Cố Độc Hành nhất thời im lặng, một loại cảm giác không biết khóc nên cười bỗng nhiên dâng lên trong lòng: "Thiên Cơ, ngươi thật sự biết nói giỡn đó...."
Mạc Thiên Cơ thở dài: "Ta không hề nói giỡn... Độc Hành, ngươi phải nhớ kỹ, bốn người bọn họ có thể gây chuyện, giết vài người cho hả giận, nhưng hai người chúng ta tuyệt đối không thể xuất thủ, cũng không thể xuất đầu lộ diện. Nhiều nhất, chỉ là che giấu cho bọn họ, hiểu không?"
Cố Độc Hành gật đầu.
"Tiến vào Lan gia, vốn không cần quá nhiều người...." Mạc Thiên Cơ trầm tư: "Cứ để bốn người bọn họ xả giận đi."
Cố Độc Hành thở dài, nhìn quỳnh hoa phía dưới càng lúc càng sáng ngời, có thể thấy được cơn giận của Tạ Đan Quỳnh đã đạt tới mức độ nào, không khỏi lẩm bẩm nói: "Bọn họ coi trọng dạng thố tử như Tạ Đan Quỳnh... cũng quá là đen đủi rồi...."
.... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tạ Đan Quỳnh quả thực là sắp đến điên lên rồi.
Đang cùng Ngạo Tà Vân đi dạo phố, hỏi thăm tin tức mà chẳng có tin tức gì mới có giá trị, đang buồn bực thì phía trước có tiếng náo loạn thật lớn.
Hai người đi tới thì thấy một đám người Lan gia đang hoành hành ngang ngược, kẻ thì đánh cướp, thì thì uy hiếp, kẻ thì...
Còn có một tên đang giữ chặt một thiếu nữ, sống chết không buông tay. Thiếu nữ này dung nhan xinh đẹp, hơn nữa nhìn trang phục ăn mặc tựa hồ cũng có chút lai lịch, ít nhất không phải là nữ tử tiểu gia tiểu hộ....
"Buông tay ra!" Thiếu nữ ra sức giãy dụa: "Ta là người của Thành gia!"
"Thành gia?" Vị quản sự Lan gia này mỉm cười: "Thành gia càng tốt... Ngoan ngoãn về làm nha hoàn ấm chăn cho ta đi...."
Nói xong liền vuốt má thiếu nữ.
Thành gia chính là gia tộc phụ thuộc Lan gia, hơn nữa cũng không phải là loại quá lớn. Mấy tên thị vệ của thiếu nữ này tiến lên cản lại thì bị mấy tên võ sĩ Lan gia đẩy sang một bên, song phương tranh chấp.
Thoáng chốc đã trở nên gay gắt.
Thiếu nữ kia hung hăng đá một cước vào hạ thân vị quản sự này. Vị quản sự Lan gia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chim ngồi sụp xuống, gào thét: "Đánh, đánh cho ta! Hôm nay tiểu bì nương này lão tử chơi chắc rồi. Không giỡn chết nàng ta không gọi là Thập Cửu gia Lan gia..."
Sắc mặt thiếu nữ kia thảm biến, mới biết được người này không ngờ lại Thập Cửu gia Lan gia.
Xem ra đúng là thật rồi.
Ánh đao chớp động, người của Lan gia động thủ trước, gần như chỉ trong nháy mắt, mấy tên thị vệ của thiếu nữ đã chết đầy đất. Thiếu nữ kia còn chưa kịp phản kháng đã bị nhanh chóng bắt lại, ăn một tát vào mặt. Lập tức, trên khuôn mặt trắng nõn liền sưng phồng lên.
Nàng ở nhà xem ra cũng được nuông chiều từ bé, nước mắt lập tức tí tách rơi xuống.
Vị Thập Cửu gia Lan gia kia vừa ôm chim vừa gượng đứng lên, cười dữ tợn nói: "Tiểu nương tử, ở trước mặt ông mà cũng dám ra vẻ tam trinh cửu liệt. Thập Cửu gia không xử ngươi không được... Lột quần áo tiểu nương tử này cho ta! Thành gia.... Con mẹ nó, gia tộc thật lớn. Lão tử cho tiểu nương tử này trần truồng đi dạo một vòng Thiên Lan Thành, xem Thành gia có thể làm gì?"
"Buông tay!" Tạ Đan Quỳnh nhìn mà không nhịn được nữa, cả giận nói: "Giữa ban ngày ban mặt, cường đoạt dân nữ? Vô sỉ như thế, đó là gian huấn Lan gia vạn năm sao?"
Vị Thập Cửu gia kia vừa quay đầu lại thì ánh mắt lập tức trợn trừng lên.
Chỉ thấy Tạ Đan Quỳnh dáng người dong dỏng cao, máy kiếm mắt sáng, môi mỏng, một bộ bạch sắc trường bào ở trong một bộ hắc sắc phi phong, dưới hắc bạch phụ trợ, lại càng có vẻ ngọc thụ lâm phong, mi thanh mục tú.
Cho dù là một nữ tử cũng không thể đẹp như Tạ Đan Quỳnh.
Vị Thập Cửu gia này đảo mắt một cái đã thấy khóe miệng chảy ra nước dãi, ánh mắt nhìn Tạ Đan Quỳnh cứ giống như ánh mắt một con chó cực đói bất ngờ nhìn thấy một khúc xương đầy thịt, lão du côn sắc lang hai mươi năm không được nhìn thấy mỹ nữ trần truồng...
Lập tức có chút hoa mắt thần mê...
Trong bất tri bất giác đã thả lỏng thiếu nữ kia ra, miệng cười dâm đi về phía Tạ Đan Quỳnh: "Ồ, không thể tưởng được ở nơi này lại có hàng thượng đẳng như vậy... Chậc chậc... Không tệ không tệ...."
Đi dạo quanh Tạ Đan Quỳnh một vòng, chẹp miệng nói: "Khó nhất chính là, mông cũng rất cong...."
Tiếp đó lại nói: "Nếu vị này... Ha ha, tiểu huynh đệ nói không thể cường đoạt dân nữ, ta đành thôi vậy.... Để cho tiểu nương tử kia đi đi, lão tử hôm nay tâm tình tốt... Bất quá ta nói này... Ha ha, tiểu huynh đê.... ngươi bảo ta thả nàng đi, nhưng ngươi phải bồi thường cho ta đó...."
Tạ Đan Quỳnh khẽ rùng mình một cái. Ngạo Tà Vân ở bên cạnh cũng dựng đứng cả tóc gáy lên.
"Làm gì?" Tạ Đan Quỳnh cả giận nói.
"Hắc hắc... Thả nàng đi... Ngươi bồi tiếp ta!" Ánh mắt vị Thập Cửu gia kia nhìn Tạ Đan Quỳnh đã vô cùng khẩn cấp: "Thật sự là... thật sự là một hảo thố tử...."
"Ta với ngươi? Thố tử?" Tạ Đan Quỳnh sớm biết trên thế gian này có một số kẻ có ham mê ghê tởm, nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới, mình lại có một ngày cũng trở thành mục tiêu của những kẻ này.
"Ta sẽ đối tốt với ngươi, cục cưng à..." Thập Cửu gia cười dâm, khuôn mặt đã sắp dán vào Tạ Đan Quỳnh, hơn nữa... trong đũng quần không ngờ cũng nhô lên một cục: "Ngoan, theo ta trở về, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ lạc thú trần gian... Nhìn làn da mềm mại của ngươi này... Khặc khặc khặc, tục ngữ nói ba dẹt không bằng một tròn...."
"Lăn...." Trong nháy mắt Tạ Đan Quỳnh đã điên cuồng bạo phát. Khuôn mặt anh tuấn trong phút chốc đã biến dạng rồi.
"Ngươi mới là thố tử! Cả nhà ngươi mới thố tử! Ta làm thịt đám thố tử các ngươi...." Tạ Đan Quỳnh nổi cơn cuồng nộ, túm lấy vị thập cửu gia này, ngay sau đó là Quỳnh Hoa Trán Phóng (quỳnh hoa nở rộ)...
Vị thập cửu gia này vừa mới dựng lên, còn chưa kịp hạ xuống đã bị Quỳnh Hoa Trán Phóng biến thành huyết nhục đầy đất.
Tiếp đó, Tạ Đan Quỳnh hoàn toàn phát cuồng rồi.
Quỳnh Hoa Trán Phóng một đường xông ra ngoài. Tất cả những người mặc phục sức Lan gia ven đường bị hắn nhìn thấy đều bị hắn biến thành hư không. THân hình giống như cuồng phong xẹt qua, phía sau lưng chỉ để lại một đống mảnh vụn thi thể và máu tanh...
Phía sau, Ngạo Tà Vân cười như điên, cả người run rẩy, cố gắng bám theo.
Tạ Đan Quỳnh một đường đại khai sát giới.
Hôm nay thật sự là tức điên rồi... Muốn khắc chế khắc chế, nhưng hiện tại rốt cuộc cũng không khắc chế được nữa rồi. Dù sao cũng đã bắt đầu giết, giết một người là giết, giết một đám cũng là giết...
Đoan đường này thật sự là nhuộm đỏ máu tươi.
Đoạn đường này chính là con đường phồn hoa nhất Thiên Lan Thành. người của Lan gia lần này ra ngoài, con đường này chính là trọng điểm. cho nên lần này Tạ Đan Quỳnh thật sự đã giết không ít người.
Tiếp đó, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Tạ Đan Quỳnh là chí tôn nhị phẩm hàng thật giá thật, lần này đại khai sát sớn, đối với đám người Lan gia ra ngoài mua sắm này, thật sự chỉ cần một đầu ngón tay cũng giết một đám... huống chi còn Quỳnh Hoa Trán Phóng?
Máu tươi chảy thành sông...
Cố Độc Hành cùng Mạc Thiên Cơ đứng ở trên nhìn xuống mà cũng có chút kinh ngạc. Thật chưa bao giờ thấy Tạ Đan Quỳnh phát hỏa lớn như vậy.
Nhất là câu kia: "Ngươi là thố tử! cả nhà ngươi mới là thố tử!" Những lời này đã công bố luôn chân tướng sự tình rồi, khiến cho hai kẻ ngày thường chẳng bao giờ hé miệng như Cố Độc Hành và Mạc Thiên Cơ cũng phải ôm bụng mà cười: Quả thế.
Bên kia cũng náo loạn rồi.
Rất hiển nhiên, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch chính là hai tên chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa nghe thấy bên này đánh nhau, Tạ Đan Quỳnh rống lớn, hai người liền lập tức hạ thủ ở bên kia.
"Ngao ô... giết sạch đám thố tử này!"
"Cẩu đại di... Tổ mẫu nó...."
Hai tiếng chửi chiêu bài vang lên, Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành làm sao không biết chuyện gì xảy ra ở đó? Lập tức đều một tay day chán, không biết nói gì.
Hai tên gia hỏa này quả nhiên không chịu cô đơn. Quả nhiên ầm ĩ lên rồi....
"Chuẩn bị tiếp ứng đi... Đây chính là đại bản doanh Lan gia...." Mạc Thiên Cơ nhúc đầu thở dài: "Mấy tên hỗn đản này, chẳng chịu giữ lại chút lực lượng cho kế hoạch của ta...." Cố Độc Hành cười ha ha, xoay người đi xuống...
...
Vừa mới ăn một cục tức, Lan gia lại gà bay chó sủa. Chỉ sau nửa ngày, tất cả những người phái ra ngoài mua sắm đều bị làm thịt tới thất linh bát lạc. Lan Nghênh Phong nổi giận, lập tức phái người tra rõ.
Những người này trở về đương nhiên sẽ không nói bọn họ đã làm gì, chỉ nói đám người kia ở bên ngoài chửi bới bá đạo...vv... chuyên môn bắt nạt người của Lan gia...
Phái ra mấy vị chí tôn tìm kiếm một vòng, rốt cuộc không có phát hiện gì.
Mắt thấy đã tới buổi chiều, ngoài đại môn Lan gia đột nhiên xuất hiện hai vị khách nhân.
Đây là hai người thanh niên, một người anh tuấn nho nhã, một người sắc bén lạnh lùng.
"Xin hỏi, Lan lục gia có ở nhà?" Mạc Thiên Cơ tao nhã lễ độ hỏi: "Thỉnh cầu thông báo một tiếng, nói cố nhân Trung Tam thiên tới bái phỏng."
Lần trước trong đại chiến Trung Tam thiên Vong Mệnh hồ, Nhân thủ Lan gia phái tới chỉ là một trung niên nhân, hơn nữa rất kín tiếng.
Nhưng Mạc Thiên Cơ là ai, đương nhiên đã điều tra rõ ràng tất cả tư liệu có thể lợi dụng rồi, cũng biết được thân phận của vị Lan lục gia này.
Lúc đó vị Lan lục gia này từng mời chào Cố Độc Hành... Mà bây giờ, Mạc Thiên Cơ chính là lợi dụng lý do có lẽ đã sớm bị quên lãng này mà tìm tới cửa.
"Trung Tam Thiên cố nhân?" Thị vệ đại môn có vẻ hòa ái hơn rất nhiều.
Từ sau vụ chửi người ta một câu mà suýt chút nữa cả gia tộc bị tàn sát, thủ vệ đại môn Lan gia hiện giờ ai nấy đều hòa ái dễ gần hơn rất nhiều...
"Xin chờ một chút, ta đi thông báo cho Lục gia." Thị vệ nói.
"Phiền toái đại ca rồi." Mạc Thiên Cơ bất động thanh sắc dúi hai khối tử tinh vào tay thị vệ.
Hai mắt tên thị vệ kia sáng lên, vô thanh vô tức tiếp lấy.
Không bao lâu sau, Lan gia đại viện đi ra một người, chính là Lan lục gia Lan Nghênh Ngọc đi Trung Tam Thiên lúc trước, vẻ mặt nghi hoặc: "Tìm ta? Cố nhân Trung Tam Thiên?"
Mạc Thiên Cơ nhìn thấy từ xa đã cười ha hả: "Lan lục gia, còn nhớ được Trung Tam thiên Vong Mệnh hồ chi chiến?"
Lan Nghênh Ngọc lập tức nhớ ra: "À, ngươi chính là người.... của Mạc gia? Ha ha, đây không phải là vị kiếm đế trẻ tuổi kia sao? Thật sự là khách quý, mời mời."
Mạc Thiên Cơ cảm kích nói: "Không nghĩ tới Lục gia còn nhớ rõ chúng ta... Ha ha, thật sự là khiến hai huynh đệ chúng ta thụ sủng nhược kinh...."
Lan Nghênh Ngọc than thở nói: "Thiếu niên anh tài, đương nhiên phải nhớ rõ... Bất quá, hai vị lần này tới Thượng Tam Thiên, chính là...."
Mạc Thiên Cơ mỉm cười ẩn ý: "Trung Tam Thiên tuy lớn, bất quá so với Thượng Tam Thiên cẩm tú, vẫn không đáng nhắc tới a...."
Hai mắt Lan Nghênh Ngọc sáng ngời: "Ồ? Ý Mạc công tử là?"
Mạc Thiên Cơ nói: "Cái này phải xem Lục gia có chịu sai sử không rồi... Ha ha, hai huynh đệ ta không quản ngàn dặm tới tìm nơi nương tựa. Vốn là trong lòng không yên... Dù sao đơn thương độc mã ở Thượng Tam Thiên này, tư vị đúng là... ha ha...."
Lan Nghênh Ngọc mừng rỡ trong lòng, hiện tại chính là lúc Lan gia thiếu người cực độ, hai người này một văn một võ, lần này đến đây quả nhiên là thu hoạch bất ngờ. Chỉ là vẫn tỏ vẻ ngập ngừng: "Không biết tu vi hai vị hiện tại...."
Cố Độc Hành nói: "Kiếm trung thánh giả.... Lục phẩm!"
Mạc Thiên Cơ nói: "Hổ thẹn, tu vi tại hạ cũng như vậy...."
Nhưng Lan Nghênh Ngọc đã không nghe được lời Mạc Thiên Cơ nói nữa! Hắn hoàn toàn bị sáu chữ 'kiếm trung thánh giả, lục phẩm' của Cố Độc Hành khiến cho chấn kinh rồi.