*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phó Diên Bắc họp xong, vừa bước ra khỏi phòng họp thì lại gặp phải quản lí Từ.
Quản lí Từ bước đến chào hỏi, “Phó tổng, anh đã xong việc rồi.” Hy vọng vị Tiểu Phó tổng này có thể quên chuyện sáng nay đi.
Phó Diên Bắc đưa mắt nhìn sang trái, trong phòng làm việc kia đã sớm
không còn ai. Quản lí Từ là một người có mắt nhìn tinh tế, anh ta vội
giải thích: “Lúc sáng cô Diệp đó đến là để ký hợp đồng, cô ấy thuê một
gian hàng mặt tiền ở tầng một cao ốc Thâm Hải.”
Trong đầu Phó Diên Bắc bất giác hiện ra gương mặt vừa gặp hồi sáng, trầm ngâm nói, “Cao ốc Thâm Hải sẽ tiến hành sửa đổi giai đoạn hai vào tháng Tám.”
Quản lí Từ trợn tròn mắt, “Nhưng... nhưng... hợp đồng cũng đã ký tên rồi.”
”Hủy hợp đồng đi.” Phó Diên Bắc để lại những chữ này liền rời đi.
Quản lí Từ đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hủy bỏ hợp đồng đồng nghĩa
với việc bồi thường gấp ba lần số tiền, hơn mười triệu đấy*! Vị Tiểu Phó tổng này đúng là đại gia lắm tiền.
*Mười triệu nhân dân tệ gần 33 tỷ tiền Việt Nam.
Cô Diệp à, cô lời to rồi!
Mà lúc này đây, Diệp Nhiên vẫn còn chìm đắm trong kích động khi gặp lại
Phó Diên Bắc. Cô không ngừng tự an ủi bản thân, gặp được là tốt rồi, sau này khi đến trung tâm thương mại Thâm Hải, cơ hội gặp nhau vẫn còn rất
nhiều.
Sau khi mua một hộp bánh ngọt matcha ở tiệm bên kia đường mà Diệp Sênh thích ăn, Diệp Nhiên đến nhà trẻ đón Diệp Sênh đúng giờ.
Chưa đến giờ tan học nhưng ngoài cổng nhà trẻ đã có không ít xe đậu ở
đó. Đợi đến lúc tan học, cô giáo dẫn các bạn nhỏ đứng lại thành hàng,
Diệp Nhiên chỉ nhìn qua một lượt đã trông thấy Diệp Sênh.
Cô bé có dáng vẻ cao lớn, đứng ở cuối hàng, đứa nhỏ cầm tay cô bé đứng kề bên là một shota khá đẹp trai.
Shota: “Diệp Sênh, tuần này đến nhà tớ chơi không? Mẹ tớ làm bánh ngọt rất ngon đó.”
Diệp Sênh: “Tớ không thích ăn bánh ngọt.” Cô bé nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Shota: “Vậy sô cô la thì thế nào? Bố tớ đi nước ngoài đem về đấy.”
Diệp Sênh cúi đầu bối rối, cô bé thích nhất là ăn sô cô la, có nên đi không đây?
”Diệp Sênh, chị của con đến rồi.” Cô giáo đứng đằng trước gọi.
Diệp Sênh ngẩng đầu nhìn Diệp Nhiên đang đứng trong đám đông, buông tay shota ra, “Tớ phải về rồi, tạm biệt.”
”Diệp Sênh!” Shota thật lòng muốn làm quen với cậu bạn mới này.
Diệp Sênh để lộ hàm răng trắng sáng, “Tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Shota lập tức nở nụ cười, “Được.”
Diệp Nhiên nắm tay Diệp Sênh đi ra khỏi trường, “Hôm nay có ngoan không?”
”Đương nhiên có rồi.” Diệp Sênh trả lời, “Nếu em ngoan thì có thể ăn nhiều sô cô la được không?”
”Thôi thì chị miễn cưỡng đồng ý vậy.” Tâm tình Diệp Nhiên đang rất tốt.
Diệp Sênh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.
”Sao thế?” Diệp Nhiên dừng bước, sờ hai má cô bé.
”Em cảm thấy hôm nay chị rất lạ.” Diệp Sênh nói nhỏ, “Diệp Nhiên, có phải hôm nay chị trúng được giải lớn không?”
Đúng thế, là trúng giải, mà còn là giải nhất. Phật Tổ nhất định đã thấy thành tâm thành ý của cô, nên đã để cô gặp lại Phó Diên Bắc.
Diệp Nhiên nắm đôi bàn tay bé nhỏ, đi dưới hàng cây bên đường. Đúng là
chuyện thần kỳ, năm nào vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã bọc, vậy mà chớp mắt một cái đã trưởng thành rồi. Mẹ nói, trẻ con lớn lên
rất nhanh, ngày hôm qua chỉ mới biết bò, ngày hôm sau liền biết đi,
không lâu sau thì lên tiểu học,trong nháy mắt liền đến tuổi kết hôn.
Chỉ là nếu đời người có thể thuận lợi như vậy thì tốt quá rồi.
Ăn xong cơm tối, hai người mới về nhà. Diệp Sênh vẽ tranh, còn Diệp
Nhiên thì điêu khắc sách*. Trong nhà chất đống đủ sách cũ to có nhỏ có.
Người nhà họ Diệp hy vọng Diệp Nhiên cô có thể trở thành một họa sĩ, dù
là tranh thủy mặc hay là tranh sơn dầu, chỉ cần là họa sĩ là được. Nhưng hy vọng càng cao thì sự chênh lệch càng lớn.
*Hình minh họa như này:
Diệp Nhiên mãi tìm kiếm cảm giác, đáng tiếc, điêu khắc một hồi lâu, cả một quyển sách coi như vất đi.
Diệp Sênh chạy đến cạnh cô, cẩn thận tránh xa con dao điêu khắc trong tay cô, khẽ dụi mắt, “Em mệt rồi.”
Diệp Nhiên buông đồ trong tay ra, giúp Diệp Sênh tắm rửa, rồi dỗ cô bé ngủ, sau đó Diệp Nhiên lại quay về phòng làm việc.
Nhà có hai phòng, một phòng để ngủ, phòng còn lại dùng như phòng làm việc.
Sắp đến mười hai giờ, điện thoại di động của cô bỗng reo lên, cao vút
chói tai. Diệp Nhiên đang cầm dao, thế là buồn bực ném cái cạch. Tên
điên nào gọi điện cho cô vào giờ này thế?
Di động vang lên hai lần, bám riết không tha.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình nhấp nháy hiện tên Thời Dật.
Diệp Nhiên vui vẻ hẳn, vội vàng bấm nút nghe máy, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì bên kia đã hỏi trước: “Còn chưa ngủ à?”
”Đang ngủ.”
Thời Dật cười khẽ, “Lại đang thức khuya hả?”
Diệp Nhiên biết mình không thể giấu được anh điều gì, “Anh đang ở đâu?” Đầu dây bên kia có chút ồn ào.
”Sân bay Luân Đôn.” Thời Dật ngẩng đầu lên liếc nhìn màn hình đồng hồ
điện tử cỡ lỡn, “Diệp Nhiên, mười lăm tiếng nữa, anh sẽ có mặt ở thành
phố Ninh.”
”Ơ...” Diệp Nhiên còn chưa kịp phản ứng gì, “Thời Dật, không phải cuối năm anh mới có thể đi sao?”
”Hạng mục bên này đã đi vào quỹ đạo rồi.” Thời Dật cầm vé máy bay, xương khớp nổi lên thấy rõ.
”Có muốn em đến đón anh không?” Thời đại công tử muốn về, mấy người bạn
kia của anh chắc chắn sẽ đãi anh một bữa coi như đón gió tẩy trần.
”Nếu em có thể đến...”
Diệp Nhiên im lặng một lúc, “Nhưng có thể em không đến được.”
”Đúng là vô lương tâm quá.” Thời Dật đùa nói, “Bỏ đi, có người tới đón
anh rồi, anh vốn cũng chẳng mong chờ gì vào em. Cũng khuya rồi, em đi
ngủ sớm chút đi. Đợi đến lúc anh về sẽ hẹn gặp em sau.”
Cúp điện thoại, Diệp Nhiên đứng trước cửa sổ, nhìn qua tòa nhà đối diện, vẫn còn mấy căn hộ chưa tắt đèn. Cô khẽ vuốt những vết chai trên tay,
học xong năm ba rồi ra nước ngoài, cô vẫn luôn ở Anh.
Năm đầu tiên ở nước Anh, cô quen Thời Dật.
Thời Dật là sinh viên trường Cambridge, chuyên ngành kinh tế, chính là
kiểu học bá điển hình, khác hẳn hoàn toàn với sinh viên khoa nghệ thuật
như Diệp Nhiên.
Mấy năm ở Anh, Thời Dật cũng giúp đỡ cô không ít.
Lúc Diệp Nhiên quyết định về nước trước, cô nói với Thời Dật rằng, cô phải về tìm một người.
Thời Dật im lặng một lúc lâu, “Diệp Nhiên, nếu không tìm được người đó, em nhớ hãy quay về tìm anh.”
Diệp Nhiên cười hì hì, hai mắt sáng lên, “Thời Dật, nhất định em sẽ tìm được.” Bởi vì họ đã từng hứa hẹn sẽ bên nhau suốt đời.
Trong cuộc điện thoại vừa nãy, cô chưa nói cho anh biết, cô đã tìm được anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại vờ như không quen cô.
Diệp Nhiên thức trắng một đêm, tác phẩm chỉ mới hoàn thành xong một phần ba. Điêu khắc sách là một công việc yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao, chỉ
cần sai một chi tiết nhỏ sẽ làm hỏng cả tác phẩm.
Buổi sáng, sau khi đưa Diệp Sênh đến nhà trẻ, Diệp Nhiên tính quay về
ngủ tiếp, không ngờ đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của quản lí Từ.
”Chào quản lí Từ...” Cô che miệng lại, ngáp một cái thật to.
”Cô Diệp này, hôm nay cô có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nói chuyện một chút.”
”Hợp đồng có gì thay đổi sao?” Diệp Nhiên rùng mình một cái, giác quan thứ sáu của cô luôn rất chính xác.
”Chúng ta gặp nhau đã rồi nói.”
”Được. Tôi đến ngay đây.”
Quản lí Từ đau đầu, Diệp Nhiên là được người ta giới thiệu đến, nghe nói là một nghệ nhân, anh ta cũng không muốn làm mất lòng.
Đến cao ốc Thâm Hải, tự dưng Diệp Nhiên có chút mừng rỡ, biết đâu lại có thể gặp Phó Diên Bắc thì sao, hi hi hi...
Hai mươi phút sau, Diệp Nhiên đến. Vào cao ốc, cô cố ý nhìn vào kính thủy tinh bóng loáng ở tầng một để sửa sang lại quần áo.
Quản lí Từ đang ở văn phòng chờ cô. “Cô Diệp, mời cô ngồi.”
Diệp Nhiên kín đáo quan sát anh ta, thấy anh ta cười còn nhiệt tình hơn
cả lần trước, trong lòng cô cảm thấy là lạ, “Quản lí Từ, có chuyện gì
không?”
Quản lí Từ rót cho cô một cốc nước, “Cô Diệp à, hợp đồng có thay đổi chút.”
”Anh muốn tăng giá tiền thuê?”
”Không phải không phải.” Trong lòng quản lí Từ thầm mắng Phó Diên Bắc một câu.
Diệp Nhiên im lặng chờ đợi.
”Là như thế này, giai đoạn hai của Thâm Hải sẽ nhanh chóng được khởi động, nên cần phải chấm dứt hẳn hợp đồng.”
Diệp Nhiên đứng bật dậy, “Các anh muốn làm trái hợp đồng?”
”Tiền bồi thường đó bên Phó Thị cũng phải bỏ ra không ít.”
Diệp Nhiên cắn răng, “Tôi không cần tiền bồi thường hợp đồng.” Trong đầu cô xoay một hồi, “Có phải Phó Diên Bắc yêu cầu hủy bỏ hợp đồng?”
Mắt quản lí Từ chợt sáng lên, “Trung tâm thương mại Thâm Hải bây giờ là
hạng mục do Tiểu Phó tổng phụ trách.” Thâm Hải là trung tâm thương
nghiệp ở thành phố Ninh, luôn hướng đến tầng lớp tiêu dùng cao cấp. Đáng tiếc, một cao ốc thương mại bách hóa khác ở đối diện vùng lên trong hai năm qua đã khiến trung tâm thương mại Thâm Hải bị uy hiếp nghiêm trọng. Phó Diên Bắc tiếp quản Thâm Hải, đương nhiên muốn quy hoạch lại tương
lai của nó một lần nữa.
Diệp Nhiên từ từ giãn cơ mặt ra, cô ngồi xuống, suy nghĩ một hồi lâu,“Thế này đi, tôi với Phó Tổng của các anh sẽ nói chuyện với nhau.”
Dưới chân quản lý Từ suýt nữa là lảo đảo ngã ra, “Cô Diệp à, thứ lỗi cho tôi không dám giấu gì, nhưng Phó Tổng của chúng tôi thực sự sẽ không
thay đổi quyết định đâu.” Cậu ấy chỉ muốn ném đi số tiền vi phạm hợp
đồng mà thôi.
Diệp Nhiên mấp máy môi, “Quản lí Từ, anh có biết tôi xem qua rất nhiều
công ty mới quyết định đến trung tâm thương mại Thâm Hải hay không, tôi
đã hẹn xong xuôi với bên đơn vị trang trí cả rồi, ngày mai có thể bắt
đầu khởi công, hơn nữa anh cũng biết rằng đây là một cửa hàng điêu khắc
sách đầu tiên đi vào thị trường cao cấp trong nước, nó thực sự rất quan
trọng.”
”Cô Diệp à, tôi cũng chỉ là người truyền đạt lại thôi, tôi còn phải ăn nói lại với Phó Tổng nữa đấy.”
Vấn đề đều dính đến Phó Diên Bắc. Diệp Nhiên nuốt nước bọt, nhất định là anh cố ý, cố ý nhằm vào cô. Tâm trạng chua xót phiền muộn của cô mắc
kẹt trong lồng ngực, Diệp Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Quản lí Từ,
để tôi suy nghĩ thêm đã.”
”Được, mong cô nhanh chóng cho tôi một câu trả lời chắc chắn.” Quản lí
Từ thấy thái độ của cô có vẻ dịu đi, liền nghĩ rằng chuyện này đã được
xử lý xong xuôi. Sau đó anh ta đích thân tiễn Diệp Nhiên đi xuống.
Diệp Nhiên nhìn xung quanh, “Phó tổng của các anh bận lắm à?”
”Bận, đương nhiên rất bận. Cậu ấy mới vừa tiếp nhận cao ốc và khách sạn Thâm Hải.”
Bận rộn như vậy mà còn có thể nhớ đến việc hủy bỏ hợp đồng.
Ngày hôm đó Diệp Nhiên thật bất hạnh, không gặp được Phó Diên Bắc.
Cô và Phó Diên Bắc từng bên nhau hai năm, tính cách Phó Diên Bắc là
ngoài lạnh trong nóng, anh sẽ không quan tâm đến những người anh thấy
không cần thiết. Khi còn ở trường, có lần anh đến tìm cô, cô ở ký túc
xá, không nhận được điện thoại của anh. Đúng lúc đó trưởng phòng ký túc
xá của bọn cô là Chu Thụy Tuyết đi ngang qua.
Phó Diên Bắc lễ phép bắt chuyện, “Tiền Phi, làm phiền cậu đi lên gọi Diệp Nhiên xuống đây.”
Diệp Nhiên sẽ mãi mãi không quên được dáng vẻ hổn hển của trưởng phòng
Chu Thụy Tuyết khi bước vào phòng, “Diệp Nhiên, người của cậu sao lại
thế hả? Không phải đều đã ăn với nhau rồi sao? Sao lại coi mình là Tiền
Phi chứ.”
Diệp Nhiên vội vàng xin lỗi, vì để an ủi trưởng phòng mà nói bậy, “Có lẽ anh ấy có bệnh mù mặt...”
Trưởng phòng bật cười, “Diệp Nhiên, cậu lại thiên vị Phó Diên Bắc!”
”Đâu có!” Cô nhỏ giọng đáp.
Sau khi xuống lầu, cô định chỉnh anh một trận, không ngờ người đó lại
làm ra vẻ rất oan ức, “Anh nhớ bạn gái của mình là đủ rồi, nhớ những nữ
sinh khác làm gì chứ.”
Nghe cũng có lý...
...
Mấy năm nay rất ít khi Diệp Nhiên nhớ về những chuyện trước kia, nghĩ
nhiều cũng không tốt. Chỉ là cảm thấy, bản thân cô trước kia đã đối xử
không tốt với anh.
Nếu ông trời cho cô thêm một cơ hội, cô nhất định sẽ một lòng yêu anh.
Nhưng liệu cô còn có thể có cơ hội đó không?