Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

Chương 23: Chuyện cũ của Trần Mưu

Mẹ của Trần Mưu là Trương Quân Dao, một cô giáo dạy ngữ văn.

Bà ta rất đẹp, khí chất ưu nhã, yêu đương với cha của Trần Mưu hai năm.

Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà cha của Trần Mưu không thể không chia tay bà ta, cưới mẹ của Trần Miên Miên và Trần Trí Tường.

Vì thế, Trương Quân Dao liền biến thành đóa sen trắng trong lòng cha Trần Mưu. Một khoảng thời gian rất dài, bà ta và cha Trần dẫu lìa xa nhưng vẫn còn vương tơ lòng, tự làm xấu mặt, tự biến mình thành người thứ ba.

Sau đó, cha của Trần Mưu và vợ sinh ra Trần Trí Tường, vì thế cha của Trần Mưu muốn chặt đứt quan hệ với Trương Quân Dao.

Trương Quân Dao khóc lóc, quậy phá đủ điều nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ rơi, vì thế bà ta đem uất hận với cha Trần Mưu chuyển dời qua người Trần Mưu.

Đến khi bị Trần Mưu đánh đến nhập viện, Trương Quân Dao trong mắt người bên ngoài vẫn là một người phụ nữ dịu dàng, đối xử với học sinh của mình rất nhẹ nhàng, với đồng nghiệp và bà con lối sống cũng rất lịch sự. Mỗi khi nói chuyện, giọng bà ta rất nhỏ nhẹ, trước nay chưa từng gầm rú. Ngay cả khi lúc bà ta ngược đãi Trần Mưu thì vẫn duy trì bộ dạng cẩn thận đó.

Trương Quân Dao rất chú tâm, vết thương trên người Trần Mưu đa phần đều là những vết thương kín, người ngoài không thể thấy được cho nên chưa từng có người phát hiện.

Trần Mưu từ nhỏ đã quật cường, cũng không biết là di truyền tính tình của ai mà lúc bị đánh, cậu cũng không kêu lấy một tiếng chỉ có khi đau quá mới yên lặng rơi nước mắt.

Trương Quân Dao thấy nước mắt của Trần Mưu thì càng đánh mạnh hơn, bà ta vừa ghim kim vào eo của Trần Mưu vừa nhỏ giọng nhắc mãi: "Đều là do cha của mày, Trần Mưu à nếu mày có trách thì trách anh ta, là do anh ta không cần mày mà thôi..."

Trần Mưu trầm mặc nhìn biểu cảm điên cuồng trên mặt Trương Quân Dao, cậu đột nhiên có chút không hiểu. Cái từ cha này đối với cậu mà nói là quá mức xa lạ, xa lạ đến nổi bản thân cậu không biết nó có giống với từ bạn bè hay không.

Sau đó, Trần Mưu liền bắt đầu đánh nhau ở bên ngoài.

Bởi vì có mẹ là giáo viên nên dù cho Trần Mưu đánh thắng hay thua thì Trương Quân Dao đều sẽ dẫn cậu đến cửa nhà người ta để xin lỗi.

Gia đình những đứa mà Trần Mưu đánh có người phân rõ phải trái, có người thì không nói lý, người có thì không làm khó Trương Quân Dao, người không thì châm chọc, mỉa mai bà ta một trận.

Trong cái trấn nhỏ này, chuyện Trương Quân Dao không chồng đã có một mụn con vĩnh viễn sẽ bị người ta lên án. Bởi vì thế nên ông bà ngoại của Trần Mưu chặt đứt quan hệ với con gái, không còn lui đến nữa.

Trương Quân Dao ghi tạc những câu trào phúng đó trong lòng, về nhà thì đem cái sự tức giận đó đánh lên người Trần Mưu gấp bội.

Vì lý do này nên Trần Mưu trước đó vẫn luôn gầy yếu, vóc dáng của cậu không thấp nhưng lại gầy thấy sợ. Tuy gầy đến thế nhưng trong trường không ai dám chọc cậu.

Đám trẻ con đánh nhau phần lớn là hành động theo cảm tính, nhận thua là xong, nhưng Trần Mưu mỗi khi đánh nhau là phải đánh cho chết mới thôi, có rất nhiều lần xém chút nữa đã xảy ra chuyện.

Năm Trần Mưu mười bốn tuổi, cậu vừa đi đánh hội đồng về thì bị Trương Quân Dao bắt tại trận.

Ngày đó vừa lúc tâm trạng của Trương Quân Dao không tốt, thấy Trần Mưu cái dạng mới vừa đi đánh nhau về liền cầm dao đâm thẳng đến chỗ Trần Mưu.

Trần Mưu né được một dao đó nhưng một dao khác lại chém trúng eo của Trần Mưu. Trần Mưu lần này không chút do dự mà đánh trả, cậu cầm ghế đập thẳng vào đầu Trương Quân Dao đến vỡ đầu chảy máu, ánh mắt mẹ con hai người dành cho nhau như kẻ thù.

Lần này không thể không đến bệnh viện, Trần Mưu được đưa đi khâu vết thương, sau đó y tá liền phát hiện dấu vết bị ngược đãi trên người Trần Mưu. Y tá kia là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy trên eo và đùi của Trần Mưu rậm rạp vết thương thì choáng cả người, cũng không đi hỏi cấp trên mà báo thẳng cho cảnh sát. Nói đến cũng vừa khéo, lúc ấy có một phóng viên tờ báo lớn đang làm về chủ đề ngược đãi trẻ em, vì thế chuyện lần này lập tức được lên báo.

Sau đó, cha của Trần Mưu biết chuyện, vội vàng chạy đến trấn đoạt quyền nuôi nấng Trần Mưu.

Trần Mưu bây giờ vẫn còn nhớ như in bộ dáng của mẹ cậu lúc cậu rời đi thị trấn đó ra sao.

Người phụ nữ trước giờ vẫn ưu nhã nay lại giống như kẻ điên, đi theo phía sau xe chở Trần Mưu, bà ta vừa chạy vừa khóc la, trong miệng hét tên Trần Mưu.

Ánh mắt của Trần Mưu chết lặng, cậu trộm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang nắm chặt tay mình, vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa của từ cha là gì.

Cha là gì? Là người có thể bảo vệ cậu sao? Nhưng vì sao, lúc cậu đang chịu đau đớn, khó khăn nhất thì người đang ngồi bên cạnh này lại không xuất hiện?

Trần Mưu sau đó không còn chịu cảnh ngược đãi nữa. Nhưng tuổi dậy thì vừa đến, cậu cũng phát hiện ra một vấn đề, đó chính là – cậu đối với phụ nữ, không cứng lên được.

Người khác có mộng xuân thì cũng là mơ một em gái nóng bỏng, nhưng đối với mộng xuân của Trần Mưu thì đối tượng biến thành đàn ông. Không biết là do bẩm sinh hay là do mẹ của cậu ảnh hưởng.

Sau đó, Trần Mưu nghe cha cậu nói rằng mẹ của cậu phạm tội nên bị tống vào ngục, bị phán sáu năm tù, nơi giam giữ cách nhà của bọn họ rất gần.

Trần Mưu không qua thăm Trương Quân Dao dù chỉ một lần, cậu đã coi người đàn bà đó như người xa lạ. Không có một người mẹ nào có thể đối xử với con trai của mình như thế, sau khi Trần Mưu trưởng thành thì càng không thể hiểu được Trương Quân Dao.

Hiện tại, Trương Quân Dao đã ra tù, bà ta chẳng những được thả mà còn tìm được Trần Mưu.

Trương Quân Dao giờ đã già rồi, hơn nữa còn già rất nhanh. Bà ta mặc trên người bộ quần áo cũ nát, đứng ở cửa công ty không hợp với khung cảnh xung quanh chút nào.

Trần Mưu đi về phía bà ta.

"Mưu Mưu, con có khỏe không?"

Trương Quân Dao có chút co quắp, bà ta nhìn Trần Mưu, trong ánh mắt đều là loại cảm xúc chờ mong làm Trần Mưu cảm thấy ghê tởm, bà ta nói:

"Nhiều năm không gặp con rồi, mẹ rất nhớ con."

Trần Mưu mặt không cảm xúc nhìn Trương Quân Dao, người đàn bà trước mắt chỉ cao một mét năm, bộ dạng kham lũ trước mặt làm bà ta có vẻ thấp bé, bà ta xấu hổ cười cười, trên người đã không còn nhìn thấy khí chất ưu nhã giả tạo kia nữa.

Trần Mưu nói:

"Tôi rất tốt, bà có thể đi rồi."

Nụ cười của Trương Quân Dao liền cứng đờ trên mặt, bà hình như không nghĩ đến Trần Mưu sẽ trực tiếp mở miệng đuổi bà đi, bà ta run rẩy, nói:

"Mưu Mưu, mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không?"

Trần Mưu nói:

"Bà nhớ tôi?"

Trương Quân Dao vội vàng gật đầu, bà rất sợ Trần Mưu không tin lời bà.

Trần Mưu nói:

"Vậy vì sao khi tôi bị ông ta mang đi, bà không đến thăm tôi?"

Trương Quân Dao ngập ngừng nói:

"Mẹ, mẹ sợ con thấy mẹ, mẹ.... sợ con hận mẹ."

Trần Mưu nói:

"Bây giờ thì không sợ sao?"

Trương Quân Dao cứng họng, Trần Mưu bây giờ đã cao lớn, đã không còn là bộ dáng nhỏ bé bị bà ta ngược đãi khi trước nữa, mọi lời bà ta muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng.

Trần Mưu móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa xong liền vô cảm nói:

"Tiền xài hết rồi đúng không?"

Cậu nhớ rõ khi trước, Trương Quân Dao bị tống tù vì tội đánh bạc. Cha của Trần Mưu cũng không vì chuyện bà ta ngược đãi Trần Mưu mà kiện bà lên tòa án, một là vì về phương diện này, pháp luật quốc gia không hoàn thiện; hai là ông ta còn có chút tình nghĩa đối với Trương Quân Dao. Lúc ông ta rời đi, thậm chí còn cho Trương Quân Dao một số tiền bồi thường.

Trương Quân Dao nói:

"Mưu Mưu, mẹ không phải đến tìm con để đòi tiền, con tin mẹ, mẹ rất yêu con mà."

Trần Mưu nhìn xung quanh rồi xoay người rời đi, Trương Quân Dao còn tưởng cậu bỏ đi, vội vàng gọi tên Trần Mưu vài tiếng nhưng không nghĩ đến Trần Mưu đi đến chỗ cách đó không xa, cầm một cái ghế dựa, cậu vừa cầm ghế dựa vừa ngậm điếu thuốc trong miệng, nói:

"Trương Quân Dao, tôi bây giờ rất muốn đánh bà, cực kì muốn."

Biểu cảm trên mặt Trương Quân Dao cứng lại, bà ta yếu ớt gọi một tiếng.

"Mưu Mưu..."

"Bốp!"

Một tiếng vang lớn cắt đứt lời nói của Trương Quân Dao, mặt bà trắng bệch nhìn Trần Mưu bang một tiếng đập thẳng ghế dựa lên tường, cái ghế bằng sắt đó thế mà lập tức bị đập bẹp.

Trần Mưu nói:

"Nếu bà không đi, tôi không đảm bảo cái ghế sau sẽ không đánh trúng bà đâu."

Sắc mặt của Trương Quân Dao lập tức trở nên trắng bệch, bà há miệng thở dốc, cuối cũng vẫn rời đi – không có ai sẽ nghĩ rằng đôi mắt đỏ sậm và biểu cảm dữ tợn trên mặt Trần Mưu là đùa.

Trần Mưu thật sự muốn động thủ, cậu cũng không biết bản thân nhịn xuống như thế nào, cũng không biết bởi vì giáo huấn của Nguyên Phi Hòa nên lực tự chủ của mình cũng tăng lên.

Cô nàng lễ tân vì hành động của Trần Mưu cũng bị khiếp sợ, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết giữa Trần Mưu và người phụ nữ đến tìm Trần Mưu là quan hệ gì, nhưng không khí giữa hai người đã không ổn như thế, cô thấy không nên hỏi thì tốt hơn.

Trần Mưu đi vào công ty nhìn cô gái lễ tân một cái, cậu mở miệng bảo rất xin lỗi, còn hỏi cô cái ghế kia bao nhiêu tiền thì cứ trừ vào lương của cậu.

Cô gái lễ tân cẩn thận nhìn Trần Mưu, cô vội vàng nói không sao.

Trần Mưu nói:

"Tâm trạng hôm nay không tốt, ngại quá."

Cô gái lễ tân yếu ớt bảo đậu xanh có thể thanh nhiệt giải độc...

Trần Mưu nở nụ cười, cậu nói:

"Được, trở về tôi sẽ nấu nước uống."