Edit: Méo
Hoắc Trầm cảm thấy dường như cậu không phải người trong thế giới này.
Vì sao tất cả bọn họ đều biết "xe đáng ngờ" là cái gì, còn cậu lại không biết chứ.
Phải lên mạng tìm hiểu mới được, thuận tiện bổ sung kiến thức xã hội.
Mặc dù kiến thức trên lớp cậu cũng chẳng có tí nào.
Hoắc Trầm vừa mở baidu lên, còn chưa kịp gõ chữ đã thấy thông báo liên tục từ Thư Trinh.
Trinh Bảo: [Hoắc Trầm!]
Trinh Bảo: [Cậu đang tra khảo tôi đấy à?]
Trinh Bảo: [Lại còn hỏi về "cái xe đáng ngờ" nữa.]
Hoắc Trầm bị Thư Trinh làm phiền không chịu được, đành phải vào tìm lịch sử trò chuyện trong nhóm, tìm một cái link gửi cho cô.
Thư Trinh đang cong chân nằm trên giường, thấy tin nhắn của Hoắc Trầm, cô kích động đến mức suýt thì ngã xuống.
Thư Trinh vô cùng vui vẻ mở cái link vừa được gửi kia ra.
Thư trinh: "..." Trinh Bảo: [Hoắc Trầm...] Trinh Bảo: [Khẩu vị của cậu cũng nặng thật!] Trinh Bảo: [Tôi không nghĩ cậu là người như vậy đấy.] Hoắc Trầm nhận được tin nhắn từ Thư Trinh, thắc mắc không hiểu ý cô bởi vì cậu vẫn còn đang tìm hiểu xe chấn là cái gì. – Tôi nghi ngờ cậu lái xe, nhưng tôi không có chứng cứ. Xe này là xe gì, chắc chắn không phải xe đạp rồi, cũng không thể là Maserati. Là cái gì, không cần nói cũng biết. Hoắc Trầm nuốt nước bọt. Cậu đọc lại phần link mà mình vừa gửi cho Thư Trinh, hai mắt trợn trừng. Chết rồi, Thư Trinh sẽ không hiểu lầm chứ. Hoắc Trầm cuống quít gõ chữ. Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: [Không phải, Thư Trinh, không phải như cậu nghĩ đâu.] Trinh Bảo: [Không cần giải thích, tôi hiểu rồi.] Trinh Bảo: [Loại hình này quả thật không được ưa chuộng lắm, nhưng tôi sẽ không khinh thường cậu.] Trinh Bảo: [Miễn là không làm hại tới người khác, tôi nhất định ủng hộ cậu hết mình.] Trinh bảo: [Dũng cảm đối mặt với mưa to gió lớn đi.] Hoăc Trầm: "..." Cmn, cậu thì biết cái gì! Mấy tên Hứa Từ này cả ngày chỉ biết gửi link vớ vẩn. Trong lúc giận dữ, Hoắc Trầm thật sự rất muốn đánh đám Triệu Đại Bảo một trận. Trong nhóm Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: [Hàng ngày các cậu ở trong nhóm gửi linh tinh cái gì?] Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: [Có chút đạo đức nào không?] Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: [Ông đây ngây thơ như vậy, các cậu suốt ngày gửi cho tôi cái thứ vớ vẩn, thấy hay lắm sao?] Mấy người Triệu Đại Bảo nhìn Hoắc Trầm gửi tin nhắn tới tấp bèn kéo lên xem lịch sử trò chuyện vừa nãy. Rõ ràng bọn họ đang tán gẫu về kĩ năng của các tướng trong vương giả vinh diệu mà... Ngay cả...đạo đức cũng nhắc đến nữa? Mọi người lập tức yên tĩnh như gà, cũng may bọn họ vẫn còn một nhóm nhỏ nữa, bình thường chuyện gì không dám nói trước mặt Hoắc Trầm đều qua nhóm kia nhắn. Vì vậy, cả ba bí mật rời bãi chiến trường, tìm cái nhóm nhỏ kia, tiếp tục chủ đề vừa nãy. Hoắc Trầm đợi một lúc lâu cũng không thấy ai nhắn lại, tự cảm thấy bản thân là người tốt. Nghĩ chắc đám người này đang ăn năn hối lỗi, thôi thì chuẩn bị làm người một lần nữa đi. Không xen vào làm gì, Hoắc Trầm ném điện thoại xuống rồi đi ngủ. Trằn trọc đến ba giờ sáng, Hoắc Trầm vẫn không thể ngủ được. Bị hiểu lầm cái loại sở thích nhân thú này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng mấu chốt người hiểu lầm lại là Thư Trinh. Vậy lại thành vấn đề lớn. Hoắc Trầm không rõ vì sao bản thân cứ khăng khăng muốn giải thích với Thư Trinh về giới tính của mình, suy nghĩ thật lâu mới tự cho ra đáp án, có lẽ cậu bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Chắc chắn là như vậy. Hoắc Trầm lăn qua lăn lại hơn mười phút, cuối cùng đành ngồi dậy bật đèn lên, sau đó đeo dép lê bước ra ngoài, tới thẳng phòng Thư Trinh. Hoắc Trầm gõ gõ mấy cái. Không có động tĩnh. Lại gõ thêm mấy cái nữa. Vẫn không có phản ứng. Hoắc Trầm không kiễn nhẫn rút điện thoại ra, tìm hộp chat của Thư Trinh sau đó gửi cho cô một bao lì xì. Cậu nghe thấy một tiếng "leng keng" vang lên, cái bao lì xì kia của Hoắc Trầm biến mất. Nhận thành công. Hoắc Trầm đút một tay vào túi quần, tiếp tục gõ cửa. Người trong phòng quyết tâm giả chết, vô luận thế nào cũng không phản ứng. Hoắc Trầm hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu gào lên: "Thư Trinh, cậu đừng giả chết. Tôi thấy cậu nhận lì xì rồi." Người bên trong hơi động đậy, có thể nhìn thấy ánh sáng màu cam nhạt qua khe cửa. Một lúc sau, có tiếng dép lê rất nhỏ từ xa tiến lại, Thư trinh mở cửa. Mắt cô gái nhỏ díu lại vì buồn ngủ, hai bàn tay dụi dụi mắt. Dường như đã bớt phòng bị Hoắc Trầm hơn nên hôm nay Thư Trinh mặc một cái áo ngủ ngắn tay với quần đùi, da thịt trắng nõn hiện ra cả mảng lớn. Tóc mái được buộc bằng một sợi dây thun, để lộ cái trán trơn bóng. Mái tóc bị dựng thẳng lên khiến cô có phần ngốc nghếch, cô gái nhỏ ngơ ngác đứng đó, đáng yêu muốn chết. Hoắc Trầm giật giật mắt, trong não lúc này hỗn loạn vô cùng. Hoàn toàn đã quên vì sao nửa đêm không ngủ lại đi tìm Thư Trinh. Cô gái nhỏ mở to mắt, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, trong giọng nói vẫn còn sự ngái ngủ hỏi: "Có chuyện gì sao?" Nhíu mày, dường như việc bị đánh thức khiến cô rất không vui. Nghe thấy lời của Thư Trinh, Hoắc Trầm lúc này mới sực tỉnh, cậu đi qua đây làm gì. Hoắc Trầm chỉnh lại quần áo, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi không thích heo." "Cũng không thích heo mẹ." "Heo bố lại càng không." Thư Trinh: "..." Thư Trinh vốn đang buồn ngủ, lúc này nghe thấy mấy câu của Hoắc Trầm lập tức tỉnh táo. Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, thời gian trên đó là 03:23. Gần hết đêm rồi không ngủ được, quấy rầy giấc ngủ người khác chỉ để nói một câu, cậu ta không thích heo!!! Hoắc Trầm thích heo hay không liên quan gì đến cô!! Thư Trinh nghẹn cơn tức lại, qua hồi lâu mới cười nói với Hoắc Trầm: "Được, đã biết." Sau đó, không chút lưu tình mà đóng sầm cửa lại, suýt thì đập vào mũi cậu. Hoắc Trầm lập tức tỉnh táo, giơ tay sờ chóp mũi. Mũi cao quá cũng không tốt, dễ gặp nguy hiểm. Mấy ngày liên tiếp Hoắc Trầm không gọi thịt heo ở bên ngoài, giống như đang chứng minh cái gì. Hoắc Trầm không ăn, Thư Trinh cũng không được ăn. Nhiều ngày ăn thịt bò liên tục, cả người cô nóng đến mức phát sốt, trên mặt cũng mọc thêm một cái mụn. Thư Trinh sắp bị Hoắc Trầm làm cho phát điên. Cô không thể chịu được nữa! Phải ăn thịt heo thôi. Nhưng tên Hoắc Trầm này theo dõi cô rất cẩn thận, canh phòng nghiêm ngặt lợi hại. Trực giác cho cô biết rất khó hành động, chỉ có thể đợi trời tối. Chạng vạng, Thư Trinh ăn mặc gọn gàng, tay xách cái túi SpongeBob, vui vẻ hào hứng đổi giày trước cửa. Lúc đấy Hoắc Trầm đang ngồi trên sofa chơi game, cậu nghe thấy có động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn. Trên mặt cô gái nhỏ cười như hoa nở, cô mặc một cái váy vàng nhạt, càng tô điểm cho làn da trắng ngần. Váy ngắn lộ ra hai cái đùi vừa thẳng vừa dài khiến Hoắc Trầm nhức mắt. Thư Trinh đeo giày xong, lúc đứng dậy hất mái tóc lên nhìn rất đẹp. Hoắc Trầm không biết cô định đi đâu, còn cố tình ăn mặc đẹp như vậy. Thẳng nam như cậu còn nhìn ra Thư Trinh đánh son, tuy là không biết màu gì. Hoắc Trầm rất muốn lắm lời hỏi một câu, nhưng nghĩ lại, cậu không có tư cách mà hỏi vấn đề này. Thời điểm tay cô chạm đến nắm cửa, Hoắc Trầm rốt cuộc không nhịn được, đuôi lông mày khẽ nhếch, giống như tình cờ mà hỏi lời từ dưới đáy lòng: "Thư Trinh." "Cậu đi đâu vậy?" Bàn tay đang nắm lấy cái chốt cửa khẽ cứng đờ, cô chớp chớp mắt rồi xoay người lại, vẻ mặt tươi rói nhìn Hoắc Trầm, bịa ra một câu: "Tôi có hẹn đi ăn với bạn." Giống như sợ Hoắc Trầm phát giác, vội vàng nói thêm: "Cậu có muốn ăn gì không? Tôi mang về cho." "Cái gì cũng được!" Hoắc Trầm không để ý "Ồ" một tiếng, hơi im lặng, tỏ ra không sao nói: "Tôi hỏi vậy thôi, không phải quan tâm cậu." Thư Trinh một tay xách túi, đầu gật liên tục: "Phải phải." Cô tạo tư thế nghe điện thoại: "Nếu muốn ăn gì cứ gọi cho tôi, tôi mua cho cậu." Mua cơm có thịt heo ở bên ngoài, vốn không phải chuyện gì lớn. Thư Trinh rất phấn khích. Bầu không khí quanh Hoắc Trầm thì ngược lại, u ám cả một mảnh, cậu phất phất tay nói: "Đi đi." Còn vô cùng khó chịu mà nghiến răng nghiến lợi nói thêm một câu: "Ăn với bạn tốt của cậu đi." Để tôi một mình ở nhà. Lời này Hoắc Trầm không định nói ra. Không đoán ra được vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy, Thư Trinh chỉ là một người bạn cùng phòng bình thường thôi, tại sao phải báo cáo với cậu chứ? Cậu dựa vào đâu mà quản Thư Trinh đây? Tuy là sự thật, nhưng Hoắc Trầm lại không muốn đối mặt. Nhìn qua cửa sổ, Hoắc Trầm thấy Thư Trinh nhẹ nhàng rời đi. Cậu ném điện thoại xuống, chạy vội lên lầu thay một bộ Thư Trinh chưa từng nhìn qua. Thay xong, Hoắc Trầm còn lấy kính với khẩu trang trong tủ ra đeo lên, đội mũ lên đầu, cả người bịt kín giống như minh tinh. Xong xuôi hết thảy, Hoắc Trầm vội vã chạy theo hướng Thư Trinh. Để tránh bị Hoắc Trầm phát hiện cô lẻn ra ngoài ăn thịt, Thư Trinh bèn tìm một quán thịt nướng cách nhà rất xa. Thư Trinh ra đến cửa tiểu khu thì ngồi taxi đến tàu điện ngầm, ngồi 2 chuyến tàu điện ngầm thì lại đi qua ba cái cột giao thông, rốt cuộc cũng đến nơi. Đến quán thịt, Thư Trinh lấy menu, điên cuồng chỉ vào mấy suất thịt ba chỉ, tận lực mà hưởng thụ. Cô vừa ngồi đọc tiểu thuyết, vừa vui vẻ ăn thịt nướng, cả người hạnh phúc như sắp thăng thiên. Một bàn thịt nướng không lâu sau đã bị tiêu diệt hết, Thư Trinh vui vẻ trả tiền rồi đẩy cửa ra ngoài. Mới vừa ra khỏi cửa, cô thấy một thiếu niên mặc đồ màu đen, hai chân đan chéo, ôm cánh tay tựa vào cái cột gần đó. Khẩu trang tháo một bên, bên còn lại vẫn đang lơ lửng. Thiếu niên môi mỏng mũi cao, sườn mặt như được chạm khắc, ngón tay thon dài đang cầm cái kính râm lên mà ngắm nghía. Cậu liếc mắt qua, khẽ nhếch lông mày, đáy mắt mang theo ý châm chọc, quái gở nói: "Sao?" "Vẫn biết đường về à?" "Trốn tôi đi ăn thịt, vui lắm đúng không?" Thư Trinh: "..."- -------------------------------------- Lời người edit: Cuối cùng thì đã vào được watt rồi các bạn ơi, mừng quá huhu. Vào được cái up lên cho mọi người luôn nèe <3