Edit + Beta: Toả Toả

“Tao không có phúc khí đó..….” Tưởng Du trợn trắng mắt nhìn Tịch Lâm.

Lúc này một tên tóc vàng đứng trong đám người bước ra, mắt vẫn luôn dừng trên người Tưởng Du, tựa như đang xác nhận điều gì đó.

“Tiểu Kiệt sao thế?” Đại ca cầm đầu cắn kẹo cao su trong miệng, vỗ vỗ tên tóc vàng trước mặt, trong mắt mang theo nghi hoặc.

“Đại ca, em cảm thấy nó trông rất quen, nhưng mà lại nhớ không ra.” Tiểu Kiệt trả lời.

Đại ca cầm đầu không kiên nhẫn phun kẹo cao su trong miệng ra, vừa vặn rơi xuống trước mặt Tưởng Du.

“Phi, chỉ có hai đứa, còn phải sợ sao?”

“Không phải sợ, chỉ là…..” Mặt mũi Tiểu Kiệt nhăn lại, mắt nhìn chằm chằm Tưởng Du trước mặt.

Bỗng nhiên trong đầu gã loé lên một thước phim ngắn, trong đó có một chàng trai một mình đấu với mười tên côn đồ.

Bọn côn đồ đều bị đánh ngã xuống đất, chỉ có chàng trai kia là đứng thẳng trong đó, khoé môi bị rách chảy máu, nhưng sự tự tin trong mắt lại vô cùng chói mắt.

Chàng trai trong trí nhớ cùng Tưởng Du trước mặt trùng khít lên nhau.

“Nó nó nó là Tưởng Du!” Tiểu Kiệt tới gần đại ca nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo hoảng sợ cùng tức giận.

Lần trước gã cũng ở trong trận ẩu đả này, cũng là người bị đánh nằm sấp mặt sớm nhất.

“Cái gì?!” Đồng tử đại ca trợn to, gắt gao nhìn Tưởng Du mặt không chút thay đổi trước mặt.

“Chắc chắn là nó?”.

Truyện Ngôn Tình

Tiểu Kiệt gật đầu nói nhỏ: “Đại ca, Lâm đại ca đã nhiều lần nhấn mạnh là không được đắc tội với Tưởng Du, chúng ta có nên……”

Mặt đại ca lộ vẻ khó xử, liếc nhìn nhóm đàn em phía sau một cái, mỗi người đều nhìn gã một cách cung kính.

Loại cảnh tượng lúc này càng khiến gã không thể trốn tránh, chỉ có thể liều chết.

Gã nuốt nuốt nước bọt, ổn định tâm trí nói: “Sợ cái gì, chúng ta có nhiều anh em như vậy, nó chỉ có hai người mà thôi.”

“Cái này……” Tiểu Kiệt do dự.

Tịch Lâm bị Tưởng Du đẩy ra, khóc lóc lấy trong túi ra một trăm đồng xu trò chơi, hai tay ôm đầy, có một ít bị rơi xuống đất.

Cậu liếc trộm cô gái một cái, miễn cưỡng duỗi tay, đem đồng xu đưa tới trước mặt Tiểu Kiệt.

“Đây là toàn bộ tài sản của tôi, thả chúng tôi và mấy cô gái đi nhé.”

Tiểu Kiệt lúng túng liếc nhìn đại ca, thấy đối phương gật đầu, kích động đưa tay lấy đồng xu.

Nhưng đúng lúc này, một tên côn đồ cầm gậy gỗ lén lút ở phía sau, nhận thấy bọn Tưởng Du đều đang quan tâm đến chuyện của đại ca, nhanh chóng lao tới, cầm gậy gỗ nhắm thẳng vào đầu Tưởng Du đập.

“Cẩn thận!”

“Thằng điên!”

“Đàn anh!”

Ba giọng nói truyền đến từ xung quanh, nhưng côn đồ cầm gậy cũng không quan tâm, trực tiếp nhắm vào đầu Tưởng Du mà đánh.

Khi gậy gỗ đã ở khoảng cách 1cm thì dừng lại.

Một đôi tay thon dài nắm chặt thanh gỗ, trên cánh tay nổi lên những đường gân xanh.

Tên côn đồ khiếp sợ nhìn chàng trai trước mặt, vẻ mặt đối phương không chút thay đổi, nhưng lửa giận trong mắt giống như núi lửa phun trào, lúc này đã bốc cháy lên.

“Mày mày xen vào việc của người khác.”

Đối phương không trả lời, mà nâng mắt nhanh chóng đoạt lấy gậy gỗ, tốc độ tàn nhẫn đập vào cánh tay tên côn đồ.

Răng rắc một tiếng, gậy gỗ gãy đôi, một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng tên côn đồ.

Chỉ thấy gã che cánh tay, mặt mũi nhíu chặt, hét to một tiếng.

Không chỉ có gậy gỗ bị gãy, mà còn có cánh tay gã.

Một màn này khiến cho những người có mặt ở đây đều hoảng sợ, đồng tử trợn to, nhìn chằm chằm động tác sạch sẽ lưu loát của người này.

Tưởng Du cũng ở trong số đó, anh ngơ ngác nhìn Phó Thành trước mặt.

Lúc nãy tên côn đồ đến gần anh nhưng anh lại không phát hiện, nếu một gậy kia đánh xuống, anh nhất định sẽ té lăn ra đất.

Phó Thành một giây trước vẫn còn đứng ở cửa, giây sau đã xuất hiện trước mặt anh.

Biểu cảm lúc bắt được gậy gỗ của tên côn đồ, anh chưa bao giờ nhìn thấy nó trên mặt Phó Thành.

Phẫn nộ còn có nỗi sợ hãi vô tận.

Hắn thế mà sẽ sợ hãi?

Tưởng Du lấy lại tinh thần, ngẩng đầu đối diện với Phó Thành, hét lên: “Phó Thành.”

“Ừm.” Phó Thành thu hồi khí thế vừa rồi, chuyển trở về dáng vẻ ngày thường của mình, hai tay đút vào túi quần, mắt đối diện với Tưởng Du, khoé môi mím chặt.

“Sao cậu lại……”

“A a a a!” Tên côn đồ nằm trên mặt đất, dùng sức la lên.

Phó Thành cau mày, giơ chân đá vào người tên côn đồ không chút lưu tình, chiếc áo khoác sặc sỡ của tên côn đồ in đầy dấu giày.

Hắn nghiến răng nói: “Câm miệng!”

Sau đó quay đầu đối mặt với Tưởng Du, giọng điệu ôn nhu nói: “Vừa rồi cậu hỏi cái gì?”

Tên côn đồ ngậm chặt miệng, mồ hôi lạnh lưu lại trên trán, mắt gã nhìn về phía đại ca cầu cứu.

Đại ca đứng cách đó không xa chạm vào ánh mắt của đàn em, nhanh chóng dời đi.

“Tôi muốn hỏi sao cậu lại……”

“Đàn anh Tưởng Du, anh không sao chứ?” Trần Đình chạy nhanh tới, nắm lấy cánh tay Tưởng Du, quan sát anh một phen, phát hiện không có chỗ nào bị thương, thoáng yên tâm.

“Đàn anh Tưởng Du, vừa rồi thật doạ em sợ mà.” Trần Đình lo lắng nói.

Tưởng Du mỉm cười: “Tôi không sao, Phó Thành mới đáng lo kìa.”

“Hì hì, đối với đàn anh Phó Thành thì chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng nếu như anh bị thương, em sẽ rất đau lòng.” Lúc nói chuyện Trần Đình liếc nhìn tên côn đồ đang nằm trên mặt đất không dám lên tiếng, duỗi chân đạp gã vài cái.

Vẻ mặt tên côn đồ tuyệt vọng……

“Không cần cậu lo lắng, tôi sẽ bảo vệ tốt cậu ấy.” Phó Thành đi vào giữa hai người, lạnh lùng nhìn Trần Đình.

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*).” Trần Đình nhếch khoé miệng, thản nhiên nói một câu.

(*) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

“Cái đó...!Chúng ta có phải là nên rời khỏi không?” Tịch Lâm nhún nhường nói.

“Ừ ừ ừ, mấy người đi trước đi, nhớ dẫn theo mấy cô gái luôn.” Đại ca ngay lập tức phản ứng lại, tiến lên bắt chuyện, đàn em phía sau nhường ra một con đường, hai cô gái sợ hãi đi ở giữa.

Các cô gái liếc nhìn những chàng trai trước mặt rồi lặng lẽ đứng bên cạnh Tịch Lâm.

Dáng vẻ bình thường, không có áp lực quá lớn.

Nhưng Tịch Lâm lại nghĩ là do mình anh hùng cứu mỹ nhân, hai cô gái đều thầm thích mình.

Cậu ngượng ngùng gãi tóc: “Đi thôi.”

“Đợi đã.” Tưởng Du nhàn nhạt nói, đi tới phía trước vài bước, đến trước mặt Tiểu Kiệt.

Đưa tay lấy đi đồng xu trong tay đối phương, một cái cũng không rơi.

“Đại ca……” Tiểu Kiệt nhìn đại ca.

“Haizz, trả lại cho họ đi.” Đại ca phất tay, vẻ mặc phờ phạc.

Tưởng Du lấy hết tất cả đồng xu đi, bước đến quầy lễ tân ném hết đồng xu cho chủ quán.

Đối với chủ quán mặc kệ tất cả này, anh vô cùng không hài lòng.

“Trả lại tiền mặt.”

“Quán của chúng tôi không có quy định như vậy đâu.” Chủ quán nuốt nước bọt, từ chối nói.

“Ông đang nói cái gì vậy? Dựa vào quán này của ông đánh nhau mặc kệ, ăn hiếp cướp giật cũng mặc kệ, bây giờ còn nói không có quy định như vậy, ông có tin tôi lập tức báo cảnh sát không?” Tưởng Du tức giận nói, ngón tay gõ gõ từng cái vào mặt bàn.

“Đổi đổi đổi.” Chủ quán đáp ngay lập tức, đồng thời rút trong tủ ra một tờ năm mươi tệ.

“Giỡn với tôi à?” Tưởng Du đấm một quyền vào bản hiệu: “Trên đó viết một đồng xu là một tệ, tôi đưa cho ông một trăm đồng xu, ông đổi cho tôi năm mươi tệ?”

Ông chủ cũng không nghĩ tới điểm ấy, tiền không kiếm được còn phải bồi thường thêm năm mươi tệ.

Vẻ mặt ông ta như đưa đám rút từ ngăn tủ ra hai tờ năm mươi tệ, tay run rẩy đưa cho Tưởng Du.

“Cảm ơn.” Tưởng Du nhận lấy tiền, tiện tay đưa một tờ năm mươi tệ cho Tịch Lâm.

“Tôi kiếm được tiền, mời mọi người uống trà sữa.”

Ông chủ phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra……...