Edit: Méo
(*) Xe đáng ngờ ở đây có nghĩa là nghi ngờ ai đấy nhưng không có bằng chứng.
Thư Trinh đã quen với tính cách của Hoắc Trầm cho nên mấy ngày tiếp theo hai người sống khá hòa bình. Vì dì Trương còn chưa quay lại mà cả hai đều lười nấu cơm, lại ngại ra đường do trời nóng, cho nên cách tốt nhất là đặt cơm hộp.
Thư Trinh còn ngại vì ở nhờ nhà người khác, bởi vậy mỗi lần đặt cơm cô đều rủ Hoắc Trầm ăn cùng.
Như vậy, cũng đỡ khiến cậu hiểu lầm.
Nhưng Hoắc Trầm lại hiểu lầm cái khác.
Vì sao mỗi lần đặt cơm Thư Trinh đều mời cậu, còn không phải vì muốn ngắm gương mặt đẹp trai của cậu sao?
Hừ.
Lần nào cũng dùng cách này để gây chú ý với cậu.
Đúng là con gà tiểu học.
Hoắc Trầm nghĩ vậy, cho nên thường nhìn Thư Trinh bằng một ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can.
Con gà tiểu học Thư Trinh phát hiện Hoắc Trầm kỳ lạ là vào một bữa ăn nọ. Cô cười khanh khách chạy đến hỏi cậu, "Hoắc Trầm, đến giờ ăn cơm rồi, hôm nay cậu muốn ăn cái gì?"
Lúc đó, Hoắc Trầm đang chơi vương giả vinh diệu với đám Hứa Từ, nghe thấy lời này của Thư Trinh nên dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô một cái. Từ ánh mắt cậu Thư Trinh có thể đọc được rất nhiều cảm xúc.
Từ hoang mang khó hiểu rồi lại đến thở dài, cuối cùng là xác nhận.
Hoắc Trầm cụp mắt, lại quay lại nhìn màn hình. Động tác trên tay vẫn không ngừng, thờ ơ nói: "Cậu không cần lo lắng cho tôi."
"Cậu có thể nghĩ xem cậu thích cái gì, muốn cái gì."
"Dù thế nào, tôi cũng không muốn cậu đánh mất bản thân."
Thư Trinh vặn vẹo khuôn mặt mà nhìn Hoắc Trầm hồi lâu. Thiếu niên rũ mắt xuống, khớp xương bàn tay rõ ràng, môi mỏng mũi cao, đôi mắt màu nâu sâu hun hút.
Diện mạo quả thật rất cực phẩm, nhưng không rõ vì sao, cả người lúc nào cũng tỏa ra cái cảm giác khó hiểu.
Cô chỉ đơn giản muốn mời Hoắc Trầm ăn cơm chung thôi, không biết tại sao cậu ta lại có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy được.
"Thôi được rồi." Thư Trinh nhận thua, cô thay đổi kịch bản, hỏi Hoắc Trầm: "Vậy cậu có món gì ngon để đề cử không?"
"Cậu sống ở đây lâu như vậy, chắc biết rõ lắm hả?"
Động tác Hoắc Trầm vừa nhanh vừa chuẩn xác, hạ được năm người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thư Trinh.
Cô gái nhỏ khẽ nhếch đôi môi hồng hào, nắm di động trong tay, hơi giương cằm lên, khát vọng mà nhìn cậu.
Hoắc Trầm giật giật mắt, nghiêm túc nói; "Cậu phải tự có quyết định của mình."
"Không thể dựa dẫm vào người bên cạnh mãi được."
Thư Trinh: "..."
Thư Trinh hoang mang, thật ra cô chỉ sợ chọn nhầm quán không ngon thôi.
Ngẫm nghĩ một lát, Thư Trinh dứt khoát không thèm hỏi cậu nữa. Tự mình đi xem bình luận, quán nào được nhiều lời khen thì chọn quán đấy.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, Thư Trinh cũng lười hỏi ý kiến của Hoắc Trầm. Khi nào ăn cơm thì tiện tay đặt cho Hoắc Trầm một phần, ăn hay không thì tùy cậu.
Cậu không ăn, vậy thì cô ăn cả hai hộp, dù sao cô ăn cũng rất khỏe.
Không hiểu tại sao, ánh mắt Hoắc Trầm nhìn cô, càng ngày càng kỳ lạ.
Bị Hoắc Trầm nhìn quá lâu khiến Thư Trinh không được tự nhiên, cô để ý người này nãy giờ mỗi lần định nói rồi lại thôi. Không nhịn được nữa, cô cắn chiếc đũa, rất nghiêm túc hỏi cậu: "Hoắc Trầm, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Hoắc Trầm chớp mắt, nhìn cô rồi nói: "Vì sao mỗi lần ăn cơm, cậu đều mua hộ tôi?"
"Cậu không phải..."
Phải cái gì còn chưa nói hết, đã bị Thư Trinh cắt lời.
Thư Trinh kinh ngạc trừng mắt, nói: "Cậu muốn hỏi cái này?"
"Ừ." Hoắc Trầm gật đầu, nhìn thẳng mắt cô, dường như với lòng rắp tâm hại người của Thư Trinh, cậu rõ như lòng bàn tay.
Thư Trinh uống một ngụm trà sữa, sau đó mới thản nhiên nhìn Hoắc Trầm nói: "Bởi vì chúng ta đều ăn cơm ngoài..."
Hoắc Trầm chớp mắt, chờ thông tin từ phía cô.
Thư Trinh: "Có thể tiết kiệm phí giao hàng!""
Hoắc Trầm: "!"
Hoắc Trầm cảm thấy cậu đã trúng một kích trí mạng.
Ồ, hóa ra là không phải thầm thích cậu.
Đây nhất định không phải sự thật.
Bởi vì trời quá nóng, Thư Trinh với Hoắc Trầm ở nhà chán đến mức muốn héo khô.
Hoắc Trầm âm thầm quan sát Thư Trinh một thời gian, cậu xác định, cô gái này có phần không giống người bình thường.
Giá trị nhan sắc đã khác xa so với người bình thường rồi, ngay cả tính cách cũng hơi kỳ lạ.
Ví dụ như, thời điểm có đông người. Mấy người Hứa Từ qua đây chơi, cô cũng vui vẻ chạy theo bọn họ chơi đùa, giống như bạn bè nhiều năm, không có gì kiêng kỵ, trò gì cũng chơi được.
Thời điểm không có ai, Thư Trinh sẽ một mình bưng một cốc cà phê, đứng trước cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài. Một khi đứng là mấy tiếng đồng hồ, một câu cũng không nói, lạnh lùng như một bức tượng.
Có đôi khi, Hoắc Trầm không hiểu cô đang nghĩ cái gì.
Sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp, ánh mắt lại trống rỗng, giống như tượng gỗ không có cảm xúc.
Cô vốn mỏng manh, lúc đứng ngẩn ngơ một mình lại càng yếu đuối. Cổ tay tinh tế kia dường như chạm vào là có thể gãy.
Không rõ vì sao, khiến người khác nhìn vào lại có phần đau lòng.
Hoắc Trầm hơi chớp mắt, xuống lầu cách cô vài bước rồi gọi, nhưng không dám nói quá lớn sợ khiến cô giật mình.
Thư Trinh nghe thấy liền quay đầu, cảm xúc hờ hững dường như biến mất, cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào hỏi cậu: "Sao vậy?"
Giống như người bi thương vừa rồi không phải cô.
Hoắc Trầm mím môi, một lúc lâu sau mới phun ra mấy chữ: "Không có gì."
Thư Trinh khó hiểu, cũng lười quan tâm đến cậu, tự mình trở về phòng làm bài tập.
Ban ngày quả thật cả hai đều lười ra khỏi nhà, nhưng đến buổi tối, Thư Trinh rất hăng hái rủ Hoắc Trầm ra ngoài chạy bộ.
Cũng không phải để Hoắc Trầm rèn luyện thân thể, mà vì từ lúc đến cho tới bây giờ, cô vẫn chưa phân biệt được đường đi trong tiểu khu.
Vấn đề nan giải có một không hai.
Tiểu khu quá lớn cũng là một chuyện phiền toái.
Hoắc Trầm bị Thư Trinh nằng nặc đòi đi, không kiên nhẫn nói: "Sao cậu cứ đòi ra ngoài một mình thế?"
"Tôi đi cùng là được chứ gì?"
Thư Trinh liếc Hoắc Trầm một cái, không phục nói: "Tự thân vận động, mới là người mạnh mẽ."
"Phụ nữ, phải dựa vào chính mình, mới có thể đội vương miện."
"Đàn ông, đều không thể trông cậy!"
Hoắc Trầm nhìn Thư Trinh như đang nhìn một đứa ngốc. Cô gái nhỏ nói chuyện nghiêm trang giống như đang giảng đạo lý.
Sự thật là, Hoắc Trầm vốn đang muốn thảo luận với Thư Trinh về vấn đề làm thế nào để ra khỏi tiểu khu.
Chứ không phải ra ngoài biên giới!
Hoắc Trầm không lay chuyển được Thư Trinh, dù sao nếu đứa nhóc này mà đi lạc, còn không phải cậu tự thân xuất mã, đi kiếm người sao.
Đằng nào thì người khổ cũng là cậu.
Đành phải thỏa mãn mong ước của Thư Trinh, dẫn cô đi tham quan tiểu khu.
Trước khi ra ngoài, Thư Trinh kiếm được cái bình xịt muỗi, xịt toàn thân từ trên xuống dưới.
Cô cúi xuống khiến vòng eo mềm mại hơi cong, mái tóc dài trượt sang một bên, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Mái tóc theo động tác của cô mà đung đưa, có vài sợi rơi lung tung sau tai, càng lộ ra sự trắng trẻo.
Khóe mắt Hoắc Trầm giật giật, chỉ cảm thấy màu trắng kia thật sự quá chói, chói đến mức rung động lòng người.
Đợi đến lúc xịt xong thuốc chống muỗi, Thư Trinh đứng thẳng người lại. Tóc dài rũ xuống, che mất cảnh thiên nga trắng nõn kia, vì vậy Hoắc Trầm nhanh nhẹn dời mắt.
Thư Trinh quơ quơ cái bình nhỏ trong tay, cười khanh khách hỏi Hoắc Trầm: "Muốn một ít không?"
Cứ như đang mời rượu.
Hoắc Trầm nhíu mày, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Thư Trinh, đành gật đầu: "Có."
Thư Trinh xoay người xịt cho cậu, đợi cô xịt được một lúc, Hoắc Trầm lại cảm thấy không vừa ý, khó chịu hỏi: "Tôi nhớ vừa rồi lúc cậu xịt, một góc cũng không bỏ qua, chỗ nào cũng xịt rất nhiều cơ mà?"
Cậu dừng lại, có phần bực bội: "Làm sao đến lượt tôi, cậu lại keo kiệt như vậy?"
"Nhìn cho kĩ đây!" Hoắc Trầm duỗi chân, ngón tay chạy từ mắt cá chân đến bắp đùi lớn, bất mãn nói: "Chân tôi dài như này mà cậu chỉ phun có một tẹo vậy thôi à?"
Thư Trinh ngốc nghếch đờ người tại chỗ, nào có thể nghĩ tới, Hoắc Trầm lại quan sát cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Ngay cả cô xịt thuốc muỗi chỗ nào, nhiều hay ít, cậu ta cũng nhớ rõ.
Có cần khoa trương vậy không hảaaa?!
Thư Trinh trừng mắt nhìn Hoắc Trầm, nói: "Sao cậu không nói là cậu quá to xác, tốn cả thuốc xịt muỗi của tôi?"
"Đấy là lý do mà gương mặt của một cô gái rất tốn kém đấy!"
Hoắc Trầm tức đến nỗi nhảy dựng lên, nóng nảy nói: "Tôi to xác?!!"
"Tôi mà to xác à?"
"Dáng người của tôi là tiêu chuẩn nhất vũ trụ này đấy!"
Thư Trinh không nghĩ tới cô thuận miệng nói một câu cũng khiến Hoắc Trầm kích động đến vậy, vội vàng mang lọ xịt muỗi ra, phun lên tục lên người cậu: "Được rồi được rồi."
"Dáng người của cậu như khuôn đúc."
"Thôi cậu tự phun đi."
"Muốn phun bao nhiêu thì phun! Không cần khách khí!"
Hoắc Trầm cúi đầu nhìn lọ thuốc xịt muỗi nhỏ nhắn trong tay, lúc này mới vừa lòng cười nói: ""Phải xịt nhiều thêm chút nữa."
Thư Trinh xem thường, làm sao cậu biết là thêm một chút?
Rõ ràng là rất rất nhiều đấy người anh em ạ!
Trước khi ra ngoài tốn quá nhiều thời gian, đợi đến lúc bọn họ tranh cãi xong, trời cũng đã tối đen.
Màn đêm buông xuống một lớp sương mỏng, hai người một trước một sau ra ngoài.
Thư Trinh đúng là bướng bỉnh, đi hết một vòng vẫn chưa nhớ đường, cô kéo Hoắc Trầm bắt cậu dẫn đi thêm mấy lần nữa.
Trên mặt Hoắc Trầm viết rõ mấy chữ không vui, nhưng nhìn xuống thấy bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay cậu kia, bỗng nhiên lại có chút vui vẻ.
Chỗ cổ tay mang đến cảm xúc mềm mại, lòng bàn tay cô gái nhỏ ấm áp, vừa vặn với cổ tay cậu.
Sự mệt mỏi lúc đi đường, nháy mắt tiêu tán.
Hoắc Trầm ngửa đầu nhìn ánh sao trời, khóe môi trộm cong lên một chút.
Công việc nhận biết đường đi mất tận mấy ngày, Hoắc Trầm như được tưới máu gà, từ trước đến nay nghỉ hè cùng lắm cậu chỉ đi được 200 bước, đột nhiên bây giờ ngày nào cũng đứng đầu bảng Wechat.
Thậm chí, số liệu chỉ ra, tất cả đều xảy ra vào ban đêm.
Hiện tượng kỳ lạ này đã thu hút sự chú ý của đám Hứa Từ.
Nhóm Wechat
Mấy người Hứa Từ ầm ĩ nhắn tin trong nhóm. Hứa Từ: [Anh Trầm, mấy hôm nay cậu làm cái gì thế? Cuộc sống về đêm phong phú quá ha?] Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: [?] Cậu bé đẹp trai lạnh lùng; [Đang nói vớ vẩn gì thế?] Hứa Từ: [@Triệu Đại Bảo cậu ra đây giải thích đi.] Triệu Đại Bảo: [Số liệu phân tích việc tập luyện của anh Trầm.jpg] Hoắc Trầm cau mày nhìn cái biểu đồ Triệu Đại Bảo vừa gửi, im lặng hồi lâu. Cái biểu đồ của tên Triệu Đại Bảo kia đúng là nhàm chán không chịu nổi. Một ngày 24h, cứ cách một giờ Triệu Đại Bảo lại làm công tác thống kê một lần, tính toán thời gian tập thể dục của Hoắc Trầm. Liên tục như vậy trong năm ngày, chia thành hai biểu đồ hình cột, hình tròn. Sau đó, căn cứ theo mấy cái biểu đồ này, ban ngày số bước đi của Hoắc Trầm không quá 300, nhưng cứ đến buổi tối, tăng vọt lên gấp mấy lần. Thật là đáng sợ. Hoắc Trầm cảm thấy đám người này thật sự quá rảnh rỗi, cậu thờ ơ gõ mấy chữ: [Các cậu còn có thể nhàm chán hơn nữa được không?] Hứa Từ: [Rốt cuộc thì buổi tối cậu làm cái gì vậy?] Cậu bé đẹp trai lạnh lùng: [Các cậu quản cái rắm!] Triệu Đại Bảo: [Cậu, cậu, cậu. Anh Trầm không thương bọn mình nữa rồi, anh Trầm ghét chúng mình, anh Trầm có bí mật riêng rồi.] Hoắc Trầm thực sự cạn lời với mấy người này. Cậu cảm thấy bọn họ thực sự có bệnh, trả lời tin nhắn: [Tôi không làm gì cả, mấy ngày hôm nay đều là đi cùng Thư Trinh.] Triệu Đại Bảo: [!!!] Hứa Từ: [Anh Trầm, cậu với em gái tiên nữ tiến triển cũng nhanh quá đấy!] Giang Hải: [Quả là cái xe đáng ngờ!*] Hoắc Trầm cau mày, hoàn toàn không hiểu nhóm người này đang thảo luận cái gì. Cậu nghĩ không ra, hai cái chân vắt lên nằm ở trên giường, bàn tay đặt sau đầu, dáng vẻ rất thảnh thơi. Hoắc Trầm thoát ra ngoài, tìm wechat của Thư Trinh, hỏi rất chân thành: [Cái xe có vấn đề nghĩa là gì?] Thư Trinh nhắn lại rất nhanh. Trinh Bảo: [!] Trinh Bảo: [Có link không?] Trinh Bảo: [Người tốt cả đời bình an!] Hoắc Trầm:???