Từ Cật Nhân Bảo đi xuống, Lam Tích Vụ nhìn Mạc Huyền Vũ một đường cõng Kim Lăng còn hôn mê về khách điếm, đi theo sau giúp hắn trả tiền phòng, lại nhìn thấy hắn chạy ra bên ngoài, chốc lát sau cầm về hai kiện y phục màu nâu xám quay lại, hình như là muốn thay cho Kim Lăng. Các nàng không tiện vào, liền ngồi tại đại sảnh của khách điếm ăn cơm trước.

"Tích Vụ, chúng ta khi nào thì trở về a?"

Lam Y miệng nhỏ uống canh, nhìn về phía Lam Tích Vụ, Lam Dung cũng nhìn sang. Lam Tích Vụ trầm mặc một hồi mới nói:

"Các ngươi về trước đi, giúp ta nói với Lý Băng tiên sinh một câu. Ta còn muốn làm rõ một chút việc."

Nghe nàng nói như vậy, Lam Y buông chén canh xuống, hiếu kì hỏi:

"Việc gì a?"

Lam Tích Vụ cũng không nói cho các nàng biết đó là việc gì, chỉ nói:

"Mấy ngày nữa ta sẽ trở về. Các ngươi cũng chờ mà chép phạt đi."

Nàng nhắc đến chuyện này làm Lam Y cùng Lam Dung cùng nhau nhớ lại vài ngày trước chép bài thu của nhau bị bắt, bao nhục, liền im lặng chuyên tâm dùng cơm.

Bỗng nhiên trên lầu hai của khách điếm truyền đến một trận ầm ĩ, sau đó một thât ảnh vàng óng có chút chật vật loé lên trước mặt các nàng.

Lam Tích Vụ: "?"

Chẳng được bao lâu, Mạc Huyền Vũ cũng điên cuồng đuổi theo, trong miệng không ngừng hô hào hắn đừng chạy. Lam Tích Vụ đứng dậy, ra hiệu cho Lam Y Lam Dung ngồi ở chỗ này đợi tin nàng, sau đó liền nhanh chóng ngự kiếm đuổi theo.

Mạc Huyền Vũ đuổi theo Kim Lăng quành vào đầu một con hẻm nhỏ gập ghềnh, Lam Tích Vụ mất một lúc cũng chưa tìm thấy bọn hắn. Đến khi nàng rốt cuộc tìm thấy người liền thấy một ánh điện màu tím hiện lên trước mắt nàng, hung hăng quất vào người Mạc Huyền Vũ đang muốn chạy thoát thân. Hắn ta trúng một roi liền toàn thân cứng ngắc, nằm bất động trên mặt đất.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Một đạo âm thanh ẩn ẩn tức giận truyền tới, Lam Tích Vụ nghiêng đầu nhìn, thấy Kim Lăng đang đứng sau lưng Giang Trừng một thân tử y, giống khi trước hắn đến Cô Tô xin lỗi nàng. Nàng hướng Giang Trừng thi lễ, thấp giọng hô một câu:

"Giang Tông chủ", đoạn quay đầu lại nhìn Mạc Huyền Vũ đang nằm rạp trên mặt đất, trả lời: "Hàm Quang Quân có việc, ta phụ trách trông coi Mạc Tiền bối."

Nghe vậy, Giang Trừng tựa hồ như là muốn nói cái gì, nhưng lúc này Mạc Huyền Vụ chợt động đậy, hắn liền hừ lạnh một tiếng, cúi người túm lấy cổ áo Mạc Huyền Vũ đem người xách lên, hướng Lam Tích Vụ nói một câu "Đi theo ta" rồi liền trầm mặt đi về hướng khách điếm gần nhất. Lam Tích Vụ nhìn Mạc Huyền Vũ là một bộ dáng ủ rũ cúi đầu, phân vân một chút rồi cũng đi theo. Lúc này Kim Lăng sán lại, nhìn Lam Tích Vụ một cái rồi nhỏ giọng hỏi:

"Mạc Huyền Vũ là kế mẫu của ngươi thật à?"

Lam Tích Vụ gật đầu nói:

"Là nương ta"

Kim Lăng sắc mặt phức tạp ngậm miệng lại, được một lát lại nói:

"Sẹo trên trán ngươi sao vẫn còn chưa lành?"

Lam Tích Vụ nói: "Quên."

Kim Lăng cảm thấy nàng có chút không bình thường, nữ tu không phải đều rất chú trọng dung mạo sao:

"Cái này cũng có thể quên? Cô nương gia các ngươi không phải đều rất quan tâm đến hình thức sao?"

Lam Tích Vụ quay đầu nhìn hắn, thấy hắn hình đối với cái này sẹo canh cánh trong lòng, thở dài:

"Sẽ nhanh phối thuốc."

Kim Lăng thở dài một hơi, thấy tu sĩ Giang gia bắt đầu vây quanh cái khách điếm vô cơ bị liên luỵ, liền tiếp tục nói:

"Đêm hôm khuya khoắt tiểu cô nương một mình ra ngoài rất nguy hiểm. Ngươi tại sao không mang theo người khác?"

Lam Tích Vụ lười giải thích, nói: "Ngươi thật ồn ào."

Kim Lăng hừ một tiếng, chưa từng có ai không cho hắn mặt mũi như vậy. Chợt hắn nhớ ra cái gì, mặt biến sắc chạy đến chỗ Giang Trừng, trong miệng hô lớn:

"Cữu cữu! Ta có chuyện muốn nói với người! Mau mở cửa!"

Giang Trừng đang nộ khí xung thiên, cũng quát lớn:

"Có gì chờ lát rồi nói!"

"Chuyện rất quan trọng"

"Tại sao lúc nãy ngươi không nói sớm?!?"

"Cũng tại người cứ luôn mắng ta, ta làm sao nói. Người có nghe không, không nghe thì ta đi."

"Phanh" một tiếng, cửa phòng liền mở, Giang Trừng từ bên trong đi ra, đầu tiên là nhìn qua Kim Lăng trước mặt, lại nhìn Lam Tích Vụ đang đứng phía sau, ngữ khí cực kì không kiên nhẫn:

"Nói nhanh cút nhanh!"

"Ta thấy Ôn Ninh!"

"Cái gì?!"

Lam Tích Vụ đứng nguyên tại chỗ, từ đầu đến cuối an tĩnh nhin Kim Lăng cùng Mạc Huyền Vũ cùng nhau dở trò, sau lừa Giang Trừng chạy đến một cái chỗ không tên quỷ quái nào đó. Trước khi đi, Giang Trừng tự hồ như nhớ ra cái gì, bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía Lam Tích Vụ nói:

"Ngươi đi cùng ta"

Lam Tích Vụ nhìn sắc mặt lộ vẻ kinh dị của Mạc Huyền Vũ một chút liền gật đầu đuổi theo.

Hai canh giờ sau, ở một chỗ trên dãy Hành Lộ. Lam Tích Vụ một vên nhìn Giang Trừng sắc mặt hết xanh lại đen, đoán được hắn ta cuối cùng cũng nhận ra minh bị cháu ngoại lừa, liền thấp giọng lên tiếng:

"Giang Tông chủ, ta có thể về chưa?"

Giang Trừng rốt cuộc nhận ra khi mình đi ra ngoài còn mang theo nàng, chậm rãi quay đầu lại nhìn, thần sắc có chút vặn vẹo:

"Sao thế, vội vã về với hắn? Nhưng hắn đã bỏ ngươi không lo hơn chục năm nay."

Lam Tích Vụ không nói gì, đôi mắt lưu ly cực nhạt có chút rủ xuống, nhìn y phục của Giang Trừng trước mặt mình. Một lát sau, Giang Trừng lại mở miệng:

"Chuông bạc khắc sen chín cánh ta cho ngươi đâu? Vứt đi?"

Lam Tích Vụ nói: "Để ở nhà."

Giang Trừng nói: "Vì sao không đep? Thấy nó không xứng với ngươi?"

Lam Tích Vụ nói: "Đeo lên, người khác lại có cớ mắng chửi."

Giang Trừng bỗng nhiên im lặng. Hắn không động, một đám tu sĩ Giang gia cũng không dám động, từng người một thu liễm khí tức, sợ quấy rầy đến hai người đang nói chuyện trước mặt. Một đám người cứ như vậy đứng dưới chân núi, ánh trăng thanh tĩnh, thỉnh thoảng còn có từng đợt gió lạnh thấu xương thổi qua. Không biết đứng bao lâu, Giang Trừng lại mới lên tiếng lần nữa, ngữ khí không hiểu sao hoà hoãn đi nhiều, mang theo một loại ý vị phức tạp:

"Đã cho ngươi thì là đồ của ngươi."

Lam Tích Vụ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, nàng thầm nghĩ, lại là loại ánh mắt này. Giống như là muốn mạng của nàng, hoặc giống như muốn nhìn thấu tâm can nàng.

Trên đường trở về, Giang Trừng hỏi nàng:

"Ngươi biết Mạc Huyền Vũ kia chính là Nguỵ Vô Tiện?"

"Biết."

"Biết rồi thì sao?"

Lam Tích Vụ không đáp, Giang Trừng cũng không tiếp tục hỏi, phái người đưa nàng về khách điếm rồi liền rời đi.