Bởi vì chuyện của mẹ cậu mà Trần Mưu tan làm sớm.
Tuy rằng Trần Mưu đã đuổi Trương Quân Dao đi, nhưng trong đầu cậu vẫn nhớ như in cái khuôn mặt làm người ta muốn bỏ cũng bỏ không được kia.
Trong một khoảng thời gian rất dài Trần Mưu sống cùng Trương Quân Dao, cậu luôn tự hỏi tại sao mẹ của mình không giống mẹ của người khác, rốt cuộc bản thân đã làm gì sai mà mẹ của cậu hận cậu như thế.
Thêm một khoảng thời gian dài nữa, Trần Mưu không thèm nghĩ. Trên thế giới này có một số người không đáng được làm mẹ, như là Trương Quân Dao, cũng có một số người thì không có tư cách có được tình thân, như là Trần Mưu.
Vào bãi đậu xe trước nhà, Trần Mưu ngồi trên xe có chút thất thần.
Trên đường về, Nguyên Phi Hòa có gọi điện thoại cho cậu hỏi Trần Mưu khi nào về, Trần Mưu bảo hắn ăn trước đi đừng chờ mình.
Nguyên Phi Hòa rất mẫn cảm phát hiện tâm trạng chùng xuống của Trần Mưu vì thế liền hỏi Trần Mưu xảy ra chuyện gì.
Trần Mưu im lặng thật lâu mới bắt đầu kể chuyện của Trương Quân Dao, cậu nói"
"Trương Quân Dao đến tìm em."
Sau khi rời khỏi căn nhà kia, cậu không còn gọi Trương Quân Dao một tiếng mẹ nữa.
Nguyên Phi Hòa nghe Trần Mưu nói thế nên kinh ngạc sửng sốt một lát, hắn nói:
"Bà ta ra tù?"
Trần Mưu thấp giọng ừ một tiếng.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Cục cưng, em về trước đi để anh nấu món em thích, đừng nghĩ nhiều, ngoan."
Trần Mưu nghe giọng nói của Nguyên Phi Hòa, buồn bực trong lòng cũng tán đi rất nhiều, cậu nhớ lại cái câu nguyền rủa khi trước của một người, nhưng không thành sự thật, cậu không vì tính cách của mình mà cô đơn cả đời mà còn có người nguyện ý bên cạnh cậu.
Đến nhà, Nguyên Phi Hòa đã nấu xong thức ăn, đang chờ Trần Mưu.
Trần Mưu đổi giày liền vào nhà bếp, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đang ngồi trước bàn, trên bàn còn có một chai rượu vang đỏ Khai Phong.
Nguyên Phi Hòa kêu Trần Mưu ngồi xuống, sau đó hắn đứng dậy rót rượu cho Trần Mưu.
Mùi rượu thơm tho, tinh khiết rót vào trong ly thủy tinh càng có vẻ mỹ vị, Trần Mưu cầm lên nhấp một ngụm, lúc này cậu mới bắt đầu kể chuyện, cậu nói:
"Em không biết vì sao bà ta còn tìm đến em."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, chuyện này không phải em sai."
Hắn ở bên Trần Mưu không lâu đã biết được chuyện về mẹ của Trần Mưu.
Gia đình của Nguyên Phi Hòa tuy rằng cũng không coi là hạnh phúc nhưng so với hoàn cảnh của Trần Mưu thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Về chuyện Trần Mưu bị ngược đãi, Nguyên Phi Hòa chỉ có thể không ngừng nói với Trần Mưu rằng cậu không sai, hắn biết Trần Mưu tuy rằng không đề cập tới, nhưng có một số việc dù cho có dành ra cả đời cũng không thể quên được.
Trần Mưu lại uống một ngụm rượu, cậu nhìn Nguyên Phi Hòa, hỏi một câu:
"Em nên đối xử với bà ta thế nào đây?"
Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa lập tức dịu dàng, hắn không nghĩ đến Trần Mưu sẽ lấy chuyện này ra để hỏi hắn, kì thật, có đôi lúc Trần Mưu theo chủ nghĩa đại nam nhân, hầu như không có thói quen uống rượu thương lượng với Nguyên Phi Hòa những việc thế này.
Dịu dàng trong mắt của Nguyên Phi Hòa sắp tràn ra, hắn nói:
"Em đừng lo lắng, chuyện rồi cũng sẽ giải quyết được mà thôi."
Trần Mưu nhấp môi ừ mọt tiếng, hiển nhiên không phát hiện được lời nói của Nguyên Phi Hòa sẽ trở thành sự thật.
Buổi tối hôm nay, Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu lại làm tình, Nguyên Phi Hòa vẫn ở trên, Trần Mưu cũng ngoài dự đoán mà không giãy giụa.
Cậu uống ít rượu nên đầu có chút choáng váng, lúc Nguyên Phi Hòa đè lên, người cậu chỉ cứng đờ một chút rồi nhanh chóng thả lỏng.
Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu bằng ánh mắt dịu dàng đến cực điểm, quả thật giống như hắn đang nhìn trân bảo có một không hai trên thế giới này.
Bởi vì anh tình em nguyện nên chuyện giường chiếu lần này cũng rất thoải mái.
Ngày hôm sau, lúc Trần Mưu tỉnh lại thì cơ thể không có cảm giác đau mỏi nữa, tâm trạng cũng không hậm hực như ngày hôm qua.
Hôm nay là thứ bảy, Nguyên Phi Hòa vốn nên ở nhà, nhưng Trần Mưu rời giường rồi đi khắp nhà vẫn không nhìn thấy hắn, cậu nghi hoặc lôi di động ra gọi điện thoại cho Nguyên Phi Hòa nhưng không bắt máy.
Trần Mưu chỉ nghĩ Nguyên Phi Hòa có việc đi ra ngoài, nên một mình tùy tiện nấu cơm trưa ăn rồi định tìm Tiếu Vanh đi chơi bóng rổ.
Tiếu Vanh nhận được cuộc gọi của Trần Mưu liền đáp ứng rồi hẹn Trần Mưu.
Tuy rằng đã tốt nghiệp đại học nhưng Trần Mưu vẫn thích chơi bóng rổ, nơi hẹn của Tiếu Vanh và cậu cũng tương đối gần cho nên thường xuyên hẹn nhau ra chơi.
Bởi vì khoảng thời gian trước, quan hệ giữa Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa có chút căng thẳng nên Tiếu Vanh cũng không hẹn Trần Mưu ra đây, hôm nay thấy Trần Mưu chủ động hẹn cậu ta, cậu ta liền đáp ứng.
Sân bóng mà Trần Mưu hẹn là một sân vận động cách đó không xa, Trần Mưu cầm banh rồi chơi với Tiếu Vanh suốt một buổi chiều.
Tiếu Vanh thấy tâm trạng và thể lực của Trần Mưu đều khá tốt nên lòng cũng buông thả rất nhiều, lúc hai người nghỉ ngơi, cậu ta còn nói:
"Mưu tử à, hai người bọn mày nếu vẫn cứ sống thế này thì thật tốt biết bao."
Trần Mưu nghe Tiếu Vanh nói vậy cũng cười cười:
"Phải không?"
Tiếu Vanh nói:
"Chỉ cần hai người không đánh nhau là được, tao rất sợ bọn mày đánh riết tới một ngày lại xảy ra chuyện lớn."
Đều là đàn ông trưởng thành, lúc phẫn nộ chắc chắn sẽ không nhẹ tay được, chuyện Tiếu Vanh lo lắng là chuyện Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa đánh ra chuyện lớn, cậu ta không muốn nhìn thằng bạn thân của mình cắm cọc ở bệnh viện đâu.
Trần Mưu ừ một tiếng còn muốn nói gì đó thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu cầm điện thoại ấn nút nghe rồi alo một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiếu Vanh bị phản ứng của Trần Mưu dọa cho sợ, thấy Trần Mưu cúp máy mới hỏi:
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Trần Mưu nói:
"Phi Hòa xảy ra chuyện, tao đi trước."
Tiếu Vanh nói:
"Mà xảy ra chuyện gì mới được?"
Trần Mưu đáp:
"Hình như là bị người ta mời đi điều tra, cụ thể hơn thì tao không rõ lắm, tao đi trước đây."
Tiếu Vanh ai ai hai tiếng, cậu ta nói:
"Để tao đi cùng mày, tao có mấy người bạn ở cục cảnh sát, chắc sẽ giúp được chút ít."
Trần Mưu gật đầu, hai người chưa kịp thay quần áo đã bắt taxi đi thẳng đến cục cảnh sát mà Nguyên Phi Hòa bị mời đi điều tra.
Người mới vừa gọi cho Trần Mưu là thư kí của Nguyên Phi Hòa, lúc Nguyên Phi Hòa bị người khác mời đi, di động cũng quên mang theo, thư kí đó biết Trần Mưu nên sau khi xảy ra chuyện mới vội vàng gọi điện cho Trần Mưu.
Trần Mưu gấp gáp chạy đến cục cảnh sát, cậu còn chưa đi vào đã thấy Nguyên Phi Hòa từ bên trong đi ra.
Nguyên Phi Hòa có chút kinh ngạc khi thấy Trần Mưu:
"Em sao lại ở chỗ này?"
Đầu Trần Mưu đầy mồ hôi, trên người còn mặc bộ đồ thể thao, cậu nói:
"Câu này phải để em hỏi anh mới đúng."
Nguyên Phi Hòa nhìn Tiếu Vanh đang đứng ở bên cạnh, hình như cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì vì thế hắn cười cười liền nói:
"Đi thôi, tìm một chỗ mát mẻ trước đã rồi sẽ kể tỉ mỉ cho bọn em nghe."
Sau đó, ba người tìm một cửa hàng bán nước ngọt gần nhất, bắt đầu giải thích tình huống.
Trần Mưu theo lời của thư kí kia nói liền tưởng rằng công ty mà Nguyên Phi Hòa mở xảy ra chuyện, cậu không hiểu rõ công việc của Nguyên Phi Hòa lắm cho nên cực kì lo lắng, rất sợ bị dính đến vụ án kinh tế các thứ, một khi đã dính vào đó rồi thì dù cho có dùng bao nhiêu mối quan hệ cũng không thoát được.
Nguyên Phi Hòa thả vào vài viên đá lạnh, nhìn Trần Mưu uống xong mới thở đều, chậm rãi nói:
"Không phải chuyện lớn chỉ là tìm anh để hiểu thêm tình hình thôi."
Trần Mưu nói:
"Hiểu thêm tình hình là sao? Là công ty của anh gặp chuyện à?"
Nguyên Phi Hòa lắc lắc đầu, ngón tay thon dài vuốt ve miệng ly thủy tinh đang bốc lên một ít hơi lạnh, hắn hình như cũng không muốn nói cho Trần Mưu tình huống tỉ mỉ là như thế nào, chỉ nói là:
"Không phải chuyện công ty."
Trần Mưu cả giận nói:
"Vậy là chuyện gì anh nói nhanh đi, Nguyên Phi Hòa, có phải anh xem em là đứa vô dụng cái gì cũng không giúp được phải không?"
Nguyên Phi Hòa thấy vẻ mặt tức giận của Trần Mưu, đành phải thở dài, hắn nói:
"Có người bị mất tích, cảnh sát tìm anh để hỏi có biết tin tức của cậu ta hay không."
Trần Mưu có chút nghi hoặc, nói:
"Mất tích? Ai?"
Nguyên Phi Hòa trầm mặc một lát mới phun ra một cái tên từ trong miệng:
"Lục Tri Châu."
Trần Mưu sửng sốt, biểu cảm trên mặt nháy mắt liền cứng lại, cậu hỏi lại Nguyên Phi Hòa một lần nữa:
"Lục Tri Châu?"
Nguyên Phi Hòa chậm rãi gật đầu.
Ký ức vào buổi tối đêm hôm đó, Trần Mưu sẽ không bao giờ quên được, sau khi cậu cãi nhau với Nguyên Phi Hòa đã làm trán của hắn bị thương, rồi chuyện hai người không hiểu sao lại làm lành được, cậu cũng nhớ, những việc này tất nhiên đều liên quan đến một cái tên – Lục Tri Châu.
Trần Mưu nói:
"Anh... Sao anh lại có liên quan đến cậu ta?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Quan hệ làm ăn thôi."
Hắn bình tĩnh nói, biểu cảm cũng lạnh nhạt tựa như Lục Tri Châu chỉ là một người râu ria, xa lạ.
Trần Mưu nói:
"Vậy anh biết chuyện cậu ta bị mất tích à?"
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Sao anh lại biết được, cho nên cảnh sát chỉ tìm anh để hỏi rồi sau đó thả anh đi thôi."
Tiếu Vanh từ nãy đến giờ ngồi ở một bên nghe, lúc này mới lộ ra biểu cảm kì lạ, cậu ta do dự nhìn Trần Mưu, đang chuẩn bị há miệng thì lại thấy Nguyên Phi Hòa đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt kia cực kì lạnh lùng làm cho Tiếu Vanh nuốt ngược câu nói vào trong miệng.
Trần Mưu không để ý đến hành động của Nguyên Phi Hòa và Tiếu Vanh, cậu nói:
"Sau khi tốt nghiệp rồi mà hai người vẫn còn liên lạc à?"
Nguyên Phi Hòa bảo:
"Đúng vậy, anh biết được cậu ta cũng làm ở một công ty tài chính cho nên có dịp sẽ cùng đi ăn một bữa cơm, đương nhiên, anh với cậu ta không thân thiết, ngày mà em uống say là cậu ta gọi điện thoại cho anh."
Kỳ thật vào ngày hôm đó, Trần Mưu đến giờ vẫn không hiểu tại sao Nguyên Phi Hòa lại biết được cậu đang ở đâu, bây giờ nghe Nguyên Phi Hòa giải thích cũng coi như là giải đáp câu hỏi của cậu, cậu nói:
"Vậy Lục Tri Châu xảy ra chuyện gì rồi?"
Nguyên Phi Hòa dùng muỗng đâm đâm cục đá, rồi bỏ vào trong miệng nhai đến khi nát, nuốt xuống họng rồi mới nói:
"Đại khái là nói ra chuyện gì đó không nên nói, đắc tội người không nên đắc tội."
Trần Mưu nói:
"Có liên quan đến anh?"
Nguyên Phi Hòa cười nói:
"Tất nhiên là không liên quan đến anh."
Trần Mưu tin Nguyên Phi Hòa, cậu thấy hắn nghiêm túc phủ nhận quan hệ với chuyện của Lục Tri Châu liền yên tâm. Nhưng cậu không chú ý đến Tiếu Vanh đang ngồi bên cạnh mình có biểu cảm cực kì kì lạ, muốn nói lại thôi.
Nếu Nguyên Phi Hòa không xảy ra chuyện gì thì Trần Mưu cũng an tâm, cậu đề nghị buổi tối ba người nên ăn một bữa, Tiếu Vanh lại nói cậu ta bận, tạm biệt trước.
+
Trần Mưu thấy vẻ mặt nôn nóng của cậu ta thì cũng không ép nữa.
Nguyên Phi Hòa cười tủm tỉm nói tạm biệt với Tiếu Vanh, nhìn cậu ta ra khỏi cửa tiệm cà pha rồi biến mất trên đường, hắn lúc này mới mỉm cười dò hỏi Trần Mưu buổi tối muốn ăn gì.
Trần Mưu nói gì cũng được, thời tiết nóng, không có khẩu vị lắm chỉ cần Nguyên Phi Hòa không có chuyện gì thì cậu cũng yên tâm rồi.