Hội sở Thành Nam là hội sở giải trí thường ngày sa hoa nhất thành phố Ninh, tao nhã lại yên bình, đây không phải là nơi người bình thường có thể vào, những người vào đây đều phải trải qua đủ các kiểu chứng minh thân phận.

Đêm nay hội sở cực kì náo nhiệt, trong phòng bao mở rộng, mấy người đàn ông điển trai đang chuyện trò vui vẻ.

”Diên Bắc, gần đây cơ thể đã khỏe chưa? Buổi tối còn đau đầu không?” Chu Tư Nam mở miệng hỏi.

Tất cả mọi người nhìn Phó Diên Bắc, với vẻ mặt ân cần. Trước kia Phó Diên Bắc từng gặp tai nạn giao thông, tình hình lúc đó cực kỳ tệ hại. Sau đó tuy nhặt lại được một mạng, nhưng đã để lại di chứng trên thân thể.

”Thỉnh thoảng vẫn phát tác. Vài ngày trước đó đã đổi sang thuốc bắc rồi, ngủ cũng nhiều hơn so với trước.” Mấy ngày qua anh luôn bận rộn với phương án kế hoạch đợt hai của cao ốc Thâm Hải, mấy ngày liền không ngừng họp, sắc mặt không thể che hết mỏi mệt.

”Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Chu Tư Nam trầm giọng nói.

“Đúng thế, công việc chỉ là tạm thời thôi. Huống hồ còn có anh họ của cậu ở đây kia mà.” Thẩm Hạ ngồi bên cạnh mở miệng nói.

Mấy người bọn họ quen nhau từ thời còn mặc bỉm. Lúc lên cấp hai Chu Tư Nam theo bố chuyển lên phía Bắc vì điều động công việc, Thẩm Hạ học xong cấp ba trong nước liền ra nước ngoài du học, Phó Diên Bắc thì ở lại nước học hai năm đại học. Nếu không có vụ tai nạn trước đó, có lẽ Phó Diên Bắc cũng sẽ không đi Mỹ. Về phần tai nạn giao thông của Phó Diên Bắc, người nhà họ Phó giấu kín như bưng.

Phó Diên Bắc lấy tay xoa nhẹ huyệt thái dương, “Không có gì đáng ngại cả. Đúng rồi, tôi nghe nói Cảnh Tây phải đính hôn à?”

Thẩm Hạ gật đầu, “Không lay chuyển được người trong nhà.” Rồi anh ta nhìn Phó Diên Bắc, “Cậu thì sao? Cậu chắc chắn là cô nàng này đấy à? Diên Bắc này, tôi cảm thấy cậu cũng nên tìm một cô gái mà yêu đương đi. Nếu không cuộc đời này của cậu chẳng toàn vẹn được đâu.”

Sắc mặt Phó Diên Bắc không chút thay đổi, cũng không biết có nghe thấy không.

Hình như Tô Thiều Ngôn phát hiện ra ánh mắt của bọn họ, “Chu Tư Nam, Thẩm Hạ, mấy cậu lại đang nói gì tôi đấy à?”

”Tô đại tiểu thư à, cô nghĩ nhiều rồi.”

”Hừ.” Tô Thiều Ngôn nói xong, cầm một ly rượu nho đưa tới bên tay Phó Diên Bắc, “Cậu ngủ không ngon, đừng uống cà phê nữa, uống chút rượu nho đi, có lợi cho giấc ngủ.”

Phó Diên Bắc ngắm nghía ly rượu, lắc lắc thứ chất lỏng sẫm màu bên trong, “Cám ơn.”

Tô Thiều Ngôn nhìn Phó Diên Bắc, nhìn góc cạnh rõ ràng một bên mặt, cô như si như say. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết mình yêu anh. Nhưng ba năm qua, cô lại phát hiện dường như mình không tài nào hiểu nổi người đàn ông đang đứng trước mặt này.

Phó Diên Bắc ngồi một lúc rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Những người còn lại không lên mạng thì cũng cùng nhau chơi đánh bài.

Dự báo thời tiết nói rằng sẩm tối sẽ có mưa rào và sấm chớp, lúc Diệp Nhiên ra cửa đã quên khuấy mất việc này. Cô mua được tin tức đắt giá từ chỗ quản lí Từ, biết được đêm nay Phó Diên Bắc sẽ đến hội sở Thành Nam. Đáng tiếc, cô không có thẻ, căn bản không cách nào vào được.

Quanh quẩn ở cửa một giờ, người vừa mệt vừa đói.

Nhìn hội sở lịch sự tao nhã này, đột nhiên trong lòng cô có chút bận tâm. Bốn năm qua, cô rất sợ phải nhắc đến một câu - cảnh còn người mất. Vào lúc cô quyết định quay về thành phố Ninh, cô đã đưa ra ý định tệ nhất.

Anh trai bảo vệ đến tìm cô đến hai lần, “Cô à, nếu cô không có thẻ thì xin vui lòng rời đi.”

Diệp Nhiên chà xát hai tay, mưa vừa to vừa hối hả, áo quần cô đã bị ướt một nửa. “Tôi đang đợi bạn, anh ấy sắp đến rồi.”

Một cô gái xinh xắn như thế, nhìn cũng không có vẻ nào là người xấu. Bảo vệ nhíu mày, “Vậy cô gọi điện cho bạn trai cô đi, chờ như thế này thì đâu có được.”

Diệp Nhiên cười khổ một cái, sắc mặt thảm thiết, “Tôi với bạn trai cãi nhau.”

Anh trai bảo vệ đã rõ, cũng không đành lòng đuổi cô đi.

Diệp Nhiên đứng dưới mái hiên, mưa rơi nhỏ dần, cô chớp mắt, im lặng cứng ngắc đứng đằng kia.

Phó Diên Bắc đang chờ tài xế đến đón anh, vừa bước ra liền trông thấy một cô gái mảnh khảnh đứng dưới mái hiên. Mưa rơi tí tách, giăng một dải sương mờ. Cô gái mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài xõa tung rối bù. Dường như đã gặp bóng dáng này ở đâu đó.

Diệp Nhiên cảm nhận được ánh mắt ở phía sau, đột ngột quay đầu lại, trong khoảnh khắc đó đáy mắt cô ngập tràn kinh ngạc và vui sướng.

Phó Diên Bắc không ngờ lại là cô, chính là cô gái gặp phải trước đó mấy ngày.

Diệp Nhiên vội vàng chạy đến, cô ngẩng đầu, hai mắt sáng bừng nhìn anh. “Phó Diên Bắcccc” cô thản nhiên gọi tên anh.

Trái tim Phó Diên Bắc bị tiếng gọi bất ngờ không phòng ngự này va đập vào nảy lên, anh lẳng lặng nhìn cô, trong giây phút đó trái tim trở nên mềm ra, “Cô là ai?” Đại não xoay chuyển, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra thông tin nào.

Diệp Nhiên ngây người.

Trong đêm đen đột nhiên một luồng sáng trắng rạch nát, ngay sau đó tiếng sấm cuồn cuộn kéo tới.

Cô là ai?

Cô là ai?

...

Khoảnh khắc này, cô khẳng định Phó Diên Bắc không phải làm ra vẻ.

Hai mắt Diệp Nhiên mở to, từng giọt đau đớn chậm rãi nhỏ vào đáy lòng. Cô đã sớm quên mất lời bác sĩ nói bốn năm trước: Não phải của anh bị va chạm mạnh, lúc tỉnh lại có lẽ...

Có lẽ sẽ quên đi chuyện trước kia...

Thì ra, anh đã quên cô rồi.

Với anh, cô chỉ là một người qua đường bình thường.

Cô nhìn anh chăm chú.

Trong đôi mắt sáng ngời đó tràn ngập đau thương, nhất thời Phó Diên Bắc không cất bước rời đi nổi. Từ xa xa xe đã dừng lại đợi anh. “Xin lỗi, tôi phải đi rồi.”

”Đợi đã...” Diệp Nhiên cố khiến bản thân bình tĩnh lại, “Tôi là khách thuê cửa hàng tầng một của Thâm Hải, về chuyện anh đơn phương hủy bỏ hợp đồng, tôi không đồng ý.”

Bước chân anh bị níu giữ, anh nghiêng mặt lại, dường như có chút hứng thú với cô. “Xin lỗi, công ty có kế hoạch, tổn thất của cô công ty sẽ bồi thường.”

Diệp Nhiên trợn trừng mắt, trong lòng toát ra oán hận. Tên khốn! “Ai cần tiền của anh chứ.”

Phó Diên Bắc nghe ra vẻ nghẹn ngào chịu đựng trong lời nói của cô, “Sau khi Thâm Hải kết thúc công trình đợt hai, hoan nghênh cô quay về.”

Lục Phong cầm dù chạy đến, “Phó tổng... mau lên xe đi, bên ngoài trời đã mưa rồi, cơ thể của anh...”

”Tôi không sai.” Phó Diên Bắc không thay đổi sắc mặt cầm lấy dù, chiếc dù gấp màu đen rất lớn, đủ để che đi màn mưa đang rơi xuống.

Anh muốn đi rồi.

”Chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong mà.” Diệp Nhiên không quan tâm chạy vào dưới dù anh, một tay nắm lấy tay anh.

Cảm giác lành lạnh này khiến Phó Diên Bắc thấy hơi rét, “Xin hãy tự trọng.”

Đôi mắt mỏng lạnh lùng ấy nhìn thẳng vào cô, dựa khá gần, vừa cúi đầu đã bắt gặp hàng mi vừa dài vừa rậm của cô, từng sợi rõ ràng. Diệp Nhiên bị khí thế lạnh lùng của anh làm cho khuất phục, từ từ buông tay ra. “Tôi thật sự muốn hợp tác với Thâm Hải.”

”Xin lỗi.”

Cố chấp đúng là phong cách của Phó Diên Bắc.

Chuyện tối nay đả kích cô quá lớn, Diệp Nhiên gần như suy sụp, lại không hề tức giận đứng ở đấy.

”Phó Diên Bắc...” Một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ phía sau bọn họ, cùng với đó là âm thanh trong trẻo của giày cao gót dẫm lên nền gạch, Tô Thiều Ngôn chậm rãi đi đến. “Tôi với Tư Nam tìm cậu suốt đấy.” Cô ấy thân mật kéo tay Phó Diên Bắc.

Hai mắt Diệp Nhiên như tóe lửa, cô nhìn thẳng vào cánh tay hai người lôi kéo nhau, chướng mắt quá.

Chu Tư Nam và Thẩm Hạ đứng một bên, vẻ mặt bình tĩnh. Thẩm Hạ thẳng tính, “Phó Diên Bắc, cô gái này là?”

Diệp Nhiên không đáp.

Phó Diên Bắc lạnh lùng đáp, “Khách thuê ở trung tâm thương mại.”

Diệp Nhiên nghe thấy lời này của anh, vẻ mặt suy sụp. Đối diện với ánh mắt của anh, cô trừng mắt ai oán liếc anh một cái.

Anh cũng không để trong lòng, “Đi thôi.”

Diệp Nhiên đứng nguyên tại chỗ, không hề chúc nhích. Một cô gái xinh đẹp bị người ta quẳng qua một bên, dường như không được ga lăng cho lắm.

Thẩm Hạ cười với cô, “Người đẹp đừng để ý, tính cách Phó Diên Bắc chính là vậy đấy.”

Cô sao lại không hiểu tính cách của anh chứ? Tính tình xấu lan đến tận trời, hồi trước là anh mặt dày theo đuổi cô, mặt dày nắm tay cô, rồi anh còn nhân dịp đi du lịch mà cướp đi nụ hôn đầu của cô...

Diệp Nhiên miễn cưỡng nhìn anh ta một cái, “Cô gái kia là bạn gái của Phó Diên Bắc à?”

”Đúng thế. Đêm hôm khuya khoắt thế này, ở bên cạnh cậu ta không phải bạn gái chẳng lẽ là em gái chắc.” Chu Tư Nam chỉ thích ăn nói lung tung.

Diệp Nhiên híp mắt nhìn ra xa, trời đêm đen nhánh càng thêm tối tăm. “Ừ.” Chỉ một chữ đã đủ đuổi Thẩm Hạ đi.

Diệp Nhiên im lặng đi ngang qua chiếc Bentley màu xám kia, Phó Diên Bắc ngồi ghế sau, cô gái xinh xắn ấy ngồi cạnh anh, thật đúng là trai tài gái sắc.

Tô Thiều Ngôn nhìn ra ngoài cửa xe, “Xem ra cô ấy rất coi trọng hợp đồng, trời vẫn chưa tạnh mưa đâu.”

Phó Diên Bắc không hề nghĩ ngợi gì, ngồi dựa vào ghế, làm lơ trước lời của cô ấy. “Lục Phong, lái xe đi.”

Diệp Nhiên từng bước từng bước đi về phía trước, Bentley màu bạc vụt qua sát bên cạnh cô, ánh nhìn đập vào ngay tầm mắt, hình cảnh càng lúc càng mơ hồ.

Trước kia, chắc chắn Phó Diên Bắc sẽ không đối xử với cô như thế.

Chưa từng có cô gái nào dám làm vậy với Thẩm Hạ, Thẩm Hạ xụ mặt, “Người này là ai vậy chứ.”

Chu Tư Nam mỉm cười, như đã nhìn rõ mọi việc từ sớm, “Là người đặc biệt.”

”Có lẽ, đến cuối cùng chúng ta sẽ có một ngày như thế.

Nắm tay người khác, quên đi anh của ngày xưa.” - Tam Mao.

Hôm sau, Diệp Nhiên dẫn theo Diệp Sênh đi mời cơm Thời Dật từ nơi xa về. Thời Dật mặc thường phục, không hề giống một người làm ăn tí nào, phong cách điềm đạm gọn gàng. Anh đã sớm đưa những tinh hoa của một quý ông Anh Quốc vào từng lời nói từng cử chỉ.

Diệp Nhiên hít mũi mấy cái, tinh thần mệt mỏi.

Trước kia Diệp Sênh chưa từng gặp Thời Dật, ngoan ngoãn nhanh nhẹn ngồi một bên, quan sát Thời Dật.

”Em đã nhắc đến với anh rồi đấy, em gái em, Diệp Sênh.” Bốn năm trước, bố Diệp mẹ Diệp nối lại tình xưa, sau đó sinh ra Diệp Sênh.

Thời Dật đã từng thấy ảnh chụp Diệp Sênh trong ví tiền của Diệp Nhiên,“Con bé nhìn rất giống em.” Hai người đều để tóc dài quá vai, nhưng Diệp Nhiên để tóc mái dài kiểu lệch, còn Diệp Sênh để mái bằng. Dáng vẻ như thế, người ngoài nhìn vào càng giống mẹ con hơn.

”Rất nhiều người đều nói thế.” Diệp Nhiên cong khóe miệng.

”Là chữ sheng nào?” Thời Dật nhàn nhạt hỏi.

Sắc mặt Diệp Nhiên khẽ thay đổi, thôi cười, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Sênh đã giòn giã trả lời: “Âm thầm là cây sáo tạm biệt, trầm mặc là cầu Khang đêm nay, chính là chữ Sênh của em*.”

(*Hai câu thơ trên trích từ bài “Tạm biệt Khang kiều” của Từ Chí Ma, chữ Sênh của Diệp Sênh trong cụm từ “sênh tiêu” nghĩa là tiếng sáo tiêu điều.)

Thời Dật sững sờ, trong mắt ngập tràn trìu mến, không nhịn được giơ tay xoa đầu cô bé. Thời Dật đã chuẩn bị một bộ đồ chơi búp bê barbie, trong nháy mắt lại bắt được bạn nhỏ Diệp Sênh.

”Sao đột nhiên lại bị cảm thế?” Thời Dật thân thiết hỏi han.

”Tối qua dầm mưa tí ấy mà, không sao đâu.” Nói đến đây, cô lại nhớ đến tình cảnh tối qua, tâm tình không khỏi có chút mất mát.

Thời Dật thu tất cả vào trong mắt, “Diệp Nhiên, đã tìm thấy người em muốn tìm rồi ư?”

Diệp Nhiên nhấp một hớp nước, trong miệng chẳng có mùi vị gì, “Tìm được rồi.”

Ánh mắt Thời Dật tối sầm đi.

”Đáng tiếc, anh ấy đã không còn nhớ gì về em.” Diệp Nhiên không thể che đi mất mát đó, “Thời Dật, anh nói xem, liệu người mất trí nhớ có thể khôi phục lại không?”

Thời Dật nhanh chóng hiểu ra, “Chuyện này còn phải xét tình hình về mặt y học nữa.”

Diệp Nhiên nhìn anh, bĩu môi nói, “Nếu trước kia em học y thì hay rồi.”

Anh đã quên cô, nhưng cô không thể quên được anh.

Thời Dật bật cười, một nụ cười nhàn nhạt.

Bữa cơm tối, Thời Dật với Diệp Sênh ăn không ít, rau xào Giang Nam, tinh tế mà ngon miệng, khiến người ta thèm nhỏ dãi ăn hoài không ngừng. Còn Diệp Nhiên vì bị cảm đành phải ăn cháo, chẳng có mùi vị gì.

”Đúng rồi, nhà em muốn tìm đã tìm được rồi.”

Hai mắt Diệp Nhiên sáng lên, “Thật sao? Thời Dật, anh lợi hại quá.” Cô vẫn luôn tìm nhà ở mậu uyển Tân Giang.

”Chủ nhà ra nước ngoài nên để trống. Chuyện của em bọn họ cũng biết, đồng ý cho em thuê nhà. Yêu cầu chỉ là giữ nhà bọn họ tốt là được.”

”Lát nữa về em đưa tiền thuê nhà cho anh.” Tuy rằng chút tiền ấy chẳng là gì với anh.

Thời Dật không đáp lại mà cũng chẳng từ chối.

Đối với cô mà nói, có thể chuyển đến mậu uyển ở là tin tốt lành nhất trong ngày.

Vì Phó Diên Bắc cũng ở đó.

Lúc còn yêu nhau, căn bản Diệp Nhiên không hề biết gia cảnh của Phó Diên Bắc. Cô học ở học viện mỹ thuật, anh ở học viện quản lý, hai người không hề có liên quan gì, vì một lần tình cờ mà gặp nhau. Phó Diên Bắc đến phòng vẽ tìm bạn cấp ba của anh, Diệp Nhiên tưởng nhầm anh là bạn học đến làm người mẫu khỏa thân, vừa trông thấy mặt đã không đổi sắc nói một câu, “Cậu đến rồi đấy à, ngồi vào đó đi, cởi quần áo ra, cởi sạch luôn.” Con gái luôn đơn thuần sạch sẽ, những câu như vậy sao lại xuất phát từ miệng cô chứ.

Thế nhưng Phó Diên Bắc trước nay luôn cao ngạo lại nhìn chằm chằm vào cô, không hề nhúc nhích.

Diệp Nhiên từng hối hận vô số lần, nếu sớm biết em sẽ yêu anh đến thế, em nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với anh.

Cứ ngỡ tình yêu đối với cô chỉ là thứ có cũng được không có chẳng sao, người khác từng nghĩ cô đã đánh giá cao bản thân.

Bây giờ tất cả những việc cô làm, điên cuồng, đau khổ, nhưng cô lại thấy ngọt như đường, chỉ mong Phó Diên Bắc có thể sớm nhớ ra, nhớ lại những lời hẹn thề giữa hai người, và cả một cái tên khắc trên đầu trái tim cô - Phó Diệp Sênh.