Edit + Beta: Toả Toả

Trời đầy mây.

Tưởng Du đứng trước trạm xe buýt, ánh mắt nhìn xung quanh, hai tay run rẩy đút vào túi để sưởi ấm.

Ngón tay lạnh buốt chạm vào noãn bảo bảo trong túi, cả người anh run lên, cũng không còn lạnh như trước.

Xe buýt chậm rãi đi đến.

Tưởng Du chen lên xe buýt, anh nhìn lướt qua nhưng lại không tìm thấy bóng dáng quen thuộc thường ngày, ủ rũ bĩu môi.

Đã hai ngày liên tiếp anh không ngẫu nhiên gặp được Phó Thành.

Ở trường học đều là do anh chủ động đi tìm, nhưng cũng chưa từng gặp hắn đến một lần.

Hơn nữa khi tan học cũng không thấy được bóng dáng của hắn.

Anh đã từng nghi ngờ rằng hắn đã thay lòng đổi dạ.

Nhưng nghĩ lại thì Phó Thành cũng chưa bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của anh.

“Haizz——” Tưởng Du mệt mỏi tựa vào lan can, hờ hững nhìn cảnh vật bên ngoài.

Khi đến trường, một nửa số người trên xe đã xuống hết.

Tưởng Du bóp chặt noãn bảo bảo trong túi, trong đầu vẫn suy nghĩ chuyện của Phó Thành.

“Đàn anh Tưởng Du.”

Một giọng nói đánh thức anh, anh khẽ cúi đầu nhìn thấy nụ cười xán lạn của Trần Đình.

“Hi hi, ở cổng mà chúng ta cũng gặp nhau, có phải chúng ta rất có duyên không?” Đôi mắt Trần Đình vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Tưởng Du, chỉ thấy đối phương nhàn nhạt lắc đầu.

“Trường học lớn như vậy, gặp mặt là chuyện bình thường.”

Nụ cười của Trần Đình đông cứng trên mặt, lát sau lại tiếp tục nở nụ cười, cậu ta kéo tay Tưởng Du, lấy hai vé xem phim từ trong túi ra.

“Đàn anh, cuối tuần này anh có muốn đi xem phim không?”

“Không đi, cuối tuần phải thi cuối kỳ rồi.” Tưởng Du từ chối nói.

“Chính là bởi vì thi cuối kỳ nên mới phải đi thư giãn nha, em nghe nói bối cảnh cùng nội dung của bộ phim này đều rất tuyệt.”

Tưởng Du nhíu mày nhìn hai tấm vé xem phim trong tay cậu ta: “Hai vé?”

“Đúng vậy!” Hai mắt Trần Đình nở rộ ra ánh sao, tay cầm vé khẽ run.

“Nghe nói Phó Thành rất thích xem phim, nếu không cậu nhượng hai vé này cho tôi đi?” Tưởng Du cong khoé môi, đánh giá hai vé xem phim trong tay cậu ta.

Nụ cười của Trần Đình lại đông cứng trên mặt, trong mắt lộ ra vẻ mất mác: “Phó Thành?”

“Ừ, cậu ấy thích xem, đúng lúc đã lâu rồi tôi không ra ngoài chơi với cậu ấy.”

Bước chân của Trần Đình lui lại, đầu ngón tay nắm chặt hai tấm vé không chịu buông tay.

Nụ cười đã bị cậu ta dập tắt, mái tóc xõa xuống che khuất đôi mắt của cậu ta.

Dưới làn tóc, đôi mắt đen nhánh của cậu ta tràn ngập vẻ không thể tin và bi thương.

“Đàn anh Tưởng Du… Vé vé xem phim này…….”

Đột nhiên từ cổng trường truyền đến tiếng xe ô tô vang dội, một chiếc Rolls-Royce đậu ở trước cổng, thu hút sự chú ý của nhiều học sinh.

Ngày thường bọn họ thấy rất nhiều xe, nhưng lại không có cơ hội nào để thấy những chiếc xe sang trọng cả.

Chỉ thấy cửa xe được đẩy ra, một chàng trai mặc đồng phục học sinh trắng tinh bước ra khỏi đó.

Mái tóc lòa xòa bị gió thổi bay, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, đồng phục học sinh rộng rãi có muốn cũng không che được đôi chân thon dài của người kia.

Chàng trai đứng ở cửa xe, nhìn thoáng qua trong xe, ánh mắt lạnh lùng đóng cửa lại.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một ông lão.

Trên mặt ông lão để lại dấu vết của năm tháng, sự uy nghiêm toát ra từ trên người ông, đôi mắt sắc bén khiến cho mọi người biết rằng ông không đơn giản như vẻ bên ngoài.

Ông gõ vào cửa kính xe, lạnh lùng nói: “Tiệc rượu đêm nay đến sớm một chút.”

Chàng trai nhíu mi, môi mỏng mở ra nói: “Không đi.”

“Mày dám!” Giọng nói của ông lão mơ hồ ẩn giấu tức giận, gân xanh trên mặt nổi lên.

“Ông không uy hiếp được con.” Chàng trai thản nhiên nói, dứt lời, hắn xoay người bước vào trường học.

Tầm mắt hắn chú ý tới Tưởng Du cách đó không xa, ngón tay buông xuống bên người run rẩy, hắn gác lại tất cả cảm xúc tiếp tục đi về phía trước.

“Phó Thành.” Tưởng Du la lên.

Nhưng mà bước chân của hắn cũng không có tạm dừng, trực tiếp lướt qua anh đi đến nhà dạy học.

Tưởng Du quay đầu lại liếc nhìn Phó Thành, sau đó ánh mắt rơi vào chiếc Rolls-Royce ngoài cửa.

Anh nhớ đến Phó Thành có một người ông, hai người có một mối quan hệ không mấy tốt đẹp.

Vừa rồi có phải là ông nội của Phó Thành không?

Cửa sổ của chiếc Rolls-Royce từ từ hạ xuống, cuối cùng cũng lái đi.

Tưởng Du thu hồi tầm mắt, trong đầu hiện lên bộ dáng vừa rồi của Phó Thành.

“Đàn anh Tưởng Du?”

“Hả?” Tưởng Du hoàn hồn, nhìn về phía Trần Đình bên cạnh.

“Anh đang nghĩ về chuyện đàn anh Phó Thành vừa rồi đã phớt lờ anh sao?” Trần Đình nói với giọng điệu quan tâm.

“Không phải.”

“Đàn anh, anh đừng gạt em, đàn anh Phó Thành vừa rồi thật sự đã làm sai, cho dù quan hệ giữa hai người có tệ đến đâu cũng không thể không để ý mà trực tiếp lướt qua như vậy được.”

Trần Đình khịt mũi: “Nhưng mà anh đừng nên trách anh ấy, có thể là do có nguyên nhân đặc biệt nào đó.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy.” Tưởng Du nghiêm túc nói.

“A?” Trần Đình sững sờ.

Hoàn toàn khác với những gì cậu ta suy nghĩ, Tưởng Du không phải nên tức giận mà không để ý đến Phó Thành sao?

Tại sao lại còn đồng ý với ý kiến này?

“Không phải, có lẽ đàn anh Phó Thành là thật sự sai rồi.” Trần Đình nói.

“Không, cậu ấy chắc là có chuyện cần phải xử lý, chúng ta phải tin tưởng cậu ấy.” Tưởng Du vỗ vỗ vai Trần Đình, kiên định nói.

“Ha ha.” Khoé miệng Trần Đình co rút mạnh mẽ.

- --

Trước khi thi cuối kỳ, bài tập mà giáo viên giao cũng đã giảm bớt, trên lớp có nhiều thời gian để học sinh tự học hơn.

Giáo viên ngồi trên bục giảng, cầm sách giáo khoa trong tay nghiêm túc xem.

Học sinh phía dưới thì cố gắng làm đề, thỉnh thoảng có những bạn nam chơi ném bóng giấy.

Tưởng Du tựa vào bàn, chăm chỉ làm đề.

Thi cuối kỳ lần này mức độ quan trọng không cao, nhưng nó cũng là một minh chứng.

Anh thích nhất là các kỳ thi!

Anh viết một câu trả lời vào giấy kiểm tra, đang chuẩn bị xem các câu hỏi khác thì bụng truyền đến cơn đau âm ỉ, như thể mọi thứ bên trong đều xoắn lại với nhau.

Tưởng Du mím chặt môi, một tay che đi cái bụng đang đau, một tay nắm chặt lại cố gắng chịu đựng.

Trên trán rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh, anh càng ngày càng khó chịu.

“Dạ thưa——” Tưởng Du giơ tay thu hút sự chú ý của giáo viên, anh nhỏ giọng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

“Đi đi.”

Vừa dứt lời, anh liền chạy như bay vào nhà vệ sinh.

Cơn đau nói đến là đến, nói đi là đi.

Giải quyết xong cơn đau bụng, Tưởng Du yếu ớt chống đỡ bức tường bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh đi vệ sinh ba lần, vừa đứng lên bụng liền đau, cứ lặp đi lặp lại vài lần.

Tưởng Du dựa vào tường để đỡ tê chân, tầm mắt lại bắt gặp Phó Thành đang ngồi bên cạnh bồn hoa.

Hắn nhìn bông hoa bị gãy trong tay với ánh mắt phức tạp, rồi ngắt xuống từng cánh hoa.

Anh rón ra rón rén đến bên cạnh hắn, ngón tay chọt chọt bả vai đối phương.

“Phó Thành.”

Thân thể Phó Thành run lên một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Tưởng Du, môi hơi hé mở.

“Sao cậu lại ở đây.”

“Phải là tôi nên hỏi cậu sao lại ở đây mới đúng.” Tưởng Du ngồi trước mặt hắn, hai chân thon dài tùy ý duỗi ra.

“Không có gì……” Phó Thành thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngắt cánh hoa trước mặt.

“À——” Tưởng Du đáp lại, cũng không tiếp tục truy hỏi tình huống của hắn, lựa chọn im lặng ngồi ở bên cạnh làm bạn.

Toàn bộ cánh hoa đều được ngắt xuống, xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Phiền muộn trong lòng Phó Thành vẫn chưa giải quyết xong, hắn bực bội quét tất cả cánh hoa xuống đất, ngước mắt nhìn Tưởng Du đang ngẩn người.

“Tưởng Du, tôi có một việc muốn trưng cầu ý kiến của cậu.” Phó Thành suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói.

“Được!” Tưởng Du hưng phấn xoay người, tiến lên một bước, ngồi ở bên cạnh Phó Thành: “Cậu nói, tôi nghe.”.