Mặc dù dạ dày chấn động tựa hồ đang nhắc nhở y, bệnh cũ tái phát, y vẫn cắn răng từng bước đi trở về phòng bệnh. Đẩy cửa ra, một thân ảnh quen thuộc đối lưng với y, đứng trước cửa sổ, nhìn ngắm hoàng hôn ngày mùa thu.

Ánh dương quang đánh lên toàn thân hắn một vòng ánh sáng.

“Đến lâu rồi sao?” Trác Lập Phàm nói: “Nãy giờ anh đi tản bộ trong vườn hoa, vừa mới trùng hợp gặp Lý Dĩnh, liền hàn huyên thêm vài câu.”

Thân ảnh đối lưng với y hơi hơi cúi đầu, nhất động bất động.

“Có tin tốt, hôm nay anh nói chuyện với bác sĩ rồi, ngày mai thì có thể xuất viện.”

“…”

Trầm mặc vô thanh…

Trác Lập Phàm cảm thấy có điểm kỳ quái, y đi tới phía sau hắn.

“Em làm sao rồi?”

“Vốn em cơ hồ đã hoàn toàn từ bỏ, thế nhưng… Vừa mới giúp anh nhặt quần áo rơi trên mặt đất thì vô tình nhìn thấy…”

Văn Hiểu nói như thở dài, mở ra thứ trên tay cho y nhìn.

Trác Lập Phàm cả người chấn động, đó là bóp da của y!

Trong bóp da cất giấu một tấm ảnh ố vàng.

Hai thiếu niên, xiết bờ vai nhau vui vẻ cười to. Đó là hồi nhỏ hai bọn họ cùng chụp ở trong sân nhà, khi đó bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, bạn thân lưỡng tiểu vô sai.

“Thực là không nghĩ đến…” Văn Hiểu cười khẩy như tự giễu, “Tấm ảnh lâu như thế, anh cư nhiên còn giữ lại.”

Khó trách Cao Tuấn bảo hắn lục xem bóp da của y nhìn một cái. Nếu như hôm nay không phải trùng hợp ngoài ý muốn khiến hắn thấy được cái này, tin rằng hắn cả một đời, sẽ không bao giờ hiểu được tâm ý chân chính của y.

“Giờ em thấy rồi, trả lại cho anh đi.” Trác Lập Phàm lặng lẽ nói, nhìn không ra biểu tình gì, vươn tay đến.

“Quả nhiên…”

Văn Hiểu thu tay về, nắm chặt lấy cái bóp da, buồn bã cười.

“Nhớ lần đầu gặp lại anh, em khẩn trương đến muốn chết. Thế nhưng nhìn bộ dạng anh dường như biểu tình gì cũng không có, liền cảm thấy chính mình dại dột muốn chết.”

“Em vẫn tưởng anh căn bản không thèm đoái hoài gì tới em. Anh cứ luôn một lần lại một lần đẩy em ra… Chả lẽ em không có cảm giác sao? Chả lẽ em sẽ không khổ sở sao? Anh lại cứ luôn lãnh đạm như thế, không sao cả như thế.”

“Thế nhưng, anh quả nhiên vẫn là thích em…”

Thanh âm vụt tắt, một bàn tay đột nhiên che miệng hắn lại, ngăn trở những bộc lộ sắp sửa tông cửa mà ra.

Một đám lửa giận bốc lên từ trong lòng.

Văn Hiểu mạnh kéo tay y ra, hét lớn: “Em biết anh không muốn nghe, thế nhưng lần này em nhất định phải nói! Anh thích chính là em! Em cũng thích anh đó!”

Lời nói chưa suy nghĩ kĩ buột miệng mà ra, khi tiếng gào thét vọng bên lỗ tai, hắn mới ý thức được mình rốt cuộc đã nói cái gì.

Sửng sốt một hồi, nhìn bộ dạng đối phương vẫn văn phong bất động y như cũ, một trận bi ai tập kích trong lòng.

“Chả lẽ không phải sao? Chúng ta rõ ràng tương ái mà!”

Thanh âm già nua trong nháy mắt, nghe vào giống như mẹ già gần tám mươi tuổi.

Trác Lập Phàm chỉ là im lặng nhìn hắn, khuôn mặt không có một chút biểu tình, ai cũng không biết trong lòng y đến tột cùng có bao nhiêu khổ.

Cuối cùng vẫn là giấu không xong sao?

Tâm sự mười ba năm đau khổ áp lực, cuối cùng vẫn là sắp sửa bị hắn biết rồi sao?

“Đi với anh.”

Lần này, là y chủ động dắt lấy tay hắn, kéo hắn ra ngoài.

Văn Hiểu mờ mịt theo y đi tới phòng chăm sóc đặc biệt sớm đã trống rỗng không người. Bốn vách tường trắng xóa, một chiếc giường trống trải trắng xóa.

“Cha anh ở trên chiếc giường này, một người, cô độc thống khổ ra đi rồi.”

Trác Lập Phàm buông hắn ra, mỏi mệt đứng dựa vào cửa sổ.

“Khi anh ở đây bồi ông qua đêm, ông thường xuyên sẽ lặng lẽ nửa đêm chảy nước mắt, ông tưởng anh không nghe thấy, thế nhưng anh chỉ là đang vờ ngủ mà thôi. Có khi ông sẽ vì đau đớn dằn vặt mà cả đêm ngủ không được, ông liền cắn răng liều mình nhẫn, chưa bao giờ kêu khổ kêu đau. Đến sau này, dù cho nằm ngửa nhất động bất động, toàn thân cũng sẽ tiếp tục đau kịch liệt, thuốc giảm đau cho dù tốt cũng không có bất kì tác dụng hoãn giảm nào, ông vẫn là một tiếng cũng không từng oán giận. Có khi để cho ông không cắn đứt đầu lưỡi mình, bác sĩ phải cạy miệng ông ra, nhét đồ vào bên trong…”

“Ông đã đơn độc đi đối mặt tử vong. Mặc dù anh biết rõ ông ấy kỳ thật rất sợ hãi, nhưng ông cuối cùng vẫn là lựa chọn một mình đảm nhận hết thảy đó.”

“Dù cho vào giờ phút cuối đời, ba nhớ người kia nhớ đến nổi điên, ông cũng không có viết thư hay gọi điện thoại nói cho đối phương, thậm chí anh đề nghị muốn tìm người kia đến, cũng bị ông nghiêm lệ cự tuyệt.”

Văn Hiểu trầm mặc nhìn y, khóe mắt đã rỉ ra giọt lệ.

“Nếu như là phụ nữ, tất cả chắc đều dễ dàng giải quyết rồi! Có thể tùy hứng để người mình thích ở lại bên người, một bước cũng không rời, khi muốn hôn thì có thể tùy thời hôn… Nếu như đối phương là nữ, tùy hứng một chút cũng không sao hết!”

Không cách nào thừa nhận một mảnh hư vô trống rỗng trước mắt, Trác Lập Phàm quay người qua nhìn ngoài cửa sổ.

“Thế nhưng… Cha anh yêu chính là một người đàn ông, mặc dù khi ấy thề non hẹn biển, nhưng cuối cùng, vẫn là địch không lại hiện thực, người đàn ông kia trở lại với gia đình ông ta, bắt đầu cái gọi là cuộc sống của người bình thường. Mà ba ông ấy, chỉ có thể một mình trở lại nơi này…”

Trác Lập Phàm quay mặt qua, nhìn Văn Hiểu thật sâu.

“Em muốn biết chân tướng sao? Được, anh liền nói cho em chân tướng!”

Ngoài cửa sổ là ánh dương mùa thu, rất đẹp, nhưng cũng rất cường liệt, đứng dưới ánh nắng quá lâu, sẽ có cảm giác bỏng cháy.

Trác Lập Phàm hít sâu một hơi, nhẹ ngẩng đầu, âm thanh lá cây đang sột soạt, ánh dương quang chiếu thẳng vào thật sâu, đôi mắt sâu thẳm.

“Anh thích em, anh yêu em! Anh vẫn mãi yêu em! Mười ba năm nay, không có một ngày nào anh không tưởng niệm em nghìn vạn lần!”

Người thổ lộ vẫn là không có biểu tình gì, mà người nghe thổ lộ lại đã nước mắt đầy mặt.

“Nhiều năm như thế, anh vẫn luôn làm một chuyện, chính là rời khỏi em thật xa. Thế nhưng… đi được càng xa, anh lại càng nhớ em. Vốn dĩ anh nghĩ rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại nơi này nữa, nhưng có một số việc, là thế nào cũng trốn tránh không được.”

Văn Hiểu bước về phía trước một bước, ôm lấy y từ phía sau. Hắn vùi khuôn mặt thật sâu vào tấm lưng rộng của y, nước mắt hắn vô thanh thấm ướt sau áo y.

Không nên lời, hai người chặt chẽ ôm ấp.

Ánh dương mùa thu giống như một cái khóa, nhàn nhạt chiếu vào trên hai thân ảnh, hình thành một khóa ánh sáng ôn nhu mà ưu thương, khóa lại vĩnh hằng.

Từng phút từng giây.

Thời gian thong thả chảy xuôi trong tĩnh mặc…

“Nhẫn mua xong rồi, tiệc rượu đã sớm đặt sẵn, thiệp mời cũng chuẩn bị không sai biệt lắm rồi đi, lần trước các em còn nói tới chuyện đi chụp ảnh kết hôn…”

Dương quang đã đốt bỏng đôi mắt y rồi, Trác Lập Phàm nghĩ, hết thảy trước mắt, đều là mơ hồ khó tả, đau đớn dị thường.

“Vừa lúc nãy, anh gặp Lý Dĩnh trong vườn hoa. Cô ấy đến lấy giấy xét nghiệm. Cô ấy có mang rồi, là con của em.”

Văn Hiểu cả người chấn động, buông y ra.

Dương quang hòa tan cái khóa nọ, đánh vỡ vĩnh hằng, xuyên qua khoảng cách giữa hai người, vô hạn xa…

Trác Lập Phàm không có xoay người, chỉ là yên lặng nhìn nơi xa, trong ánh mắt toát ra sự kiên cường yếu đuối, “Đêm nay anh đến thu dọn hành lý. Ngày mai làm xong thủ tục xuất viện, anh liền trở về.”

“Chúng ta, vĩnh viễn cũng không cần gặp mặt nhau nữa rồi.”

Sau khi nói xong vài câu này, y đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, dũng khí của cả đời, trong một câu nói cuối cùng, tiêu sạch thua hết.

Đối mặt với ánh dương quang, y nhắm mắt lại… Cảm giác — vô biên vô tận hắc ám.

===chap7 con’t===