giang Trừng dõi theo chăm chú, tức khắc nhận ra điều nàng để tâm, bảo: “Đừng gò bó thế, quen ăn như nào cứ ăn thế ấy, đồ ngon thì nên buông tuồng mà nhắm nháp, bằng không phụ lòng chúng mất.”
Mắt Lam Ngọc Nhân sáng lên, gật đầu thật lực, “Chính xác! Ta thấy phải ăn vậy mới ngon! Ngươi cũng thử xem, tao nhã như kia làm gì.”
Giang Trừng không đôi co, ngốn đầy miệng theo ý nàng, song dẫu tướng ăn có giống Lam Ngọc Nhân thì vẫn đẹp biết mấy.
Hai người cùng ăn, Lam Ngọc Nhân đã xem cô là bạn, vô thức chèo kéo hàn huyên. Là dân chuyên tám nhảm, Giang Trừng có thể gợi chuyện cũng vừa biết lắng nghe, thế nên sau nửa canh giờ, cô đã hiểu kha khá về cô bé này.
Y như Giang Trừng đoán, cô bé là Lam Ngọc Nhân – vị sư điệt nghe đồn mến thầm em trai mình bấy lâu Ngũ Minh từng kể, đồng thời sau này cô mới nhận ra ‘đạo lữ Hạc sư thúc đưa về’ mà Lam sư điệt vừa hỏi là mình.
Ngoài ra, Giang Trừng còn biết được rằng Lam Ngọc Nhân đã mất mẹ ngay sau khi rời vỏ, được sư phụ nhặt về nuôi, cực kỳ thích ăn mấy món như thịt gà, thịt chim bồ câu.
Tại sao lại là “rời vỏ”? Vì y như Giang Trừng đoán, Lam Ngọc Nhân là yêu tu, nguyên hình là ưng sấm nổi danh nóng tính.
“Nguyên hình của cô to lắm hả?” Giang Trừng hỏi.
“Ừ, đừng thấy tôi bé như này mà lầm, về nguyên hình rồi sải cánh tôi dài trăm thước cơ!” Lam Ngọc Nhân nói đầy ngạo nghễ, “Muốn tôi đưa huynh lượn một vòng trời không? Tôi bay nhanh và giỏi lắm, vững như ngự kiếm vậy!”
Giang Trừng có lòng riêng, bèn cười hiền, bảo: “Thôi khỏi, tôi có mang, Ngũ dược sư bảo phải tĩnh dưỡng. Sau này có dịp, rất sẵn lòng được thử.”
Lam Ngọc Nhân ngẩn ra. Hả? Có, có mang? Lam Ngọc Nhân ngó Giang Trừng, phút chốc như không hiểu nghĩa từ này. Nàng có nhớ lộn nghĩa không vậy? Hay trước nay nàng luôn hiểu sai nghĩa?
Giang Trừng thấy cô bé ngơ ngác, chêm lời: “Tuy tôi trông giống nam, cũng mặc đồ nam, nhưng tôi là nữ.”
Lam Ngọc Nhân bấy mới bừng tỉnh, “Thì ra cô là nữ!”
Giang Trừng: “Ừ, nói chuyện nãy giờ mà chưa tự giới thiệu, tôi là Giang Trừng, chị ruột thất lạc bấy lâu của Hạc sư thúc nhà cô.”
Thế là Lam cô nương lại ngớ ra. Non nửa canh giờ, nàng rốt mới tiêu hoá hết sự lắt léo trong mớ thông tin ‘Thực ra gã họ Giang mà Hạc sư thúc đưa về là nữ’, ‘Thực ra cô gái Hạc sư thúc đưa về là chị ruột đang mang thai của thúc ấy’, ‘Lời đồn Hạc sư thúc có đạo lữ là giả’ này.
“Cha của đứa bé… thôi không nhắc đến, đã là quá khứ rồi. Nay tôi có con, tìm được em trai, chẳng mong gì hơn nữa. Chỉ không ngờ lại dấy tin đồn như thế, em tôi không biết ăn nói, cũng chẳng ai dám nhắc tới chuyện này trước mặt nó, bọn tôi hoàn toàn không biết, ôi thật là, hiểu nhầm lớn quá.” Giang Trừng bất đắc dĩ bật cười, cả người lấp lánh hào quang dịu dàng của bậc bề trên.
Lam Ngọc Nhân vừa biết người trước mặt đây là ‘gã hồ ly tinh’ mình muốn tìm thì lại nhận ra ấy là ‘ả hồ ly tinh’, vừa biết người ta là nữ thì lại nhận ra cô nào phải tình địch, chẳng những thế còn là bề trên mình phải kính trọng, mới cả dường như cô chị hợp ý mình đây vừa trải qua chuyện gì thương tâm lắm, nàng cực kỳ muốn an ủi cô gái đang cau mày này!
Lam Ngọc Nhân nghĩ vậy làm ngay, nàng vỗ bàn bảo Giang Trừng: “Tỷ đừng đau lòng, mấy chuyện không vui kia qua cả rồi, sau này ai bắt nạt tỷ cứ bảo tôi chống lưng cho! Tôi giỏi khoản đánh nhau lắm!”
Ây dà xui thật, cô bé đáng yêu nhường này, Giang Trừng không nỡ trêu nữa. Nghĩ đoạn cô xấu xa cau mày hỏi, “Thế nếu Hạc sư thúc của em bắt nạt tôi?”
Lam Ngọc Nhân chẳng hề do dự: “Đánh thúc ấy!”
Giang Trừng ngạc nhiên, “Em chẳng bảo thích nó à?”
Lam Ngọc Nhân cũng tỉnh ra, “Cũng đúng, thế phải làm sao?”
Giang Trừng phá ra cười, cô chống khuỷu tay lên bàn, đỡ cằm, “Em thích em trai tôi thật hả?”
Lam Ngọc Nhân: “Vâng, từ bé tôi đã thích thúc ấy rồi!”
Giang Trừng: “Thế em thích nó ở điểm nào?”
Lam Ngọc Nhân khựng lại, sau rốt mới ấp úng đáp: “Vì Hạc sư thúc đẹp.”
Giang Trừng: “Ồ, em chỉ thích vẻ ngoài của nó thôi.”
“Đâu phải!” Lam Ngọc Nhân tức khắc bác bỏ, song nàng lại cân nhắc, bỗng ngộ ra, “Ý, hình như thế thật, ngoài gương mặt với kiếm pháp ra, Hạc sư thúc còn chả bằng con thuồng luồng đáng ghét ở đầm Ác Giao kia nữa!”
Giang Trừng: “…” Thuồng luồng ở đầm Ác Giao lại là nhân vật phương nào? Bé trở mặt nhanh quá đấy?
Lam Ngọc Nhân nói tiếp: “Nghĩ kỹ lại thì thực ra tôi cũng không thích Hạc sư thúc nhiều đến vậy, nếu nhân dạng gã thuồng luồng ở đầm Ác Giao kia dễ nhìn một chút, chỉ cần bằng nửa Hạc sư thúc mới cả lần sau đánh thắng được tôi, thì tôi cũng chẳng thích Hạc sư thúc nữa.”
Giang Trừng rõ rồi, cô bảo Lam Ngọc Nhân: “Chắc là do lúc nhỏ em có xu hướng sùng bái người đẹp và mạnh, thế mới cho rằng mình thích em trai tôi, nhưng đấy không phải là tình yêu.”
“Một ngày nào đó của sau này, nếu em gặp người khiến mình quan tâm, đi thật xa vẫn luôn nhớ về, hễ nghĩ đến là mỉm cười, biết được tin tức của chàng lại vô thức muốn nghe nhiều hơn, trên đường sang thăm chàng sẽ cực kỳ vui vẻ, thấy chàng rồi thì an lòng biết mấy…, thì đấy mới là thích.” Nói xong, Giang Trừng cũng ngẩn ngơ.
Lam Ngọc Nhân nghe vậy, ngồi đó nghiêm túc tự vấn.
Giang Trừng trông vẻ rầu rĩ kia, thấy mình phải giúp nàng, bèn hỏi: “Thế con thuồng luồng em vừa kể…”
Cô chưa dứt lời, Lam Ngọc Nhân đã bảo: “Cái tên ấy vô dụng lắm, thua cả tôi, lần nào tôi đến gã cũng đang bị thương, tôi phải chữa cho, chờ gã lành rồi mới đánh được.” Nàng nói mà chẳng nhận ra vẻ mặt mình đầy sức sống, đôi mắt lấp lánh muôn vàn ánh sao.
Giang Trừng hiểu rồi, hỏi tiếp: “Thế nhỡ tự dưng gã biến mất?”
Lam Ngọc Nhân đáp rất tự nhiên: “Hẳn phải tìm về thôi.”
Giang Trừng: “Sao phải thế? Nếu chỉ để so tài, em chẳng đã thắng gã rồi thây?”
Lam Ngọc Nhân ngơ ngác, dường như chưa từng nghĩ đến chuyện này, mơ hồ bảo: “… Tôi, tôi không rõ nữa. Gã cứ luôn ở đấy, chưa từng rời đi, làm sao biến mất cho được?”
Giang Trừng đưa tay xoa đầu nàng, “Vì em thích gã đấy, lần tới gặp hỏi ý gã thử?”
Lam Ngọc Nhân đứng phắt dậy, ném lại một câu, “Tôi đi hỏi ngay đây!”
Dứt lời bèn hồng hộc chạy đi. Thảo nào đệ tử Vô Cực đạo quán thoát ế nhanh thế, hiệu suất kẻ nào kẻ nấy khủng vậy mà. Giang Trừng nhấc ấm nước vừa sôi lên, pha một chén trà. Cô chợt nhận ra, hình như mình mới khuyến khích một cô bé ái mộ em trai thoát fan thì phải.
Lúc Hạc Kinh Hàn từ chỗ sư phụ về đến nhà, lại được chị mình vỗ vai ra chiều hối lỗi.
Hạc Kinh Hàn: “???”
Giang Trừng: “Em ơi, chị có lỗi với em.”
Hạc Kinh Hàn cũng chả thèm hỏi chuyện gì, lắc đầu ngay: “Không sao.”
Giang Trừng: “Ngoan quá, sau này chị sẽ kiếm một mối tốt cho em.”
Giang Trừng cứ thế hùng hồn hứa một điều còn khó hơn chuyện cô theo đuổi thành công Thanh Đăng đại sư nữa.
Kéo: Một trăm chương rồi… Lần đầu tiên tui dịch một bộ truyện quá một trăm chương… Còn sáu chín chương nữa nha quý dị.