Không gian trong thạch động, một hồi tĩnh lặng như tờ. Có thể nghe thấy từng nhịp thở dồn dập của Diệp Khôn.
Thời gian không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Diệp Khôn hô lên một tiếng, nhìn về phía đối diện vừa mừng vừa sợ nói: “Phệ Linh! Ngươi… ngươi khiến ta thật bất ngờ. Những tưởng, ở bên cạnh hỗ trợ cho ngươi một phần.Thế mà còn chưa có cơ hội ra tay, ngươi đã xử lý xong đâu đấy rồi.”
Phệ Linh Thiên Quỷ nghe thấy vậy, cũng không có biểu hiện gì khác.
Chỉ thấy, toàn bộ quỷ khí đang phân tán xung quanh thạch động một hồi vặn vẹo tụ hợp lại một chỗ, một lúc sau, từ bên trong quỷ khí bước ra một tiểu nhân nhìn rất quỷ dị.
Phệ Linh Thiên Quỷ hai mắt híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên cười, toàn thân khẽ động, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Diệp Khôn.
Diệp Khôn nhìn vậy, cũng khẽ cười, hắn khẽ đặt bàn tay lên trên đỉnh đầu của nó, đắc ý nói: “Rất tốt! Mọi việc cũng đã giải quyết xong, cũng lên làm những việc cần làm. Sau đó rời khỏi nơi đây thôi. Phệ Linh! Đi! Đến bên cạnh Nam Chiêu Thành giúp ta Sưu Hồn hắn. Để xem, đối với ta, hắn có âm mưu gì che giấu.”
Nói xong, Diệp Khôn không chần chừ, vội rảo bước đến bên cạnh Nam Chiêu Thành đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất. Đứng nhìn Nam Chiêu Thành một lúc, Diệp Khôn thở dài một tiếng, dường như việc làm này của hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
“Tiền bối! Dù gì ta với ngươi cũng không có thù oán. Nhưng trong lòng ngươi mang ý không tốt đối với ta. Ngươi cũng đừng trách ta.”
Diệp Khôn than một tiếng, rồi thần niệm khẽ động liên hệ với Phệ Linh Thiên Quỷ bên cạnh. Phệ Linh Thiên Quỷ nhận được mệnh lệnh của Diệp Khôn, hai mắt nó sáng lên, đồng thời một cánh tay nhỏ đột nhiên tăng trưởng, lớn lên to bằng với cánh tay của một người bình thường.
Sau đó, cánh tay của nó đặt lên đỉnh đầu của Nam Chiêu Thành. Cùng lúc đó, Diệp Khôn mặt mày ngưng trọng. Pháp lực trong cơ thể được hắn điều động đưa vào bàn tay, thông qua đỉnh đầu của Phệ Linh Thiên Quỷ bắt đầu thi pháp.
Thời gian trôi qua ước chừng uống cạn một chum trà, trên trán Diệp Khôn mồ hôi to như hạt đậu chảy ra đầm đìa, ướt hết cả mặt.
Theo đó, sắc mặt hắn cũng thay đổi liên tục. Lúc giận dữ, lúc khiếp sợ, lúc kinh ngạc, lúc nhăn mặt, lúc mừng rỡ…Cuối cùng vẻ mặt trầm tư, như là đang suy nghĩ cái gì đó vậy.
***
Với thực lực của Diệp Khôn hiện giờ, hắn không thể nào dùng Sưu Hồn Thuật đối với Nam Chiêu Thành được. Nhưng hắn đã dựa vào bí thuật trong U Minh Quỷ Sát Công, có thể thông qua Phệ Linh Thiên Quỷ, gián tiếp thi triển Sưu Hồn Thuật đối với Nam Chiêu Thành.
Trong quá trình sưu hồn, Diệp Khôn đã biết được âm mưu, mà Nam Chiêu Thành đã sắp đặt trên người hắn.
Dựa theo trí nhớ của Nam Chiêu Thành, thì việc đưa Diệp Khôn gia nhập Ngũ Hành Phái, đã được Mộc Chính Đoàn sắp đặt từ trước.
Thuận theo việc đó, sau khi đưa Diệp Khôn trở về Ngũ Hành Phái, sẽ liên tục bồi dưỡng hắn nhằm tăng phẩm chất linh căn.
Sau đó, đợi hắn trùng kích vào cảnh giới Trúc Cơ Kỳ thành công. Ngay lúc đó, sẽ khống chế, đưa hắn tới Ngũ Hành Thiên Linh Điện. Dùng bí thuật độc môn, hấp lấy tư chất Linh Căn trong người hắn. Sau đó, dựa theo những người trọng yếu trong môn phái sẽ được hưởng một phần linh căn của hắn.
Mà việc này theo như trí nhớ của Nam Chiêu Thành cũng không phải chỉ có một mình Diệp Khôn. Trước đó cũng đã có vài người đã bị bọn họ làm như thế, chỉ có điều, những người trước đó thể loại linh căn cũng không đồng dạng như nhau.
Nhiều nhất cũng chỉ có người đạt được tam linh căn mà thôi, nhưng kết cục cũng chẳng khác gì nhau, sau khi bị hút lấy linh căn, mất đi tư chất tu tiên, ngay lập tức sẽ tọa hóa mà chết.
Diệp Khôn càng thấy càng sợ hãi, hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có bí thuật ác độc đến như vậy. Lấy linh căn của người khác, tẩm bổ cho mình.
Mà người được lợi nhất, chính là môn chủ của Ngũ Hành Phái, tên Ngạo Vân Tử.
Diệp Khôn còn biết được, bọn họ làm như vậy, mục đích cuối cùng là khiến cho bản thân mình đạt đươc Ngũ Hành Linh Căn. Sau đó, sẽ ở ngay tại Ngũ Hành Thiên Linh Điện, tiến vào một mật thất nào đó. Tham ngộ một loại công pháp rất bá đạo, mà chỉ có những người mang trên mình Ngũ Hành Linh Căn mới có thể tham ngộ được.
Nghe đồn, tu luyện công pháp đó, cũng không hề đơn giản chút nào. Điều kiện tu luyện rất hà khắc, nhưng bù lại nếu tu luyện thành, thì thực lực mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tùy theo vào từng cảnh giới, mà có thể chém giết cùng giai dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, cũng có thể vượt cấp khiêu chiến, mà cũng không hề rơi vào thế hạ phong.
Chẳng qua, từ thời thượng cổ đến nay. Ngũ Hành Phái chỉ có duy nhất một người, có thể tu luyện được công pháp này. Đó chính là tổ sư sáng lập lên Ngũ Hành Phái, và cũng là người đã sáng lập ra công pháp này. Ở thời thượng cổ, người này có danh hiệu là Ngũ Hành Tán Nhân. Cuối cùng, ông ta cũng phi thăng, và không còn tin tức gì nữa.
Ngoài ra, cũng có nhiều người tu luyện tiểu thành. Nhưng cũng không hiểu sao? Lại chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi. Đến cuối cùng cũng hết thọ nguyên mà tọa hóa. Chưa có một ai có khả năng tu luyện tới Hóa Thần Kỳ trong truyền thuyết, để có thể phi thăng.
***
“Hô!”
Thở ra một tiếng, Diệp Khôn lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Đôi mắt mê mang, trầm tư thật lâu. Lúc này, ý nghĩ trong đầu hắn liên tục xoay chuyển.
Một lúc lâu sau, đột nhiên sắc mặt Diệp Khôn tỏ ra giận giữ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nam Chiêu Thành dưới đất, trong lòng mắng thầm không thôi.
“Đáng giận! Thật không ngờ, Ngũ Hành Phái lại làm ra chuyện như thế này…dám tính kế trên người mình.”
Nghĩ rồi, hai mắt Diệp Khôn lóe lên, hắn ngẩng đầu trong miệng thì thào nói:
“Bí thuật? Ngũ Hành Thiên Linh Điện? Công pháp? Ngũ Hành Tán Nhân? Không lẽ…đúng như lời Mộc Chính Đoàn nói. Công pháp kia, hẳn là phù hợp cho mình tu luyện a? ”
Nói rồi, Diệp Khôn hít sâu vào một hơi. Cùng lúc đó, bàn tay của hắn cũng rời khỏi đỉnh đầu Phệ Linh Thiên Quỷ. Theo Diệp Khôn thu tay về, cánh tay của Phệ Linh Thiên Quỷ cũng tiêu tán, không thấy đâu nữa, tay của nó cũng đã trở lại bình thường.
Diệp Khôn đảo mắt xung quanh thạch động một lượt, sau đó cánh tay khẽ vẫy.
Lập tức, toàn bộ túi trữ vật bên hông của đám người Thiết Tường và Nam Chiêu Thành lóe lên một cái, đã nằm ngọn trong tay Diệp Khôn.
Cầm một đống túi trữ vật trên tay, khóe miệng Diệp Khôn khẽ nhếch lên. Tâm niệm của hắn vừa động, toàn bộ túi trữ vật liền biến mất không thấy đâu cả.
Sau đó, Diệp Khôn quay sang Phệ Linh Thiên Quỷ bên cạnh, nhàn nhạt phân phó một tiếng.
“Phệ Linh. Ở đây quỷ vụ rất nhiều, ngươi hãy ra ngoài một chút. Hấp thu quỷ vụ càng nhiều càng tốt, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Phệ Linh Thiên Quỷ nghe thấy vậy, hai mắt nó mở to lên, miệng cười khằng khặc, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu.
Một lúc sau, toàn bộ quỷ vụ ở thông đạo lối vào thạch động, lấy tốc độ rất nhanh liền biến mất.
Thần thức của Diệp Khôn cảm ứng đượng dị tượng bên ngoài, cũng không có nói gì. Chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Sau đó, hắn bước về phía trái hơn một trượng. Chăm chú nhìn vào một vật nhỏ bằng ngón tay, đang nằm trên mặt đất.
“Ồ! Cái này! Đúng là vừa rồi Nam Chiêu Thành dùng nó làm lá chắn, ngăn cản một kích của Phệ Linh đây a. ”
Nhặt vật lạ cầm lên trên tay, Diệp Khôn chăm chú quan sát.
Lúc này hắn mới thấy rõ được hình dạng thực của nó, chỉ thấy, nó giống như là một cái mai rùa được thu nhỏ vậy, được làm rất tinh xảo, bên trong cũng chỉ có một chút linh lực giao động mà thôi, nhưng Diệp Khôn lại cảm giác được, nó là một thượng phẩm pháp khí.
“Không lẽ…cái này được luyện chế từ mai của Tiểu Diệp Huyền Quy”
Diệp Khôn cảm thấy vật này rất quen, như là đã nhìn thấy ở đâu rồi. Suy nghĩ một chặp, đột nhiên hắn hô lên một tiếng.
“Hẳn là nó rồi! Theo như trong điển tịch có ghi lại, dùng mai của Tiểu Diệp Huyền Quy luyện chế thành pháp khí. Pháp khí đó sẽ có lực phòng ngự rất tốt, thảo nào…hắc hắc. Như vậy, tiện nghi cho mình rồi.” Diệp Khôn hơi nhớ lại một chút, rồi cười hắc hắc, thì thào nói vài câu.
Đột nhiên, không gian trước mặt Diệp Khôn một hồi vặn vẹo, Phệ Linh Thiên Quỷ hiển hiện ra, với vẻ mặt đầy hưng phấn, nhìn vào Diệp Khôn.
Diệp Khôn hơi kinh ngạc một chút, nhưng theo đó cũng mỉm cười nói.
“Hắc hắc. Nhanh như vậy, đã đủ rồi sao? Vậy thì ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Phệ Linh Thiên Quỷ nghe vậy thì khẽ gật đầu, rồi hóa thành một đạo quỷ khí, trực tiếp chui vào túi trữ vật trên hông của Diệp Khôn. Sau đó tiến nhập vào Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên, an tọa một chỗ, từ từ luyện hóa quỷ vụ mà nó vừa hấp thu.
Diệp Khôn cũng không có dư thừa thời gian. Hai tay khẽ búng, “phốc…phôc…” từng đạo hỏa cầu nhỏ bằng ngón tay, kích bắn lên xác đám người Nam Chiêu Thành dưới đất.
Thoáng cái, những người này liền bị hỏa cầu rơi trên người bộc phát. Ngọn lửa cháy dữ dội, chỉ trong chốc lát toàn bộ bị thiêu thành tro bụi.
Diệp Khôn nhìn một màn này, thì khẽ gật đầu hài lòng. Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, thì sắc mặt đột nhiên biến đổi. Cả kinh kêu lên.
“Ngươi…Vậy mà vẫn chưa chết.”