Hành lý rất đơn giản, chỉ vài bộ quần áo mà thôi.

Nửa tiếng đồng hồ, liền đã thu dọn xong xuôi.

Văn Hiểu chuẩn bị một mâm đồ ăn, tiễn Trác Lập Phàm. Thế nhưng rất hiển nhiên, hai người đều không có ăn uống, chỉ ăn đâu khoảng một phần ba.

Còn lại chính là trầm mặc, có khi không cẩn thận đường nhìn đối diện, hai người ngượng ngùng cười cười, miễn cưỡng tìm vài cái đề tài để mà nói.

“Anh vẫn là trở về thôi!” Trác Lập Phàm cuối cùng nhẫn không nổi mà đứng lên.

“Anh không ở thêm một đêm nữa sao?” Văn Hiểu lập tức trở nên hoảng hốt.

“Không được, anh vẫn là về bệnh viện đi thôi, anh giờ vẫn là bệnh nhân.”

“Ở với em thêm một hồi nữa, cũng không được sao?”

Nhìn biểu tình yếu ớt của hắn, y tâm nhuyễn.

“Được rồi.”

Văn Hiểu chính là không muốn thả y đi, có thể lưu một khắc chính là một khắc. Nói nói, đến khuya, mệt mỏi bò lên đuôi mắt hai người.

“Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.” Trác Lập Phàm không thể nhìn Văn Hiểu trong vô tình lại đánh một cái ngáp thêm được nữa.

“Em đi tắm rửa trước.”

Văn Hiểu không có ý kiến đứng lên, hướng phòng tắm đi đến. Nhìn bóng lưng chàng trai đã gầy gò rất nhiều, Trác Lập Phàm nhẹ nhàng thở một hơi.

Ánh trăng đêm nay vẫn trong sáng như lúc thường.

Y dựa vào bên cửa sổ, ngưỡng vọng trời trăng.

Là trăng tròn, lớn như cái đĩa, tán phát ra quang thải ôn nhu mà trong suốt.

Tâm lý có một loại cảm giác xúc động không nguồn gốc, lấy ra một gói thuốc từ trong túi áo, tìm được bật lửa, đốt thuốc, rồi bắt đầu hút.

Đã kiên trì cai thuốc ba năm, sau khi gặp hắn, liền sụp đổ tan tành.

Vốn dĩ kết cuộc chẳng phải bản thân kiên cường như dự liệu, hay là năm tháng quá mức vô tình, một thân xương cứng kêu rổn rảng, cuối cùng cũng khó tránh se thành sợi tơ mảnh mềm mại.

Thế nhưng hiện tại không phải lúc tâm nhuyễn, y không nên ở lại nơi này nữa!

Tâm ý đã quyết, y đứng lên, nhấc hành lý, định thừa dịp hắn không ở thì âm thầm rời khỏi. Ai biết vừa xoay người, cả người như bị kích điện, hoàn toàn ngây người!

Trước mắt là một thân thể nam giới không mảnh vải che thân, không hề che đậy hoàn toàn bày ra trước mặt mình.

Ánh trăng trong sáng, thanh thanh sở sở chiếu rọi lên mỗi một phân mỗi một tấc trên thân thể nọ, xương quai xanh khêu gợi, nhũ tiêm nho nhỏ màu đỏ sậm như nụ hoa đêm trăng, bộ ngực hơi gầy gò, đôi chân thon dài không dư chút mỡ, mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn…

Mỗi một tấc, đều chạm trổ hấp dẫn trí mạng.

Hắn quang lỏa như trẻ sơ sinh, tựa như tinh linh đột nhiên hiện ra dưới ánh trăng. Toàn thân Trác Lập Phàm bắt đầu run nhẹ, túi du lịch lặng lẽ rơi xuống mặt đất.

“Ôm em.”

Văn Hiểu không mảnh vải che thân nhẫn lại cảm giác e thẹn cường liệt, đỏ mặt đi tới trước mặt Trác Lập Phàm.

“Vì sao?”

Dây đàn lý trí càng giãn càng căng, càng giãn càng mảnh…

“Chả lẽ ngay cả hồi ức cuối cùng này, anh cũng không chịu lưu cho em sao?”

Hắn ứa nước mắt sắp khóc nhìn y.

“Em sẽ hối hận…”

Trác Lập Phàm cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, huyết dịch bắt đầu bốc lên trong huyết quản, một luồng lửa từ tiểu phúc đốt thẳng đến đại não.

“Nếu như không như vậy, em mới hối hận.”

Văn Hiểu phát động dũng khí, tự mình nhào vào trong lòng y, chặt chẽ ôm lấy y, “Em chỉ là muốn sở hữu anh, cũng muốn được anh sở hữu, chỉ một lần, cũng không được sao?”

Kèm theo thanh âm như mộng huyễn của hắn, thân thể thon gầy mang theo thanh hương sau khi tắm tựa vào trong lòng mình, đôi môi được thiếp lên bởi đôi môi mềm mại này của hắn… Y không phải thánh nhân, y kinh không được khiêu khích như vậy, đặc biệt đối phương lại là người mà y thâm ái hết mực.

Dây đàn lý trí trong nháy mắt đứt đoạn.

Y vươn ra hai bàn tay, trong ý loạn tình mê, phủ lên thân thể trần trụi của hắn.

Ánh trăng dường như mang theo ma lực…

Năm tháng có thể đem rất nhiều ký ức nhất nhất rửa sạch, duy nhất rửa không đi, chính là điểm điểm vết tích mà y lưu lại trên người hắn.

Rất nhiều thứ đều không nhớ rõ, duy nhất nhớ được, chính là khoái cảm như bài sơn đảo hải, những khoái cảm đó giống như biển cả rít gào trong bóng đêm, ném hắn lên trên từng đợt sóng.

Văn Hiểu cảm thấy chính mình tựa như đang không ngừng va chạm trên một cái lại một cái đầu sóng, chặt chẽ bám víu sự tồn tại duy nhất trước mắt, đi theo sự thăng trầm cường kiện hữu lực của y, đi theo y chạy nước rút trong thân thể mình vừa đau cũng lại khoái nhạc, đi theo hỏa diễm bốc lên càng thiêu càng vượng kia, cùng nhau trôi nổi hướng về tha phương vô hạn xa.

Có lẽ rất hắc ám, có lẽ không biết rõ tới cùng sẽ đi phương hướng nào, có lẽ là kết thúc của thế giới, thế nhưng nội tâm rất yên bình rất hạnh phúc, bởi vì có nhiệt độ của y, hôn của y, vuốt ve của y…

Từ lúc đó chỉ tin rằng, có thể cứ như thế mãi mãi vô tận mà triền miên đi tiếp.

Vào một khắc đó, giữa môi hôn vô cùng tận, ôm ấp, xỏ xuyên, cộng vũ…

Hắn biết rằng, bọn hắn yêu nhau.

===chap7 con’t===