Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tại Nam Ấn Độ Dương gần xích đạo, có sáu đảo nhỏ tụ cùng một chỗ, ở giữa có 1 đảo lớn, bên ngoài có 5 đảo nhỏ bọc tròn chung quanh, ở giữa như ẩn như hiện có một con đường hẹp liên kết chúng với đảo lớn, quan sát từ không trung, thì trông chúng giống như hải tinh, bởi vậy được gọi là Hải Tinh Đảo.

Ở đây lúc trước cũng là một đại dương mênh mông, hơn hai mươi năm trước núi lửa đáy biển phun trào, đồng thời tạo ra địa chấn, khiến cho phần lớn địa chất khu vực biển này thay đổi, xuất hiện mấy cái đảo nhỏ này, kỳ thực, chúng thuộc về dãy núi dưới đáy biển trung Ấn Độ Dương, là 1 phần với một ngọn núi lộ ra trên mặt nước kia.

Ở đây thuộc về vùng biển quốc tế, cũng không phải con đường chính, hầu như không có đội thuyền nào qua đây, trên đảo các khu rừng đầy những gốc thụ sống lâu năm, ngoại trừ chim bay lượn ra, không có động vật nào khác.

Núi lửa ở đây sau khi hoạt động đã dừng lại, 16 năm trước, một phú thương Đức Hermann von Ludwig đã dùng du thuyền tư nhân của chính mình đặt chân lên đảo đầu tiên, căn cứ công ước quốc tế, toàn bộ mấy đảo nhỏ đó thuộc về ông ta. Đáy biển chung quanh cũng không có tài nguyên khí đốt gì, lại ở bên cạnh núi lửa, vì vậy không có ai dị nghị. Ông liền xây dựng 1 bến tàu cùng một ít phòng ốc trên đảo, thỉnh thoảng đón khách du lịch. Có rất nhiều người Đức biết vị phú hào đam mê thuyền buồm và môn lặn, ở Thái Bình Dương, Đại Tây Dương đều có đảo nhỏ của bản thân mình, cho nên đối với hành vi của ông cũng không cảm thấy kỳ quái.

Mà trên thực tế, nơi này là chính là một căn cứ của Bộ Quốc An Trung Quốc. Nó dùng cho huấn luyện nhân viên hành động, đồng thời cung cấp hỗ trợ cho nhân viên công tác tại khu Phi Châu, nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp, bọn họ đúng lúc cứu viện, rồi đưa người tới đây, như vậy có thể tránh cho những nhân viên thương vong không cần thiết.

Bọn Lăng Tử Hàn dùng du thuyền đi mất một ngày nửa đêm, buổi tối đến Hải Tinh Đảo.

Bọn họ đi vào bến tàu trong sơn động, mọi người ở trên đó nhanh chóng rời du thuyền, đâu vào đấy đi vào các phòng đã được sắp xếp chu đáo, lập tức lắp đặt điều chỉnh thử thiết bị.

Cùng lúc đó, tàu hàng to lớn mang theo 60 bộ đội đặc chủng đi qua eo biển Malacca, ngang Ấn Độ Dương, chuẩn bị đi qua Hồng Hải, mục đích tiến đến Âu Châu. Ngay lúc thuyền đến trung bộ Ấn Độ Dương, 60 bộ đội đặc chủng ở trên thuyền lặng yên nhảy xuống biển, lặn xuống nước hướng tới Hải Tinh Đảo.

Hơn 6 tiếng sau, bọn họ chuẩn xác bơi vào con đường ngầm trên đảo, lên bờ, nhận phòng của mình rồi nghỉ ngơi.

Hiện tại, Mạc Thanh Hải tất nhiên khôi phục nguyên danh của mình, Tinos Molnar, Lăng Tử Hàn để hắn nghỉ ngơi một chút, còn mình cùng Vệ Thiên Vũ đi đến phòng chỉ huy, lập tức bắt đầu công tác.

Vệ Thiên Vũ cùng La Hãn ở Bắc Kinh liên thủ, phó cục trưởng cơ quan tình báo tin tức dẫn một tổ tinh anh IT trợ giúp, phòng bị nghiêm mật, tuyệt đối không để cao thủ IT bên kia truy tung ra vị trí thực của Lăng Tử Hàn.

Sau khi sắp xếp tất cả, La Hãn đi vào trang web “Kẻ hủy diệt”, trên diễn đàn post một bài.

“Tìm bá tước Dracula.”

Nửa tiếng sau, Fernando Dracula liền gửi thư tới, yêu cầu trò chuyện.

Căn phòng mà Lăng Tử Hàn cùng gã nói chuyện được trang trí giống y hệt như căn phòng ở “Thứu Tháp” Bắc Kinh lần trước, tư thế ngồi cùng nét mặt cũng không hề thay đổi, chỉ là áo sơmi đổi thành màu thiển lam sắc, biểu thị bản thân cậu đang nói chuyện, chứ không phải là hình ảnh 3D hợp thành.

Fernando ăn mặc cũng khá ưu nhã, mỉm cười: “Lăng tiên sinh, tôi rất thích hiệu suất công tác của bên ngài.”

Nhưng Lăng Tử Hàn không cùng gã giả khách sáo: “Mr.Dracula, chúng tôi đã tìm được phương vị hiện nay của Tinos Molnar. Ngay đêm mà bên các ngài cùng “Founder” song song bắt cóc Đồng đồng viện trưởng, thì ’25’ của hắn có đi vào mật thất chỗ Đặc Biệt Y Liệu bên chúng tôi, mang đi bệnh nhân bên trong. Vì vậy, dù ngài không yêu cầu, thì bên chúng tôi cũng sẽ tìm hắn mà thôi.”

Fernando nhíu mày, nhưng nét mặt không có chút dị dạng, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ. Gã cười gật đầu: “Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi. Được rồi, xin các ngài nói vị trí hiện tại của Tinos cho tôi biết.”

Lăng Tử Hàn cầm chuột vô tuyến click 1 chút, trên màn hình xuất hiện 1 hình ảnh tư liệu vệ tinh quay chụp rõ ràng, đó là 1 hòn đảo, một con thuyền loại nhỏ đang ngừng, trên đó xuống vài người, tiếp theo có bốn người mang cáng cứu thương đi ra, đi lên sườn núi, vào tòa nhà.

Hình vẻ xử lý rất có kỹ xảo, nếu như không trải qua phân tích tỉ mỉ, căn bản nhìn không ra đến tột cùng đó là nơi nào. Muốn phân tích, thì phải đem toàn bộ các hòn đảo trên thế giới này ra so sánh đối chiếu từng cái 1, mà vậy thì trên cơ bản không có khả năng.

Rất rõ ràng đây là ban đêm, hình vẻ nguyên thủy quay chụp là hình hồng ngoại, sau đó mới chuyển thành hình vẻ bình thường. Lăng Tử Hàn điều chỉnh độ rõ ràng của hình vẻ, đem khuôn mặt người đang nằm trên cáng cứu thương tuốt lại, cắt hình rồi nhanh chóng tiến sát lại gần, phóng to, dừng hình lại.

“Sao?” Lăng Tử Hàn lạnh lùng mà nói. “Đó có phải người các ngài muốn không?”

“Tôi nghĩ là phải.” Fernando mỉm cười. “Tôi muốn vị trí của bọn họ.”

“Vậy đưa thuốc trước đã.” Thái độ Lăng Tử Hàn rất mạnh. “Chỉ cần Đồng viện trưởng tỉnh lại, đồng thời không có nguy hiểm sinh mạng, tôi lập tức nói vị trí của bọn họ cho ngài.”

Fernando giảo hoạt hỏi: “Lăng tiên sinh, theo tôi được biết, lệnh tôn cùng cậu không phải là người thích nói chuyện, vì sao lần này lại thẳng thắn như thế chứ?”

Lăng Tử Hàn lạnh lùng cười: “Tinos Molnar cùng các ngài là cá mè một lứa, cũng không phải người tốt. Còn về việc bọn họ mang theo bệnh nhân kia, vì bệnh tình phức tạp, tình huống kỳ lạ, không ai có thể khống chế bệnh tình của cậu ta, chỉ có Đồng viện trưởng mới có thể chữa trị tốt được. Từ khi bọn họ mang cậu ta đi, cho đến nay cậu ta vẫn không nhận được trị liệu hữu hiệu. Tôi nghĩ, chỉ sợ cậu ta cũng không chống đỡ lâu được đâu, cho dù không giao cho các ngài, thì chúng tôi cũng không thể cứu được cậu ta nữa.” Nói xong lời cuối cùng, cậu nhẹ thở dài 1 tiếng.

Fernando cũng biết nguyên nhân bệnh của Ngô Tiệp đại khái, sau khi suy tư tỉ mỉ câu nói của cậu, tìm không ra kẽ hở nào, liền cười mỉm nói: “Nếu Ngô Tiệp sắp chết, thì có thể nói, các ngài không thể giao người sống cho chúng tôi. Với lại, hai người kia các ngài chỉ cung cấp vị trí, cuối cùng cũng phải để tự mình chúng tôi đi tìm, đương nhiên không nhất định sẽ tìm thấy được. Cho nên, tôi muốn thêm 1 điều kiện nữa.”

Trong mắt Lăng Tử Hàn xuất hiện tức giận, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh: “Điều kiện gì?”

“Thả Marcus Valkyrie, cũng với những người nắm được chuyện chúng tôi mà sau đó các anh bắt được.” Fernando liền thanh minh. “Đưa người tới biên cảnh Trung Quốc cùng Afghanistan, chúng ta 1 tay giao người, 1 tay giao thuốc.”

Lăng Tử Hàn trầm mặc thật lâu.

Fernando kiên trì chờ cậu, trên mặt vẫn là mỉm cười chắc chắn.

Rốt cục, Lăng Tử Hàn mở miệng: “Được, tôi đồng ý. Thế nhưng, Mr.Dracula, dù lần này chúng tôi thả họ, thì tôi vẫn sẽ một lần nữa bắt họ.”

“Cái này còn phải xem bản lĩnh của anh nữa rồi.” Fernando đắc ý cười. “Lăng tiên sinh, nếu so với cha anh, thì anh quá trẻ tuổi. Đương nhiên, thanh niên luôn háo thắng, ý chí chiến đấu sục sôi, điểm này tôi rất khen ngợi.”

Lăng Tử Hàn không để ý tới mấy lời này của gã, lạnh lùng hỏi: “Thuyền mà bên các anh đậu ở sông Mê-Kông thì sao?”

“Đương nhiên bọn họ tiếp tục ở đó rồi.” Fernando chậm rãi nói. “Giao dịch chúng ta vẫn chưa hoàn thành. Chờ chúng tôi tìm thấy Tinos, tôi sẽ lệnh cho họ rút về. Lăng tiên sinh, tôi vẫn khuyên anh 1 câu, không nên hành động thiếu suy nghĩ, bằng không, sẽ có hơn tỷ người vì anh mà chết đó.”

Lăng Tử Hàn mặt như sương lạnh, trực tiếp hỏi gã: “Thời gian trao đổi cùng phương vị cụ thể?”

“Ngày mai, 23h giờ Bắc Kinh. Kinh độ và vĩ độ địa điểm trao đổi tôi sẽ gửi cho anh. Lăng tiên sinh, anh là người thông minh, hẳn là biết hậu quả, vì vậy, không nên chơi trò lựa bịp.” Fernando nói xong, liền kết thúc trò chuyện.

Biểu tình Lăng Tử Hàn giả bộ đang biểu tình lập tức biến mất. Cậu bình tĩnh đi ra phòng nhỏ kia, hỏi Vệ Thiên Vũ bên ngoài: “Địa điểm truyền tới chưa?”

“Đang tới.” Vệ Thiên Vũ điều địa đồ Tây Nam bộ Tân Cương, chuẩn xác lọc ra địa điểm đó, lập tức không ngừng phóng đại, sau đó 3 bản đồ địa hình của khu đó biểu hiện ra.

Trước mặt Lăng Tử Hàn có vài màn hình, 1 là bản đồ, một là La Hãn, 1 là Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, những màn hình khác đang lần lượt truyền phát tin tư liệu liên quan.

Cậu nói với La Hãn: “Anh lập tức sắp xếp chuyện thả người, trong cơ thể họ tiêm vào FT-5, để Triệu Thiên dẫn 1 tổ theo dõi chúng.”

“Yes, sir.” La Hãn đáp ứng, lập tức đứng dậy đi ra.

Lăng Tử Hàn nhìn về phía Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh: “Khu biên cảnh ở đó bố trí binh lực tốt, không cho phép bọn chúng đi vào cảnh nội quốc gia của ta, thế nhưng, không có mệnh lệnh trực tiếp của các anh, dù phát sinh chuyện gì, người bên anh không được ra tay.”

“Anh hiểu rồi.” Lôi Hồng Phi gật đầu. “Anh sẽ đưa ra mệnh lệnh tuyệt đối tuân thủ.”

“Được.” Lâm Tĩnh cũng như đinh đóng cột nói. “Tử Hàn, cậu yên tâm, dù đối phương nổ súng với họ, chỉ cần tôi không hạ lệnh, bọn họ nhất định sẽ không ra tay.”

“Rất tốt.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, thân thiết nói. “Các anh nghỉ ngơi chút đi, thời gian giao người còn 20 mấy tiếng, đến lúc đó cần các anh tập trung toàn bộ tinh thần, nếu không có thể lực sẽ không chịu nổi đâu.”

“Bọn anh dễ mà, hai người, thay phiên nghỉ ngơi là được.” Lôi Hồng Phi quan tâm nhìn cậu, “Em mới cần phải nghỉ ngơi nhiều đó. Sức khỏe của em không tốt, nhiệm vụ lần này do em đảm nhiệm tổng chỉ huy, em tuyệt đối không thể rồi ngã xuống giữa đường được, biết không?”

“Em biết.” Lăng Tử Hàn ôn hòa nở nụ cười. “Được rồi, cứ vậy đi, có gì sẽ liên hệ sau.”

Cậu cúp máy, rồi nói với Vệ Thiên Vũ: “Hiện tại là 3h30, đợi 4 tiếng nữa, để Tinos liên lạc người bên “Founder”.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ đứng dậy đi ra ngoài, hướng tiểu tổ kỹ thuật dặn dò công tác cần làm tiếp theo, lúc này mới trở vào.

Bên cạnh phòng chỉ huy có 1 phòng ngủ nhỏ, Vệ Thiên Vũ lôi kéo tay Lăng Tử Hàn, đưa cậu vào phòng ngủ, nghiêm túc mà nói: “Em ngủ chút đi.”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Anh cũng vậy, phải ngủ. Màn kịch tiếp theo, anh là diễn viên chính, không có tinh thần sẽ không diễn được.”

“Anh biết.” Vệ Thiên Vũ nở nụ cười. Nhìn cậu cởi áo khoác, nằm trên giường, lúc này mới đóng cửa, xoay người đi ra ngoài.

Trước mặt thuộc hạ bọn họ, hai người họ đều rất chú ý ngôn hành cử chỉ, tuyệt không lộ ra bất luận chu ti mã tích gì.

Vệ Thiên Vũ nằm ngủ ở phòng sát vách phòng làm việc kỹ thuật, đến tận ánh bình minh lên, anh mới bị tổ trưởng tiểu tổ kỹ thuật đánh thức.

Tiểu tổ kỹ thuật này là do anh đưa tới, tất cả không chỉ là tinh anh, hơn nữa đã từng tham gia chiến đấu, đều rất tin cậy. Thành viên tiểu tổ mỗi người đều do anh tự mình tuyển ra, một tay huấn luyện ra, tuyệt đối trung thành với anh, cũng kính ngưỡng anh không gì sánh được, khi anh dùng tất nhiên thuận buồm xuôi gió, rất yên tâm.

Tổ trưởng kia nhẹ giọng nói với anh: “Chúng tôi đã loại bỏ 1 số tin, dường như Heinz của “Founder” đang nghĩ cách để liên lạc với Tinos. Mailbox của hắn hôm qua nhận được một bưu kiện.”

Trước đây, Tinos lúc còn đảm nhiệm ’25’, ngoại trừ mấy mailbox mà tổ chức sử dụng ra, còn có một mailbox bí mật của chính hắn. Tuy rằng đã hơn 9 năm không dùng, nhưng lúc trước hắn đã từng trả phí dùng 1 lần cho 30 năm, nên cho đến giờ tên của mailbox vẫn được giữ. Sau khi hắn cung cấp mailbox này cho Vệ Thiên Vũ, kỹ thuật của cơ quan tình báo tin tức lập tức quản chế sát sao mailbox này.

Tinos biến mất 9 năm, điện thoại trước đây sử dụng đã mất, với Heinz mà nói, chỉ còn mỗi cái mailbox này là có thể thử mà thôi.

Vệ Thiên Vũ lập tức xoay người xuống giường, đi tới phòng làm việc kỹ thuật bên ngoài, nhìn màn hình máy vi tính tổ trưởng.

Mail này dùng tiếng Anh, nội dung rất đơn giản

“Dear Tinos,

Biết em xuất hiện 1 lần nữa, tôi mừng rỡ vô cùng. 10 năm, phong thái của em còn mạnh mẽ hơn cả xưa. Chẳng biết mấy năm nay em sống thế nào, tôi từng bị giam trong tù, hiện tại đã có được tự do. Rất nhớ em, hy vọng có thể gặp lại em.

Heinz.”

HẾT CHAP 19