Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Từ khi Uỷ Ban Quốc Gia An Toàn Trung Quốc thành lập tới nay, cũng đã sắp nửa thế kỷ, nhưng chưa từng nhận lệnh cảnh báo cảnh báo đỏ.

Lãnh đạo các Cục trong Uỷ Ban đều rõ ràng, chỉ khi nào có sự việc có tính uy hiếp nghiêm trọng đến tồn vong quốc gia, mới có thể phát sinh cảnh báo đỏ tới người phụ trách uỷ ban.

Cho tới nay, cao nhất bọn họ cũng chỉ nhận được cảnh báo cam, mà trong 10 năm qua cũng rất ít khi nào thấy, dưới sự chung sức hợp tác của toàn bộ các bộ môn, nguy cơ rất nhanh được giải quyết.

Lúc này đây, 6 người phụ trách Uỷ Ban Quốc Gia An Toàn nửa đêm nhận được cảnh báo đỏ, trong lòng đều kịch chấn, lập tức rời giường ra cửa, chạy tới “Thứu Tháp”. Người lãnh đạo tối cao của quốc gia Phương Quốc Cơ cũng đồng thời chạy tới.

Lăng Tử Hàn trong phòng hội nghị ngầm được bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, báo cáo lại tình huống phát sinh mấy ngày qua với 7 người lãnh đạo cao cấp, còn truyền lại cho bọn họ đoạn đối thoại của mình với thủ lĩnh số một của “Kẻ hủy diệt” Fernando Dracula.

Cả 7 lãnh đạo kia đều đã hơn 50, trong cuộc đời cũng đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, ngoại trừ Phương Quốc Cơ là xuất thân kỹ sư ra, 6 người kia đều là đại danh đỉnh đỉnh trong trong lĩnh vực quân sự, tình báo, tội phạm, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, nhưng lúc này sắc mặt đều ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Chờ Lăng Tử Hàn báo cáo xong, Phương Quốc Cơ hỏi trước: “2 người mà họ muốn có nằm trong tay chúng ta không?”

“Có.” Lăng Tử Hàn lập tức giới thiệu huống Tinos Molnar cùng với đề tài nghiên cứu của bạn đời hắn, Đàm Như Thủy.

Cả 7 người lãnh đạo kia đều là trước mắt sáng ngời, Phương Quốc Cơ hưng phấn nói: “Tốt tốt, vậy thật tốt quá. Tử Hàn, Đàm bác sĩ dù có yêu cầu gì, đều phải toàn lực ủng hộ anh ta, cần người cấp người, cần tiền cấp tiền, đồng thời, nhất định phải đảm bảo an toàn cho anh ta.”

“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Tôi đã ngụy trang thân phận của anh ta, còn phái ra 21 nhân viên cảnh vệ ưu tú nhất trong bộ chúng tôi, bảo hộ anh ta 24/24.”

“Rất tốt.” Phương Quốc Cơ lập tức nhớ tới chuyện quan trọng hơn, nhìn về phía Lăng Tử Hàn: “Vậy nói phương án hành động của cậu đi.”

Lăng Tử Hàn giới thiệu đại thể kế hoạch hành động của mình, cuối cùng nói: “Kế hoạch hiện nay chỉ là dàn ý, trong quá trình chấp hành sẽ tùy cơ ứng biến với từng tình huống biến hóa. Tôi cho rằng, khẩn cấp nhất trong hiện tại chính là virút ‘Nụ hôn thiên sứ’. Tôi đề nghị, cần phải thành lập 1 tiểu tổ ứng đối khẩn cấp, chỉ huy ứng biến.”

Phương Quốc Cơ, Lăng Nghị, Lôi Chấn cùng 4 người lãnh đạo kia lần lượt hỏi cậu, lợi – hại của phương án hành động này, tư liệu về loại virút đó, tình hình của Đồng Duyệt cùng các chuyện liên quan tới Tinos Molnar cùng Ngô Tiệp.

Lăng Tử Hàn đều trả lời các câu hỏi, nhưng không hề nói hết toàn bộ. không phải là cậu không tin những người đã cúc cung tận tụy cả đời vì nước vì dân này, đây chỉ là thói quen của cậu. Có một số việc, càng ít người biết càng tốt. Trong những người lãnh đạo đang ngồi đó, chỉ có Lăng Nghị, Lôi Chấn cùng Phương Quốc Cơ biết cậu chính là Ngô Tiệp, nhưng trong lúc cậu báo cáo cũng không thể hiện cảm xúc nào, khi nói đến Ngô Tiệp nét mặt đều bình thường, cũng không khác gì khi nói tới Tinos.

Tuy rằng cậu không hề kể chi tiết, nhưng toàn bộ các lãnh đạo này đều biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Lăng Nghị trầm tĩnh mà nói: “Với kiến nghị của Lăng phó bộ trưởng đưa ra về việc lập tức thành lập 1 tiểu tổ ứng đối khẩn cấp cùng danh sách thành viên tiểu tổ, mọi người có ý kiến gì không?”

Tất cả mọi người biểu thị “Đồng ý”.

Lăng Nghị nhìn Phương Quốc Cơ, thấy ông ta gật đầu, liền nói: “Được, vậy tiểu tổ đó bắt đầu từ giờ sẽ được thành lập, do Lăng Tử Hàn đảm nhiệm tổ trưởng, cùng toàn bộ các thành viên có trong danh sách, thông báo họ lập tức tới đây báo danh.”

“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn đứng dậy, đi ra ngoài.

Không tới 1 tiếng, các thành viên trong tiểu tổ ứng đối khẩn cấp liền toàn bộ chạy tới “Thứu Tháp”. Ngoại trừ Lăng Tử Hàn ra, các thành viên tiểu tổ còn có La Hãn, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh.

Lăng Tử Hàn đã kể lại tình huống với Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, lập tức nói: “Chúng tôi đã lợi dụng quan sát đánh giá của vệ tinh cùng phân tích tình hình của các thuyền trên Sông Mê-Kông, nhưng vẫn không bài trừ tin Fernando đưa ra là giả, muốn đánh lừa sự chú ý của chúng ta, kỳ thực còn có phương pháp cùng cách thức phát tán virút khác. Chúng ta đã từng có hiệp nghị hợp tác quân sự với các nước đồng minh, nhưng hành động lần này không thể để lộ tin tức, vì vậy chúng ta không thể báo cho bọn họ biết, càng không thể để họ phát hiện. Hồng Phi, Lâm Tĩnh, tôi yêu cầu các anh lập tức đưa ra báo cáo chi tiết của các phương án hành động, sau đó đưa tiểu đội đặc chủng tương ứng đi vào, đảm bảo bọn họ trong vòng 1 tiếng phải tới một nơi được chỉ định. Người của chúng tôi đang công tác ở những nơi đó, nếu ngày nào đó phát hiện tình huống, người của bên các anh phải lập tức áp dụng hành động, trợ giúp người chúng tôi tìm được virút đó.”

“Được, anh biết rồi.” Lôi Hồng Phi nghiêm túc gật đầu. “Trước tối hôm nay anh sẽ đưa ra phương án, sau khi em xác nhận, người của bên anh ngày mai có thể xuất phát.”

Nét mặt Lăng Tử Hàn nghiêm trọng: “Hồng Phi, Lâm Tĩnh, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, virút nếu không thể khống chế, người đầu tiên bị nhiễm chính là người của chúng ta, các anh nhất định phải chú ý, phải để các quân sĩ mang trang bị phòng hóa học cẩn thận.”

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh biết rõ tính nghiêm trọng của sự tình này, lập tức cùng nhau gật đầu: “Rõ rồi.”

XXXXXXXXXXXXX

Sông Mê-Kông là một con sông quốc tế, trong cảnh nội Trung Quốc gọi là sông Lan Thương (Lancang), ra ngoài thì gọi là sông Mê-Kông, chảy qua Trung Quốc, Myanmar, Lào, Thái Lan, Cam-pu-chia cùng Việt Nam, con sông đổ ra biển ở vùng gần thành phố Hồ Chí Minh. Von sông này hiện tại vẫn dùng để tưới tiêu, giao thông, trên đường còn chảy qua núi rừng cùng thành thị, tình hình rất phức tạp. Nếu muốn vô thanh vô tức lẻn vào, lại còn phải khống chế được toàn bộ lưu vực ở đó, là một nhiệm vụ khá gian khổ.

Hai người lập tức mở máy vi tính chuyên dụng của mình, bắt đầu thương lượng phương án hành động.

Lăng Tử Hàn lập tức nhìn về phía La Hãn: “Để Mai Lâm hoá trang thành Ngô Tiệp, cùng chúng ta đi.”

La Hãn hơi giật mình: “Cậu cũng muốn đi?”

“Đúng. Nếu Mai Lâm không thể gạt được bọn chúng, tôi phải ra mặt.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh mà nói. “La Hãn, anh lưu lại đây, hỗ trợ kỹ thuật ở đây giao cho anh cùng Trác Mã.”

La Hãn suy tư, liền biết cậu nói đúng, chỉ có thể đồng ý: “Được rồi.”

Lăng Tử Hàn quay đầu nói với Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh: “Tôi còn muốn 1 đội người, thân phận của họ là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, hiện tại là lính đánh thuê, phục vụ riêng cho tổ chức khủng bố của chúng ta.” Cậu nói rất bình thường, không hề có ý đùa cợt gì.

Hai vị tướng quân kia cũng không thấy câu này có gì buồn cười, lập tức gật đầu: “Được, em muốn mấy người?”

Lăng Tử Hàn thoáng suy tư một chút, trong đầu tính toán, lập tức nói rằng: “60 người, chia thành 5 tổ, mỗi tổ 12 người. chiều mai tôi sẽ xem tư liệu của những người được đề cử, trước 6h tối chốt danh sách, trước 8h tối muốn bọn họ tới nơi. 12h đêm nay chúng tôi sẽ xuất phát, nếu có thay đổi gì sẽ thông báo sau.”

“Được.” Lâm Tĩnh gật đầu. “Tôi lập tức làm.”

“Chú ý phối hợp nhiều chủng tộc, không thể chỉ có dân tộc Hán thuần chủng được.” Lăng Tử Hàn đặc biệt nhắc nhở. “Có thể giống như lính đánh thuê VIC lúc trước vậy, chỉ cần đều là người Á Châu là được.”

“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm đi.” Lâm Tĩnh ngầm hiểu. “Trong đại đội Dã Lang chúng tôi có rất nhiều dân tộc thiểu số, bộ đội đặc chủng cũng có con lai, nhìn qua rất giống người phương Tây.”

Lăng Tử Hàn tất nhiên tin tưởng năng lực của hắn, liền gật đầu với hắn, đi ra ngoài, thẳng đến văn phòng Vệ Thiên Vũ.

Anh đang dặn dò công tác trong cục với trợ lý của anh. Vị phó cục trưởng này là tinh anh do một tay anh đào tạo ra, rất có khả năng, chỉ cần anh không ở đây, toàn bộ đều do vị phó cục trưởng này làm chủ công việc thường ngày. Còn về phần lúc anh không ở đây đi đến đâu làm gì, vị phó cục trưởng chưa bao giờ hỏi, lại càng không nói gì với các thuộc hạ trong cục. Đương nhiên, các thuộc hạ ở đây cũng chưa ai hỏi. Đây là quy củ.

Lăng Tử Hàn đẩy cửa phòng đi vào, phó cục trưởng thấy cậu, lập tức lễ phép đứng dậy, kêu: “Lăng bộ trưởng.”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Các anh cứ tiếp tục đi.”

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Cũng nói xong hết rồi.”

“Đúng vậy.” Vị phó cục trưởng kia lễ phép mà nói. “Vậy tôi xin phép đi trước. Vệ cục, nếu anh còn gì cần dặn dò, có thể tìm em bất kì lúc nào.”

“Được, em về trước nghỉ ngơi đi.” Vệ Thiên Vũ thân thiết mà nói. “Nếu còn gì quên thì đợi khi anh đi làm rồi chúng ta nói tiếp.”

Phó cục trưởng đáp ứng, lại chào tạm biệt Lăng Tử Hàn, lúc này mới đi ra cửa.

Đợi cửa phòng đóng lại, Lăng Tử Hàn liền dặn dò: “Ngày mai anh phải đi phẫu thuật, tối mai chúng ta sẽ lên đường.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ nhìn cậu, mỉm cười nói. “Mạc Thanh Hải yêu cầu cùng đi với chúng ta, anh nghĩ đó là 1 ý hay.”

Lăng Tử Hàn hơi bất ngờ: “Hành động lần này rất nguy hiểm.”

“Hắn biết, anh đã nói cho hắn nghe mấy lần rồi.” Vệ Thiên Vũ rất lãnh tĩnh. “Hắn nói người biết hắn ở trong “Founder” cùng “Kẻ hủy diệt” nhiều lắm, trong 1 thời gian ngắn anh không thể giả giống y như đúc được. bọn chúng ai cũng đa nghi, đây là chuyện không cần phải ngạc nhiên, bản thân hắn cũng như vậy, nhưng thủ đoạn của chúng còn độc ác hơn so với hắn, chỉ cần ngày nào đó nghi ngờ ai, sẽ lập tức ra tay diệt trừ, không nhân nhượng. Sống chết của ai trong chúng ta cũng là việc nhỏ, nhưng lại quan hệ khá lớn tới thành bại của hành động lần này, vì vậy anh đồng ý để hắn đi theo. Hắn là boss, không cần xuất đầu lộ diện, đương nhiên mọi việc phải để anh em bên dưới đi làm. Anh có thể giả thành anh em họ với hắn, hoặc là anh em cùng cha khác mẹ, là người mà hắn tin tưởng nhất, đại diện hắn đi đàm phán, thay hắn quyết định. Nếu làm vậy, so với phương án ban đầu của chúng ta cũng khá tốt, cũng sẽ khiến người khác tin hơn, em thấy sao?”

Lăng Tử Hàn nghe anh nói, liền nhanh chóng tính toán lại trong đầu mình, liền nói: “Được rồi, em đồng ý.”

XXXXXXXXXXXXX

Thời gian tiếp theo, Cục hành động Bộ Quốc An cùng Bộ Tư Lệnh bộ đội đặc chủng bận tối mày tối mặt, nhưng bên ngoài che chắn bên trong chặt chẽ, biểu hiện ra ngoài không có gì khác thường.

Lăng Tử Hàn rút ra thời gian rảnh, cùng Mạc Thanh Hải lặng lẽ tới Đặc Biệt Y Liệu trong bệnh viện 643, để Đàm Như Thủy lấy 200ml máu, cung cấp cho anh tiến hành nghiên cứu.

Ngay từ đầu Đàm Như Thủy cự tuyệt lấy máu của Lăng Tử Hàn, nhưng lại bị cậu thuyết phục.

Lăng Tử Hàn tâm bình khí hòa, nhẹ nhàng nói: “Cũng giống như Mạc tiên sinh vậy, cơ thể của tôi có chỗ khác với người thường, nói không chừng sẽ có ích cho anh. Nếu anh không làm, thì tôi sẽ đi tìm bác sĩ khác, ra lệnh cho người đó làm.”

Đàm Như Thủy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy máu của cậu làm mẫu. Thế nhưng, do sức khỏe cậu không tốt, Đàm Như Thủy không lấy nhiều, chỉ lấy 100ml.

Lăng Tử Hàn cũng không miễn cưỡng, hỏi huống Đồng Duyệt một chút, biết được tất cả như thường, liền cùng Mạc Thanh Hải rời khỏi bệnh viện.

Màn đêm buông xuống. La Hãn sắp xếp 60 bộ đội đặc chủng được Lăng Tử Hàn chọn lựa bí mật đến Thiên Tân, trốn vào một thùng đựng hàng lớn đã được thay đổi qua, đưa lên tàu hàng viễn dương. Hừng đông ngày tiếp theo, tàu hàng nhổ neo, chạy tới hướng nam.

Cùng lúc đó, Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ, Mạc Thanh Hải, Mai Lâm cùng các bác sĩ khác dùng máy bay tư nhân đến Hương Cảng, lập tức lên du thuyền xa hoa, đi qua Nam Hải, qua Eo biển Malacca (1), tới Nam Ấn Độ Dương.

HẾT CHAP 18

(1) Eo biển Malacca là eo biển nằm giữa bán đảo Mã Lai và đảo Sumatra, nối Biển Đông và Ấn Độ Dương.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Eobi%E1%BB%83nMalacca