Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 107: Hiệp Định

Thuận theo tiếng kinh hô của Diệp Khôn, đập vào mắt của hắn là một thiếu nữ, dung mạo bình thường. Toàn thân nàng đầy những vết thương, ở trên ngực trái còn có một lỗ thủng nhỏ vẫn còn âm ỉ rỉ máu. Một tay nàng đặt lên vết thương trên ngực, còn một tay nắm chặt một dải lụa màu hồng. Với vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Khôn.

Nàng này đúng là Điền Lăng. Nhưng khí tức trên người nàng như có như không, hiển nhiên nàng đã bị thương rất nặng. Xem ra, không còn chút sức lực nào phản kháng nữa.

Diệp Khôn lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nàng. Thấy khí tức của nàng xuy giảm như có như không, đây đúng là cơ hội tốt để ra tay. Chắc chắn nàng sẽ không có lực hoàn thủ.

Nghĩ vậy, sát tâm trong lòng Diệp Khôn nổi lên, đơn tay khẽ vẫy, Thủy Linh Kiếm vung lên, chỉ thẳng vào Điền Lăng lặng lùng nói.

“Tất cả những chuyện vừa xảy ra ở đây có lẽ cô nương đã thấy rất rõ, vậy thì cũng đừng trách Diệp mỗ.”

Nói rồi, cánh tay Diệp Khôn khẽ động. Thủy Linh Kiếm vung lên, đâm thẳng về phía trước. Một luồng kiếm khí lăng lệ, rít gào nhắm thẳng vào thiên linh cái Điền Lăng đánh tới.

Mắt thấy kiếm khí chỉ còn cách đỉnh đầu gần một trượng, Điền Lăng hoảng sợ đến cực điểm, sắc mặt nàng tái nhợt. Cắn răng một cái, hét lớn.

“Đạo hữu, xin dừng tay. Ta còn có điều muốn nói.”

Vừa dứt lời, Điền Lăng đột nhiên như một cái xác không hồn, phịch một tiếng. Ngã lăn ra mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Vừa rồi, vì quá sợ hãi. Nàng này đã dùng hết khí lực của mình, mới nói được một câu. Sau đó, vì sức cùng lực kiệt, nên đã ngất lịm đi.

Cùng lúc đó, kiếm khí phía trên đầu Điền Lăng đột nhiên dừng lại, sau một hồi vặn vẹo, liền triệt tiêu tán loạn hết.

Thu lại Thủy Linh Kiếm, Diệp Khôn nhìn Điền Lăng nằm bất động phía trước, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói.

“Cũng tốt! Để xem nàng này còn có gì muốn nói với mình. Dù gì, mình cũng cần tiến nhập vào trong Ngũ Hành Phái. Nhưng nếu đi một mình tới đó, đến lúc bị tra hỏi, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ. Không cẩn thận lại bị sưu hồn, mất mạng như chơi. Nếu như có Điền Lăng, nàng này cùng về với mình, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều a.”

Nói rồi, Diệp Khôn tìm một chỗ ngồi xuống nhập định, nghỉ ngơi một chút.

Nửa canh giờ sau, đột nhiên Diệp Khôn mở to hai mắt ra. Hắn nhìn sang bên cạnh, đã thấy Điền Lăng đang ngồi đối diện nhìn mình. Lúc này, sắc mặt của nàng ta trắng bệnh, nhìn như không còn một chút huyết sắc nào cả. Cơ thể xem ra rất suy nhược, có lẽ nàng ta gắng gượng mãi mới có thể ngồi dậy được.

Diệp Khôn nhìn sắc mặt của Điền Lăng, cũng không có nói gì cả. Cánh tay khẽ vẫy, một khỏa đan dược xuất hiện lơ lửng trước mặt Điền Lăng. Sau đó thản nhiên nói.

“Đây là Bồi Dương Đan, trước hết cô hãy dùng nó khôi phục một chút nguyên khí a.”

Vừa nghe thấy ba chữ “Bồi Dương Đan”, vẻ mặt của Điền Lăng thay đổi liên tục. Biểu thị trên mặt nàng cũng có chút vui mừng.

Nhìn khỏa đan dược lơ lửng trước mặt tỏa ra mùi thơm dễ trịu, Diền Lăng hít vào một hơi, cảm thấy sự mệt mỏi của cơ thể có chút tan biến. Nét mặt nàng ngay lập tức thay đổi, phảng phất có chút khởi sắc.

Nàng cũng không có cố kỵ gì, nghe Diệp Khôn nói như vậy, trực tiếp đưa tay với lấy khỏa đan dược, rồi cho vào mồm nuốt xuống.

Đan dược vừa vào trong mồm, lập tức tan biến. Một cỗ dược lực mạnh mẽ lan ra toàn thân, khiến cho nàng cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Sắc mặt cũng dần thay đổi, cuối cùng trở lên hồng hào, không còn tái nhợt nữa.

Nửa khắc sau, Điền Lăng hít vào một hơi thật sâu, hai mắt chớp động, nhìn sang Diệp Khôn bên cạnh nói.

“Đa tạ đạo hữu đã lương tay, lại còn cho tiểu muội Bồi Dương Đan nữa, tiểu muội cảm kích vô cùng.”

“Không có gì, cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Có điều, tại hạ rất muốn biết, cô nương rốt cuộc có chuyện gì, muốn nói với tại hạ đấy?”

Diệp Khôn mặt vẫn không biểu cảm, nhìn Điền Lăng nhàn nhạt nói.

“Cái này… Đúng vậy! Tiểu muội đúng là có chuyện muốn nói với đạo hữu. Vừa rồi, đạo hữu vượt cấp dùng bí thuật sưu hồn Nam Chiêu Thành sư thúc. Hẳn là trong trí nhớ của ông ấy, đạo hữu biết được một nơi gọi là Ngũ Hành Thiên Linh Điện?” Điền Lăng nghe Diệp Khôn hỏi vậy, hơi do dự một chút, nói.

“Ngũ Hành Thiên Linh Điện? Đúng thế! Ta đã nghe đến nó. Nhưng chuyện mà cô nương muốn nói cho ta nghe, chẳng nhẽ có liên quan tới nơi đây. Theo như trí nhớ của Nam Chiêu Thành, thì nơi đây chính là cấm địa của Ngũ Hành Phái, nếu như không được sự cho phép của chưởng môn thì không thể nào tiến vào đấy.” Diệp Khôn nghe vậy, hơi trầm ngâm một chút, nói.

“Không sai! Nhưng ta lại có biện pháp tiến nhập nơi đó, mà không cần sự cho phép của trưởng môn, hơn nữa cũng sẽ không có một ai có thể biết được đấy. Với lại, nếu như vào được đấy, có thể tiếp nhận được truyền thừa của tổ sư sáng lập ra Ngũ Hành Phái, thì đạo hữu sẽ nhận được chỗ tốt như thế nào, không cần ta nói, hẳn là các hạ có thể nghĩ được rồi.”

Nghe Điền Lăng nói xong, Diệp Khôn kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào nàng, không nói được lời nào.

Một lúc sau, Diệp Khôn mới khôi phục lại tâm tình, hơi nghi ngờ mở miệng lên tiếng.

“Như thế nào? Tại sao cô nương lại nói vậy? Chẳng nhẽ, cô cho rằng ta có thể đạt được truyền thừa của tiền nhân ở trong đó.”

“Không dấu gì đạo hữu, công pháp của ta tu luyện, chính là có được từ nơi đấy. Có điều, ta vô phúc không có đủ khả năng nhận được truyền thừa của tổ sư. Nhưng mà từ đó, ta cũng lựa chọn được một phần nhỏ công pháp để tu luyện. Hơn nữa, công pháp của ta tu luyện, có liên quan đến thiên địa ngũ hành. Cho nên, ta có thể cảm ứng được một chút về đạo hữu. Hẳn là trên người đạo hữu, phẩm chất thuộc tính linh căn là Ngũ Hành Linh Căn?”

Thấy Diệp Khôn có chút nghi ngờ, Điền Lăng cũng không có biểu hiện gì khác, vẫn thản nhiên nói.

“A! Có chuện này!”

Diệp Khôn kinh ngạc “a” lên một tiếng, sau đó nói tiếp.

“Cô nương nói không sai, tại hạ đích thực trên người mang Ngũ Hành Linh Căn. Theo như cô nói là…”

Không đợi Diệp Khôn nói hết câu, Điền Lăng đã vội lên tiếng ngắt lời.

“Đúng vậy! Điều kiện duy nhất để kế thừa truyền thừa của tổ sư là, trên người phải có Ngũ Hành Linh Căn. Mà đạo hữu, lại đủ điều kiện đáp ứng điều đó đấy.”

Nghỉ một lúc, nàng lại nói tiếp.

“Ta cũng chỉ có biết được từng đó thôi, nếu đạo hữu buông tha cho ta, ta sẽ giúp ngươi lẻn vào trong đó đạt được truyền thừa của tổ sư. Sau đó, đạo hữu có thể tùy tiện rời đi.”

Điền Lăng nói xong, trong lòng khẽ động, len lén nhìn xem sắc mặt của Diệp Khôn thay đổi như thế nào.

Diệp Khôn nghe vậy, tay khẽ mân mê cằm, dường như đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó. Điền Lăng thấy vậy cũng không có lên tiếng, mà thành thật ngồi im một chỗ, chờ đợi câu trả lời của Diệp Khôn.

Thời gian qua đi, ước chừng ăn xong một bữa cơm. Đột nhiên, Diệp Khôn nhướng mày, nhìn qua Điền Lăng nói.

“Được! Ta chấp nhận lời đề nghị của cô nương. Có điều…Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta không muốn người thứ ba biết được. Vì vậy, chúng ta sẽ làm một cái hiệp đinh. Trước hết, cô hãy lấy tâm ma ra thề độc, và để ta gieo xuống cấm chế độc môn. Như vậy thì ta mới yên tâm được. Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không thì… hắc hắc.”

Nghe Diệp Khôn nói vậy, sắc mặt của Điền Lăng biến đổi liên tục, khó coi đến cực điểm.

“Lấy tâm ma ra thề độc, cái này không thành vấn đề, nhưng lại còn hạ cấm chế trên người mình nữa. Như vậy, cái mạng của mình, liền nằm trong tay hắn rồi còn gì? Đáng ghét, kẻ này vậy mà rất chi là cẩn thận. Nhưng tình hình hiện tại của mình thì…”

Điền Lăng nghĩ ngợi một chặp, cuối cùng cắn răng, quay sang Diệp Khôn nói.

“Được! Ta chấp nhận lời đề nghị của đạo hữu. Chỉ mong đạo hữu thủ tín. Sau khi đạt được truyền thừa, thì hãy buông tha cho ta.”

“Ha ha. Cô nương yên tâm, ta tuyệt đối không phải là kẻ lật lọng hai lời. Chỉ có điều, sau khi đạt được truyền thừa của tiền nhân. Ta vẫn còn muốn ở lại Ngũ Hành Phái tu luyện một thời gian. Đến khi nào ta rời khỏi đó, sẽ giả trừ cấm chế cho cô. Hơn nữa, trong khi tu luyện, ta vẫn cần cô nương giúp đỡ. Yên tâm, ta sẽ không để cho cô nương phải thiệt thòi đâu đấy.” Điền Lăng đáp ứng yêu cầu của mình, Diệp Khôn cười ha hả nói.

Ngay sau đó, hai người cũng không có tốn thời gian. Một người trực tiếp phát thệ tâm ma, một người thì hạ cấm chế.

Làm xong tất cả, hai người cũng không còn cố kỵ gì nhau nữa, quan hệ có chút xích gần hơn.

“Phải rồi, Diệp huynh, ngươi có thể trả lại ta túi trữ vật được chăng?”

Sau một hồi sơ giao làm quen, Điền Lăng liền hướng Diệp Khôn thản nhiên nói.

“Hắc hắc. Không thành vấn đề.’

Diệp Khôn cười lên một tiếng, rồi thuận tiện trả lại túi trữ vật cho Điền Lăng.

Điền Lăng nhận lại túi trữ vật, nàng đem thần thức thả vào trong kiểm tra một lượt, thấy không thiếu thứ gì, lúc này mới tươi cười đeo nó lên hông.

“Phải rồi! Ta thật không hiểu? Rõ ràng lúc trước, cô nương không phải bị một chỉ của quỷ vật kia đánh trúng tim hay sao? Tại sao lại không có việc gì?” Điền Lăng vừa nhận lại túi trữ vật xong, ở bên cạnh Diệp Khôn như nhớ tới điều gì, hơi hiếu kỳ hỏi.

“Cái này cũng không có gì! Chẳng là, ta bẩm sinh trái tim nằm bên phải. Cho nên, một kích kia của quỷ vật không có lấy được mạng của ta. Thuận theo đó, ta liền giả chết…cho đến khi huynh dùng hỏa cầu thiêu hủy xác của mấy người chúng ta. Khi đó, theo bản năng, ta mới có phản ứng. Nếu không, bây giờ cũng thành đống tro tàn rồi. Ngược lại, ta thật không ngờ, bổn sự của huynh lại lớn như vậy. Bên mình vậy mà có một trợ thủ, cấp bậc Quỷ Vu một thân thần thông rất quỷ dị.”

Thấy Diệp Khôn hỏi vậy, Điền Lăng cũng không hề dấu diếm, thản nhiên nói.