Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1383: Loạn cục Thiên Lan Thành

Lan gia mấy ngày nay xem như thất bại thê thảm.

Đợi cho nhóm nhân thủ thứ hai đi Hạ Tam Thiên xong, Lan gia mới bắt đầu thu dọn lại đống hỗn độn. Đại môn hùng vĩ đã đứng sừng sững cả vạn năm, trực tiếp bị đốt thành tro bụi, đương nhiên không thể dùng được nữa.

Lan gia đương nhiên phải dốc sức tu sửa.

Đối với điểm này, người của Lan gia chỉ có thể tự trào: Một vạn năm rồi, sớm nhìn nó không vừa mắt. Hiện tại đốt đi, vừa vặn làm cái khác đẹp hơn.

Lan gia xây dựng rầm rộ, đương nhiên phải mua sắm. Mà người chết trong gia tộc nhiều như vậy, đương nhiên cũng phải làm tang sự. Các đại lão gia tộc đều đang quan tâm đại sự, một nam một bắc, một thượng một hạ, chỗ nào cũng là đại sự, nào còn thời gian quan tâm mấy việc nhỏ nhặt này? Đương nhiên an bài xong xuôi là coi như xong.

Hơn nữa, thực lực Lan gia bây giờ trên cơ bản đã bị rút đi bảy mươi phần trăm rồi: Lực lượng bí mật thì đã có hơn một trăm vị cao thủ chí tôn chạy tới phương bắc bao vây tiêu diệt Lệ gia. Lại có một đám chí tôn Hạ Tam Thiên, mà ở thông đạo Thượng Tam Thiên cũng cần phái đi một đám cao thủ đắc lực...

Hơn nữa, chỉ trong hai năm qua, gia tộc đã có hơn hai trăm vị siêu cấp cao thủ chết đi.

Dưới tình huống như thế, trong Lan gia thật sự không còn bao nhiêu cao thủ. Những người đắc lực một chút thì kẻ bị chết, người bị thương, một số lại bị phái ra ngoài...

Cứ như vậy, việc xây dựng đại môn và tổ chức tang sự đương nhiên là rơi vào tay người bình thường của Lan gia.

Mà chính bởi vì chuyện này mới bại lộ hoàn toàn tệ đoan vạn năm của Lan gia ra ngoài ánh sáng!

Nói thực, Lan gia truyền thừa vạn năm, thật sự đã mục nát tới cực điểm, nhưng bình thường có những cao thủ kia áp chế, làm chủ sự tình. Những người này tất cả đều là cao thủ. Đối với nữ sắc tài vật...vvv... cũng không có bao nhiêu nhu cầu...

Cho nên cho dù sai lầm, cũng là chuyện đầy tớ lén lút kiếm chút tiền lời trung gian bỏ túi riêng, về phần lấn nam bá nữ đương nhiên là có.

Nhưng mọi người mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Bất quá lần này, quả thực là trắng trợn không kiêng nể gì rồi.

Trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương.

Thế là đám nhị thế tổ Lan gia đồng loạt xuất động, trực tiếp khiến cho Thiên Lan Thành giống như bị châu chấu càn quét....

Tang sự, đương nhiên phải mời thầy bói bà đồng. Những cái này, trong Thiên Lan Thành mặc dù không nhiều nhưng cũng tạm đủ dùng. Bất quá, những người này ra ngoài, há có thể đơn thuần chỉ làm vậy?

Cái gì mà hương nến tiền giấy cờ chiêu hồn... này nọ đương nhiên cũng phải mua. Nhưng... Lần này mua, há chỉ đơn thuần là những cái này?

Cơ hội kiếm chác đút túi riêng trời ban như thế, nếu không ăn căng rốn thì đúng là có lỗi với bản thân rồi. Tuy đám tổ tông chết, mượn cơ hội này phát tài là không tốt... Nhưng hiện tại làm sao quan tâm được nhiều chuyện như vậy?

Trong phút cốc, cả một bầy sói tiến vào Thiên Lan Thành.

Đại môn Lan gia vừa mở ra, trong mấy ngày này, quả thực là thả ra một đám sài lang hổ báo.

Thiên Lan Thành ai cũng gặp phải tai tương.

Vạn Lý lâu, Mạc Thiên Cơ dựa vào lan can mà đứng, đón gió trầm tư, sắc mặt Cố Độc Hành lạnh lùng, đứng ở một bên, mấy huynh đệ khác cũng không biết đi nơi nào.

Bỗng nhiên phía dưới trở nên náo loạn, chỉ thấy trên đường, mấy người mặc cẩm y hoa phục đang nghênh ngang đi tới, từ xa dã có thể nghe thấy thanh âm truyền tới.

"Đây là cái gì? Ừm, không tệ, Lan gia trưng dụng!"

"Cái gì? Tiền? Tiền con bà ngươi!"

"Lôi ra lôi ra! Mẹ! Lão bất từ nhà ngươi... không ngờ dám đòi tiền...."

Phốc...

"Thật sự không biết sống chết, kéo ra bãi tha ma cho chó ăn!"

"Cái này, Lan gia trưng dụng, ngươi có ý kiến gì không?"

"Không ý kiến? Vì sao không ý kiến? DKM, lấy không của ngươi mà ngươi cũng không có ý kiến! Ngươi là hỗn đản có phải không? Hả? ngươi có ý kiến! Ta fuk, ông lấy đồ của ngươi, ngươi lại dám có ý kiến?"

Phốc!

"Nào nào, lại đây nào. Chớ chạy... tiểu nương tử... Ha ha, thật là xinh đẹp nha, bao nhiêu tuổi? Ừm, phu nhân còn thiếu một thị nữ, bắt về!"

"Khóc cái gì mà khóc? Ông đây để ý đó chính là phúc khí của ngươi... Còn khóc, lão tử đánh chết ngươi!"

Lập tức phía dưới vang lên một tràng kêu góc.

Mắt thấy một trung niên nhân thân mặc cẩm y, một tay chế trụ một thiếu nữ kéo đi, phía sau chắc hẳn là mẫu thân thiếu nữ kia, đang gào khóc đuổi theo, không ngừng dập đầu. Lại bị cẩm y trung niên nhân này một cước đá bay ra xa, miệng cuồng phun máu tươi, mắt thấy không sống nổi nữa....

Cổ gái kia hét lên một tiếng thê lương, muốn nhào tới nhưng lại bị trung niên nhân kia túm lại, liền cúi đầu hung hăng cắn một cái vào tay hắn, kêu khóc chạy về phía xác mẫu than.

Trung niên nhân bị cắn một nhát, bàn tay đầm đìa máu tươi, hung tính đại phát, gầm thét rút phăng đại đao, chém một đoa về phía trước. Một đạo liền khảm sâu vào hậu tâm thiếu nữ, nhe răng cười tiếp tục vung đao chém thân thể như hoa như ngọc kia thành thịt vụn, cuối cùng hung hăng nhổ nước miếng: "Không biết điều!"

....

Trong lúc nhất thời, khắp đường cái là tiếng kêu góc, hỗn loạn vô cùng.

Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên sắc thái giận dữ, định tung người nhảy xuống thì bị Mạc Thiên Cơ giữ lại: "Ngươi muốn làm gì?"

Cố Độc Hành cả giận nói: "Giết đám người kia!"

"Vớ vẩn!" Mạc Thiên Cơ cả giận nói: "Hiện tại ngươi bại lộ hành tích rồi, chúng ta tiến hành đại kế thế nào?"

Cố Độc Hành cười lạnh nói: "Chẳng lẽ nhìn đám hỗn đản này đi làm chuyện táng tận lương tâm? Ta và ngươi rõ ràng có lực lượng ngăn cản, vậy mà khoanh tay đứng nhìn? Mạc Thiên Cơ, lương tâm của ngươi đâu?"

Mạc Thiên Cơ hừ một tiếng, nói: "Lương tâm trong lòng. Đối với loại gia tộc này, phải nhổ sạch tận gốc mới là trừ hại cho dân. Ngươi chạy ra ngoài, giết được vài người, lại khiến chính ngươi bại lộ, khiến chúng ta lâm vào bị động, cao thủ đối phương mà tập hợp tới, chúng ta có năng lực giết mấy người?"

Hắn vỗ vỗ vai Cố Độc Hành: "Bình tĩnh một chút chớ vội... Độc Hành, những chuyện này, chúng ta sẽ không mặc kệ đâu."

Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên sát khí sắc bén, hừ một tiếng nói: "Nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp, ta liền một mình một kiếm giết vào đại viện Lan gia!"

Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng nói: "Ngươi nhìn trước mắt chính là tao loạn… Nhưng ta nhìn lại không phải."

Cố Độc Hành trừng mắt nhìn lại: "Hả?"

Tao loạn phía dưới vẫn còn tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng loạn, tựa hồ bốn phương tám hướng đều xuất hiện tình huống này....

Còn có một số người Lan gia, cầm một bản danh sách, tìm kiếm khắp nơi. Trên danh sách chính là tên những cô nương có tư sắc trong Thiên Lan Thành mấy năm gần đây, địa chỉ gia đình, tên phụ mẫu... Đều có ghi ở trên. Thật sự là cực kỳ chi tiết.

Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi thật sâu: "Độc Hành, ngươi xem, những kẻ này làm chuyện như vậy, thuần thục cỡ nào, ngang ngược cỡ nào. Điều này chứng mình... Bọn hắn không phải làm lần đầu tiên... Ít nhất cũng phải mấy chục, mấy trăm lần rồi, mới có thể quen thuộc tới lưu loát như vậy. Điều này chứng minh cái gì?"

Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "Chứng nên Lan gia nên bị diệt trừ!" Mạc Thiên Cơ tràm trọng gật đầu: "Nghe nói, trước khi Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, không có bất cứ một gia tộc nào có thể truyền thừa vạn năm... Hơn nữa, có một điểm đáng lưu ý chính là. Vương triều Hạ Tam Thiên, cơ bản cũng không thể vượt qua một ngàn năm..."

"Vì sao? Bởi vì truyền thừa lâu, tất sẽ mục nát! Giàu không quá ba đời, nghèo không quá năm kiếp, đây là định số. Cho dù gia tộc Trung Tam Thiên, truyền thừa hơn mấy trăm năm, hàng người hoàn khố trong gia tộc làm sao lại chẳng có?"

"Lan gia... Nhìn tình hình này, đã thối đến tận xương tủy rồi." Trong thanh âm Mạc Thiên Cơ, tựa hồ có mấy phần thâm ý.

Cố Độc Hành nhíu mày nói: "Ý ngươi là..."

Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Lan gia hôm nay, chính là Cố gia, Mạc gia, Đổng gia vạn năm sau... ngươi biết không?"

Thân hình Cố Độc Hành chấn động, nhìn Mạc Thiên Cơ chằm chằm.

"Chúng ta chính là cửu đại gia tộc tương lai." Trong thần sắt Mạc Thiên Cơ lộ ra một tia lạnh lẽo: "Gia tộc chúng ta cũng có thể truyền thừa vạn năm... Nhưng ta phỏng chừng... Chỉ sợ không tới vạn năm, mấy ngàn năm thôi cũng biến thành Lan gia thứ hai rồi, trở thành một khối u ác tính sinh trưởng trên Cửu Trọng Thiên đại lục!"

Cố Độc Hành trở nên trầm mặc, ánh mắt nhìn tao loạn phía dưới, nghe vô số người gào khóc thảm thiết, không nhịn được cũng tự hỏi mình một câu: Nếu như kẻ làm chuyện ghê tởm phía dưới... lại là tử tôn ta, ta sẽ làm thế nào? Trong lòng ta sẽ có cảm giác gì?

"Không có cách nào tránh được sao?" Thanh âm Cố Độc Hành thoáng gượng gạo: "Tỷ như... tổ tông gia quy...."

"Tuyệt đối không có khả năng!" Mạc Thiên Cơ chậm rãi lắc đầu: "Gia pháp, di huấn tổ tông nghiêm khắc cỡ nào, đối với tình huống như vậy cũng bất lực... Chỉ có thể mặc kệ nó mục nát. Sau đó lại để những chính nghĩa chi sĩ khác tiến lên tiêu diệt. Sau đó, vị chính nghĩa chi sĩ kia lại thành lập gia tộc, sau đó đợi mấy ngàn năm sau mục nát... Chờ đợi bị diệt một lần nữa."

"Cho nên trên thế gian này, không có một gia tộc, quốc gia nào trường tồn... Nhân loại chẳng qua là đang lần lượt thành lập, lần lượt phá hủy... lặp lại vận mệnh tất cả mọi người...."

Giọng nói Mạc Thiên Cơ có chút mỉa mai: "Gia tộc anh hùng truyền thừa qua mấy đời, nhất định sẽ để ra cẩu hùng! Mà sau mấy đời cẩu hùng, nhất định sẽ đẻ ra hoàn khố. Sau hoàn khố đó chính là táng tận lương tâm rồi. Sau đó chỉ có thể là diệt vong...."

"Hôm nay chúng ta diệt sạch Lan gia, là được nhìn thấy ngàn năm vạn năm sau, gia tộc của ta và ngươi, cũng bị người ta tiêu diệt như thế!"

Cố Độc Hành thở dài, nặng nề nói: "May mà chúng ta bây giờ vẫn còn có một tia lương tâm, còn có thể đồ diệt những kẻ vô sỉ này! Tương lai, nếu tử tôn ta cũng thế, Cố Độc Hành ta sẽ tự tay diệt sạch huyết mạch của mình." Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Mạc Thiên Cơ khẽ lắc đầu: "Nói là nói như vậy... Nhưng đến lúc đó, chỉ sợ không biết ngươi đã ở nơi nào...."

Cố Độc Hành ngạc nhiên nói: "Ta có thể đi nơi nào?"

Ánh mắt Mạc Thiên Cơ thâm thúy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh vô tận, thở dài một hơi.

....

Phía dưới, ở trên con đường phía xa xa đột nhiên vang lên những tiếng kêu thảm, một đám huyết quang bắn tung lên trời.

Cố Độc Hành cùng Mạc Thiên Cơ phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy chỗ đó rực sáng chói lọi, tựa như có từng đóa từng đóa tiên hoa đột nhiên nở nộ ở nơi đó!

"Quỳnh hoa?" Cố Độc Hành không khỏi cả kinh: "Tạ Đan Quỳnh xuất thủ? Đây là chuyện gì? Hắn và Ngạo Tà Vân đi cùng nhau, thế nào cũng lão luyện thành thục mà. Ta vốn tưởng là Kỷ Mặc và La Khắc Địch gây chuyện trước, thế nào là hai người bọn họ?"

Thanh âm nổi giận của Tạ Đan Quỳnh từ xa a truyền tới: "Đồ mắt chó đui mù...."

Mạc Thiên Cơ thở dài: "Khụ, từ những lời này có thể nghe ra được, chỉ sợ tại bộ dáng Tạ Đan Quỳnh quá anh tuấn rồi...."

"Quá anh tuấn?" Cố Độc Hành không hiểu ra làm sao.

"Nghe nói có một số người trong đại gia tộc... chơi mỹ nữ chán rồi...." Mạc Thiên Cơ không ngờ nhếch miệng lên: "Thích chơi thố tử..."